Chuong 1067: Hanh dong trong dem
Chuong 1067: Hanh dong trong demChuong 1067: Hanh dong trong dem
Chuong 1067: Hanh dong trong dem
Sau khi đã quyết định sự tình, mấy người họ liền kéo thi thể yêu giác Mã tới dưới chân núi, giao cho tộc nhân Khoa bộ lạc. Đối phương chỉ hừ lạnh một tiếng rồi ném họ một số lương khô dành cho phàm nhân liền trực tiếp rời đi, không hề nói cái gì. Xem ra trong mắt đối phương, đám người Miêu Nhược Lâm quả thật chẳng khác gì gia súc, cũng không hề có ý định kiểm tra đối phương có hành động hay sắc thái khác lạ nào không.
Vào lúc nửa đêm, tiếng gầm rống trầm thấp yêu thú vang vọng khắp thảo nguyên, trong đó có không ít thuộc về yêu thú cấp Kim Đan kỳ. Trong lòng Lục Tiểu Thiên thâm kinh ngạc, yêu thú của Thiên Khung tu tiên giới này quả thật rất nhiêu, khó trách đám chiến sĩ Phi Ky bộ lạc có chiến lực cường đại như thế, thì ra là do dạng ma luyện như thế mà thành.
Sơn động mà đám người Miêu Nhược Lâm cư trú nằm ở phía dưới một ngọn núi cao. Ban đêm ở bên ngoài thỉnh thoảng sẽ có tiếng bước chân nặng nề vang lên, cùng với một luồng kỳ hàn khiến tu sĩ bình thường khó có thể chịu đựng nổi. Trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, tu sĩ bình thường căn bản không dám ra ngoài vào ban đêm.
Khi Lục Tiểu Thiên đi ra ngoài trong ánh mắt mong chờ của bọn họ, còn nghe thấy âm thanh yêu cầm ve cánh trên đỉnh đầu. Hắn chỉ hơi thả ra một tia khí tức, đám yêu cầm vốn đang lao xuống tới chỗ hắn liền kinh hãi, vội vàng kêu lên rồi bay vút ngược lên khong trung.
"Nơi đây quả thật là một khu hiểm địa." Lục Tiểu Thiên sờ sờ cằm nói. Sơn động của chiến sĩ Phi Ky bộ lạc trú ngụ chỉ cách nơi này hơn mười dặm, lại nằm ở giữa sườn núi, từ trên cao nhìn xuống, có thể quan sát hết thảy tình hình phía bên này, không bỏ sót chút gì.
Sau khi Lục Tiểu Thiên ra khỏi nơi trú ẩn của đám người Miêu Nhược Lâm, liền vô cùng thuận lợi đi tới sơn động của đối phương. Trên ngọn núi lớn này có rất nhiều hang động không có người ở. Có thể thấy rằng, Thiên Khung giới đã điều động rất nhiều nhân thủ cho cuộc đại chiến với Vọng Nguyệt tu tiên giới.
"Ai đó?" Một chiến sĩ trẻ tuổi của Khoa bộ lạc đứng ngay cửa vô cùng cảnh giác. Nhưng một tên gia hỏa Trúc Cơ trung kỳ đối với Lục Tiểu Thiên mà nói, không hề có khó khăn gì. Đối phương vừa dứt lời, thì trước mắt đã tối sâm, bị Lục Tiểu Thiên đánh ngất đi.
Về phần những người khác, tự nhiên cũng không may mắn thoát khỏi.
Sáng hôm sau, sau khi nhận được truyền âm của Lục Tiểu Thiên, đám người Miêu Nhược Lâm đều hào khí bừng bừng chạy tới nơi trú ngụ của chiến sĩ Khoa bộ lạc.
Nhìn thấy sáu bảy tên gia hỏa giống như chó chết nằm dưới đất, liền trực tiếp xuất thủ kết liễu bọn họ.
"Rốt cuộc cũng đã đoạt lại được tự do rồi, làm tốt lắm. Lần này ngươi đã cứu tính mạng của tất cả bọn ta. Có muốn tới sơn trại của chúng ta không, vị trí đại đương gia này, ta cũng có thể nhường cho ngươi." Miêu Nhược Lâm vui mừng hào sảng nói.
"Không cần đâu, ngươi nhanh chóng dẫn ta trở về Vọng Nguyệt tu tiên giới là được." Lục Tiểu Thiên nói. Hắn tự nhiên là không chút hứng thú với cái sơn trại của Miêu Nhược Lâm.
"Được, cái này chỉ là chuyện nhỏ, không vấn đề gì." Miêu Nhược Lâm vỗ ngực đáp ứng. Vì để không ảnh hưởng đến hành trình, Lục Tiểu Thiên ngay lập tức luyện chế mấy viên Dưỡng Hồn đan trong đêm, lấy cớ là đoạt được trong túi trữ vật của đám Khoa bộ lạc, mà đưa cho bọn họ sử dụng.
Cả đám sau khi sử dụng đan dược, nguyên thân cũng khôi phục đến một mức độ nhất định, không cần phải tiếp tục lưu lại ở nơi quỷ quái này nữa. Trong mắt đám người Miêu Nhược Lâm, nếu như lại có đám chiến sĩ Phi Ky bộ lạc tới đây, thế thì hỏng bét.
Sau khi nguyên thần được khôi phục, mọi người liền nhặt lấy những món pháp khí trong tay chiến sĩ Khoa bộ lạc, chiến lực được tăng vọt, lòng tin cũng tăng lên nhiều.
Nhưng nơi này dù sao cũng là địa bàn của Phi Ky bộ lạc, mọi người còn chưa dám phách lối đến mức ngự khí phi hành, mà chạy đi dưới mặt đất. Một hơi đi được mấy ngàn dặm, đi tới một vùng núi hoang vu căn cõi, khắp nơi đều là những con đê giai thanh sắc yêu Bức (Dơi màu xanh).
Vẻ mặt Miêu Nhược Lâm tràn đầy hưng phấn, dẫn theo mọi người đi tới một hang động có đầy đê giai thanh sắc yêu Bức. Lá gan của đám yêu Bức này cũng không lớn, sau khi công kích một hồi, không hề chiếm được chút tiện nghi nào trong tay đám tu sĩ Trúc Cơ kỳ bọn họ, liên rít lên một tiếng rồi lân lượt bay ra khỏi hang động, lộ ra bên trong một thông đạo nhỏ hẹp nhưng dài.
"Lục huynh đệ, ngươi chắc không nghĩ tới thông đạo đi thông tới Thiên Khung giới lại ở bên trong hang Biên Bức này." Miêu Nhược Lâm cười hắc hắc nói.
Cười xong thân hình liên lóe lên, tiến tới một góc hang động trong hang Biên Bức. Miêu Nhược Lâm từ bên trong lấy ra một cái túi trữ vật, lại lấy từ trong túi trữ vật ra một số ngân sắc đồng diệp (lá cây màu bạc). Trên đồng diệp có lượng lớn phật văn, tán phát ra một luồng khí tức cực kỳ tường hòa.
Trong mắt Lục Tiểu Thiên lóe qua một tia thần sắc kinh ngạc. Đồng diệp của Ngân Diệp Phật Đồng, chỉ là nó có thêm một loại khí tức nghiêm túc trang trọng, mênh mông vô biên.
"Trong thông đạo này có rất nhiều điều Quỷ khí, âm trâm khủng bố, nếu như không có số ngân diệp tử (lá màu bạc) này, sợ rằng không thể nào sống sót đi qua được. Lần trước cũng nhờ vào nó mới may mắn sống sót đi tới Thiên Khung giới, lão nương ta cũng biết rằng có khả năng sẽ gặp phải vô số nguy hiểm, nên vừa ra khỏi thông đạo quỷ dị này liền nhanh chóng chuẩn bị và cất giấu nó lại, phòng ngừa trường hợp khi cần quay về." Miêu Nhược Lâm nói xong, liền phân phát cho mỗi người một mảnh ngân diệp.
"Nhớ kỹ, chốc nữa phân ra một tia nguyên thần và pháp lực kích phát hộ thể ngân quang của ngân diệp tử này, có thể bảo vệ chúng ta an toàn. Nhớ phải đặc biệt cẩn thận, nếu không kết cục sẽ là thân tử đạo tiêu." Miêu Nhược Lâm liên tục dặn dò tất cả mọi người, đặc biệt là Lục Tiểu Thiên.