Chuong 1050: Sao huyet Xich Nhung Dieu
Chuong 1050: Sao huyet Xich Nhung DieuChuong 1050: Sao huyet Xich Nhung Dieu
Chuong 1050: Sao huyet Xich Nhung Dieu
"Không tốt, đối phương đang đuổi tới!" Sắc mặt Lục Tiểu Thiên đại biến. Đầu Yêu tu kia không phải rất lợi hại sao? Vì sao lại chiến bại nhanh như thế? Cho dù Yêu tu kia có biết giết chết, Hạc Âm tán nhân và Trì Kiếp lão quái cũng sẽ có một phen Long tranh Hổ đấu, làm sao có thể kết thúc chiến cục nhanh như vậy??”"
Trong đầu Lục Tiểu Thiên lóe qua vô số nghi vấn, nhưng lại không thể nào nghĩ thông được.
"Phu quân, một mình chàng thì có khả năng chạy thoát không?" Lúc này La Bình Nhi lại khẽ hỏi.
"Không có, tốc độ của đầu thập giai linh Hạc kia không hề dưới ta." Lục Tiểu Thiên cười khổ lắc đầu nói.
"Nếu đã như vậy, chỉ cần có thể đi cùng phu quân, cho dù là sống hay chết, thiếp cũng mãn nguyện rồi." Lục Tiểu Thiên khẽ thở dài, trên mặt không hề có chút sợ hãi nào.
Trong lòng Lục Tiểu Thiên thoáng trâm xuống, khi bay tới một hòn đảo nhỏ trông hoang tàn vắng vẻ, bên trên tựa hồ có độc lưu hỏa, tuy là một hòn đảo trong biển, nhưng lại ngập tràn hoang mạc và cát trắng.
Ánh mắt Lục Tiểu Thiên sáng lên, ôm lấy La Bình Nhi đáp xuống hòn đảo này. Bức vương pháp dực sau lưng khẽ động, Lục Tiểu Thiên liên tục nhảy qua lại vài nơi.
"Phu quân, chàng đang muốn làm cái gì vậy?" Nhìn thấy Lục Tiểu Thiên lúc này không còn tiếp tục chạy trốn, mà cứ bay đi bay lại trên hòn đảo có khí tức hỗn tạp này. La Bình Nhi có chút khó hiểu hỏi.
Khi Lục Tiểu Thiên nhìn thấy sào huyệt của Xích Nhung Điêu (Chồn), ánh mắt lập tức sáng lên. Hình thể Xích Nhung Điêu còn cao hơn người bình thường một chút. Chiến lực trong chủng yêu thú cũng không tính là quá cao. Thực lực một đôi Xích Nhung Điêu chỉ khoảng thất giai, còn mang theo những con non mới xuất sinh không bao lâu vừa mới đi ra khỏi sào huyệt.
Lúc này bọn chúng nhìn thấy một tên Nhân tộc xâm nhập, lập tức quay đầu lại chui vào trong sào huyệt.
Sau khi những con Xích Nhung Điêu tiến hết vào trong sào huyệt, Lục Tiểu Thiên cũng thu lại Bức vương pháp dực ôm lấy La Bình Nhi nhảy luôn vào bên trong.
Sào huyệt của Xích Nhung Điêu ngoài hẹp trong rộng, lối vào tuy nhỏ, nhưng không gian bên trong lại khá lớn. Thỏ khôn có ba hang, nên còn có một lối ra bí ẩn khác, rất dễ dàng dung nạp hai người bọn họ.
"Rít!" Đôi mắt của hai con thất giai Xích Nhung Diêu đổ ngầu tràn đầy địch ý nhìn hai người Lục Tiểu Thiên. Trong đó có một con thể hình hơi lớn hóa thành một đạo tàn ảnh, vung lợi trảo sắc bén chộp ve phía cổ họng Lục Tiểu Thiên, tốc độ cực nhanh.
Lục Tiểu Thiên nhẹ nhàng đánh ra một chưởng, móng vuốt của Xích Nhung Điêu đánh lên trên lòng bàn tay Lục Tiểu Thiên, nhưng không thể lưu lại chút dấu vết nào. Lúc này chỉ dựa vào lực lượng nhục thân, Lục Tiểu Thiên đã đạt tới cửu giai. Đừng nói là công kích mang tính thăm dò của chúng, mà ngay cả đám Xích Nhung Điêu có toàn lực công kích, cũng khó phá được phòng ngự kinh người của hắn. Vừa rồi Lục Tiểu Thiên chỉ vận dụng xảo kình hóa giải, không hề gây thương tổn gì đến bọn chúng.
"Chúng ta không có ác ý, chỉ là mượn nhờ sào huyệt của các ngươi làm chỗ dừng chân, qua một đoạn thời gian sẽ tự mình rời đi.'
Lục Tiểu Thiên cũng không quản đám Xích Nhung Diêu này có nghe hiểu hay không. Linh trí của bọn chúng cũng thuộc hàng thượng thừa trong chủng linh thú, cho dù là nghe không hiểu, chắc hẳn cũng phải cảm nhận được trên người Lục Tiểu Thiên hoàn toàn không có sát ý. Đương nhiên, chủ yếu nhất vẫn là thực lực của hắn có thể nghiên ép chúng nó.
Để báo đáp lại, Lục Tiểu Thiên cũng lấy từ trong túi trữ vật ra mấy viên Viêm Điêu Tương quả, là loại thực vật mà Xích Nhung Điêu yêu thích nhất. Mà loại quả hắn lấy ra còn là loại có hơn trăm năm hỏa hầu.
Lục Tiểu Thiên không hề có hành động lỗ mãng, chỉ đặt số Viêm Điêu Tương quả dưới mặt đất, rồi bản thân cùng với La Bình Nhi lùi vê sau.
"Chi chi. . ” Xích Nhung Điêu vốn tràn đầy địch ý với Lục Tiểu Thiên và La Bình Nhi, nhưng lúc này lại hưng phấn đến mức lông lá muốn dựng đứng.
Lục Tiểu Thiên vừa lui vê sau vài bước. Bọn chúng liên nhanh chóng lao tới nhặt lấy mấy trái Viêm Điêu Tương quả dưới mặt đất. Đồng thời ánh mắt nhìn về phía Lục Tiểu Thiên cũng thay đổi rất nhiều. Tuy không phải là rất hảo hữu, nhưng đã hoàn toàn khác với vẻ địch ý trước kia.
"Biện pháp này của huynh cũng không tồi, cho bọn chúng sự yêu thích, đổi lấy chút thiện ý dành cho chúng ta. Xem ra chàng và thiếp ở lại nơi này không vấn đề gì rồi."
La Bình Nhi khẽ cười nói, chỉ là thân sắc lo lắng trong mắt vẫn không hề tan đi. Tuy nói có mấy con Xích Nhung Điêu làm yểm hộ, khí tức trên đảo cũng hỗn tạp, tu sĩ Nguyên Anh kỳ muốn tìm ra bọn họ cũng có chút phiền phức. Nhưng ẩn nấp như vậy mà có thể trốn khỏi sự lục soát của Nguyên Anh lão quái, không khỏi quá coi thường đối phương rồi.
Năng lực cảm ứng khí tức ba động của tu sĩ Nguyên Anh kỳ đã mẫn cảm tới cực điểm. Liệu có đi xa hay lẩn trốn ở đâu đây, tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng cực kỳ dễ phán đoán ra. Cho dù là nhất thời không tìm ra được hai người bọn họ trên hòn đảo này, nhưng thời gian càng kéo dài, sớm muộn gì cũng sẽ bị lộ.
Lục Tiểu Thiên rất nhanh lại bày ra thêm mấy cái trận pháp, một đạo quang mạc bao phủ La Bình Nhi vào trong.
"Phu quân, chàng đây là!" La Bình Nhi thất kinh, không rõ Lục Tiểu Thiên đang có chủ ý gì.
"Bình đan dược này tặng cho nàng, cứ ở tạm nơi này dưỡng thương. Đợi thương thế khôi phục, lại tìm cơ hội quay về Linh Âm phường, ta không đi cùng nàng nữa." Lục Tiểu Thiên vốn chuẩn bị đưa cả khôi lỗi của mình cho La Bình Nhi, nhưng nghĩ tới con Tri Chu khôi lỗi của nàng cũng không hề tâm thường, chất liệu còn hơn xa những con khôi lỗi của mình, nên đành thôi. Hiện tại đã bố trí trận pháp này, lại thêm một màn trao đổi vừa rồi, cho dù bản thân có rời đi, những con Xích Nhung Điêu kia cũng sẽ không làm gì La Bình Nhi.