Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 1023 - Chương 1023: Nhớ Nhung

Chương 1023: Nhớ nhung Chương 1023: Nhớ nhungChương 1023: Nhớ nhung

Chương 1023: Nhớ nhung

Bên ngoài Chiến Tiên tháp, thỉnh thoảng vẫn có nhiều người tụ tập. Dù đã từng bị Lục Tiểu Thiên từ chối nhiều lần, nhưng bọn họ vẫn không hề từ bỏ.

Đôi khi Tiêu Vân cũng tiến vào Chiến Tiên tháp tôi luyện, vẫn luôn nghe được truyền kỳ liên quan đến công tử lưu lại trong Chiến Tiên tháp thông qua lời kể của những tu sĩ khác.

Tiêu Vân nghe thấy cũng chỉ khẽ cười, mặc kệ tất cả, chuyên tâm tôi luyện bản thân. Tuy rằng vị tu sĩ Kim Đan kỳ xếp hạng đầu tiên chưa từng giao thủ với công tử, nhưng rất nhiều người đều tin rằng. Ngay cả vị tu sĩ đứng hạng đầu này có đến, khác biệt sợ rằng cũng chỉ là hơn một nén hương thời gian mà thôi, không thể nào tới hai nén được.

Tóm lại, sau khi công tử rời đi, Tiêu Vân tin rằng đoạn chiến tích truyền kỳ khiến cho chúng tu sĩ nghe thấy đều nghẹn họng trân trối, sẽ được lưu truyền mãi mãi. Cũng không biết khi nào sẽ lại xuất hiện một người kinh tài tuyệt diễm khác vượt qua.

Nước biển dâng lên rồi rút đi dưới bóng chiều tà, từ xa nhìn lại giống như một lằn ranh kẻ ngang phía cuối chân trời, một vầng trăng tròn từ dưới lăn ranh đó từ từ dâng lên.

Một thân ảnh gầy gò lơ lửng trên không trung, khoanh tay đứng sừng sửng, y phục tung bay theo gió, sợi tóc dài cũng phất phới không ngưng.

"Xuân giang triều thủy liên hải bình,

Hải thượng minh nguyệt cộng triêu sinh.

Diễm diễm tùy ba thiên vạn lý,

Hà xứ xuân giang vô nguyệt minh."

(Trích đoạn bốn câu thơ đầu trong bài thơ "Xuân giang hoa nguyệt dạ" của Trương Nhược Hư)

Dịch nghĩa:

"Thuỷ triều lên, mặt sông xuân ngang mặt bể,

Trên bể, trăng sáng cùng lên với thuỷ triều.

Lấp loáng theo sóng trôi muôn ngàn dặm,

Có nơi nào trên sông xuân là không sáng trăng?”

Dịch thơ của Tản Đà:

ebookshop.vn

"Sông xuân sáng nước liền ngang bể,

Vầng trăng trong mặt bể lên cao. Ánh trăng theo sóng đẹp saol

Sông xuân muôn dặm chỗ nào không trăng?"

Lục Tiểu Thiên thấp giọng nói vài câu, nhìn vâng trăng đang dâng lên ở cuối chân trời, trong lòng trở nên tĩnh lặng không chút tỳ vết.

Hiện giờ Lục Tiểu Thiên đã lang thang khắp nơi trên Lam Ma hải vực hơn nửa năm, cũng không hề cố ý đi liệp sát yêu thú. Sau khi luyện chế hoàn toàn bảy tòa Trấn Yêu Tháp, cũng không cần phải lo lắng đến chuyện pháp khí nữa.

Ở phía sau Lục Tiểu Thiên hơn mười dặm, một thân ảnh uyển chuyển đạp gió đi tới, giống như Lăng Ba tiên tử, lặng yên dừng lại đằng xa dõi theo hắn.

La Bình Nhi ngẩn ngơ nhìn Lục Tiểu Thiên ở phía trước, nhìn thấy cỗ khí chất phiêu du xuất trần trên người hắn, trong đôi mắt xinh đẹp lóe qua một tia mê ly. Nam tử đeo đuổi nàng nhiều không đếm xuể, thiên tư lại trac tuyệt, thân phận lại hiển hách cao đến dọa người, nhưng lại chưa từng có một ai giống như bóng lưng trước mặt đã ăn sâu vào trong trái tim nàng.

Lần đầu tiên khi gặp người này, hắn vẫn chỉ là một bằng hữu của Phú Đông Minh, thay y xuất chiến. Khi đối mặt với đan nguyên pháp khí Lưu Phong phiến của Ngô Viễn, hắn ta thể hiện ra một bộ dạng nắm chắc tất cả, với một bộ Tiểu Địa Sát Đao trận dễ dàng kích bại đối phương. Lúc đó tuy biểu hiện của Lục Tiểu Thiên rất xuất sắc, nhưng cũng chưa đến mức lọt vào trong mắt xanh của nàng.

Sau này khi lần nữa gặp lại trên hòn đảo nhỏ ở ngoài Lam Minh thành, người này đã là tu sĩ Kim Đan kỳ. Lại cộng thêm việc Lưu Kính Xuyên ý đồ mưu đoạt Linh Âm phường, La Bình Nhi biết rõ về trình độ trận pháp của Lục Tiểu Thiên nên định dùng mị công lợi dụng hắn đối phó với người này. Nào ngờ hắn ta lại không chịu ảnh hưởng. Tâm trí kiên nghị như thế quả thật vượt qua dự liệu của La Bình Nhi.

Cuối cùng nàng đành đưa ra lợi ích để Lục Tiểu Thiên thay mình xuất thủ. Sau khi đã đánh bại Lưu Kính Xuyên, bề ngoài La Bình Nhi thì tỏ ra vẻ lấy lòng hắn, nhưng trên thực tế sâu trong đáy lòng của La Bình Nhi vẫn có một loại cảm giác khinh thường đối phương, dù gì lúc đó trên tay nàng còn có một con cửu giai khôi lỗi có thể dễ dàng giết chết hắn.

Cho dù bình thường La Bình Nhi đều dùng vải tơi che mặt, nhưng với dáng dốc khuynh thành của nàng, cũng hấp dẫn không ít ong bướm. Trước Lưu Kính Xuyên, đã có không ít tu sĩ Kim Đan kỳ chết dưới tay đầu cửu giai khôi lỗi của nàng rồi.

Trong mắt La Bình Nhị, thực lực của Lục Tiểu Thiên tuy không mạnh, nhưng lại là một người giữ chữ tín. Điểm này khiến nàng cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Vì thế mới có chuyện nàng lừa hắn tiến vào Phiêu Miểu Điện, mặc cho số phận tự sinh tự diệt. La Bình Nhi căn bản không hề nghĩ qua Lục Tiểu Thiên có thể còn sống mà rời khỏi nơi đó.

Rồi tới vùng biển bên ngoài Đan Vương thành, khi ấy nàng còn chưa biết được thân phận thật sự của tên thanh niên mặt đen do hắn dịch dung. Lục Tiểu Thiên hẹn nàng tới đó gặp mặt nhưng lại lỡ hẹn, khiến cho La Bình Nhi bị cường địch truy sát. Khi hắn xuất thủ cứu nàng để lộ ra bộ pháp khí cung tiễn quen thuộc, mới khiến nàng nhận ra đối phương chính là tên tu sĩ tóc bạc trước kia từng bị bản thân khinh thường.

Trong lòng La Bình Nhi lúc đó kinh hãi không thể nào diễn tả được. Hồi tưởng lại việc tên gia hỏa này có thể dễ dàng đánh bại nàng, sau đó càng dễ dàng diệt sát Cực Lạc đảo chủ có thực lực kinh người kia, cùng với mấy chục đầu yêu Mãng cấp Kim Đan kỳ. Thủ đoạn như vậy, đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm trù của tu sĩ Kim Đan kỳ rồi.

Điều khiến La Bình Nhi hận đến nghiến răng nghiến lợi chính là tên gia hỏa này đã vô số lần phớt lờ nàng. Rõ ràng là đã quen biết từ sớm, nhưng khi ở Cực Lạc đảo lại đối xử với nàng như là hai người xa lạ.

Lần đầu tiên La Bình Nhi phải hoài nghi liệu mi lực của bản thân có phải đã giảm sút đi nhiều rồi không. Nếu như không phải vì linh vật ghi chép trên Thanh Thư thiết quyển đó, cần phải dựa vào Linh Âm phường để thu thập, có lẽ lúc đó tên gia hỏa này đã trực tiếp rời đi rồi, nhưng việc về sau càng không thể nào phát sinh.
Bình Luận (0)
Comment