Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 1068 - Chương 1068: Ngân Diệp Tử

Chương 1068: Ngân diệp tử Chương 1068: Ngân diệp tửChương 1068: Ngân diệp tử

Chương 1068: Ngân diệp tử

"Ngân diệp tử này cực kỳ thần dị, nhưng có liên quan gì đến Ngân Diệp Phật Đồng được ghi chép trong cổ tịch không?"

Lục Tiểu Thiên nhận lấy ngân diệp tử cầm trong tay quan sát. Mảnh ngân diệp tử này chưa tới ngàn năm hỏa hầu, nhưng lại được tế luyện qua bằng bí pháp. Người tế luyện nó chí ít cũng là tu sĩ Kim Đan kỳ trở lên. Tuy rằng hỏa hầu còn xa mới bằng Ngân Diệp Phật Đồng mà bản thân dùng luyện chế Trấn Yêu Tháp, nhưng sau khi thông qua thủ pháp đặc thù luyện chế, lại có một loại khí tức trừ tà mạnh mẽ.

Nghĩ tới bản thân vì luyện chế Trấn Yêu Tháp, đã thôi luyện ra lượng lớn Ngân Diệp Phật Đồng, nhưng chỉ sử dụng phần thân, còn lá của nó lại chất đống như núi bên trong kết giới. Nếu như dùng số ngân diệp tử có hơn ngàn năm hỏa hầu của bản thân tế luyện bằng bí pháp như vậy, không biết uy lực của nó sẽ như thế nào.

"Cái này ta cũng không rõ, tất cả những thứ này đều có sẵn bên trong túi trữ vật mà ta nhặt được trên thi thể những tu sĩ bị trúng độc chết năm xưa. Lúc trước khi tiến vào thông đạo đầy quỷ dị kia, suýt tí nữa đã chết bên trong đó, cũng chỉ là trong lúc không có biện pháp nào khác, mới nhớ đến ngân diệp tử này, nên đành thử cược một lân, không ngờ lại thật sự hữu dụng." Miêu Nhược Lâm nói xong lại tìm kiếm bên trong túi trữ vật một hồi, lại lấy từ bên trong ra một viên đá màu xanh trông rất cổ lão ném cho Lục Tiểu Thiên.'Cái này cũng có sẵn trong túi trữ vật, lão nương ta nghiên cứu đã rất nhiều năm mà không có chút manh mối nào. Lục huynh đệ cứ cầm lấy xem xem có liên quan gì đến thứ mà Lục huynh vừa nói hay không."

Lục Tiểu Thiên vung lên tay, vội vàng tiếp lấy. Hắn ngứa tay đến mức muốn gõ vào đầu Miêu Nhược Lâm một cái thật mạnh. Đồ vật trân quý như thế, tuy chưa biết có tác dụng gì, nhưng Miêu Nhược Lâm lại xem nó giống như rác rưởi không nói không rằng cứ ném thẳng cho hắn.

"Được rồi, không nói nhiêu nữa, chúng ta mau di thôi. Đợi khi quay trở vê Vọng Nguyệt tu tiên giới rồi ngươi cứ mặc sức mà nghiên cứu viên đá màu xanh đó. Phi Ky bộ lạc đã chết đi mấy người, một khi bọn chúng phát hiện ra, khẳng định sẽ tìm kiếm ở khắp mọi nơi. Hành tung của chúng ta cũng không phải rất bí ẩn, nếu chậm chân khó bảo đảm đối phương sẽ không đuổi tới." Miêu Nhược Lâm thúc giục nói.

Lục Tiểu Thiên gật đầu, đồ vật đã nằm trong tay hắn, cũng không cần phải gấp gáp làm gì. Dựa theo dặn dò của Miêu Nhược Lâm, Lục Tiểu Thiên rót một tia nguyên thần và pháp lực vào ngân diệp tử trong tay. Một luồng ánh sáng màu bạc nhu hòa từ trong đó tán phát ra bao phủ hắn vào bên trong, những người khác cũng có hành động tương tự.

Chỉ là luồng ánh sáng của bọn họ so với cái của Lục Tiểu Thiên, thì chẳng khác nào là Dom Đóm so với ánh trăng.

"À ta quên nói với ngươi điều này, ngân diệp tử này cần phải liên tục rót tia nguyên thần và pháp lực vào, không cần phải rót quá nhiều, chỉ cần một tia là được. Nếu không khi đang ở trong thông đạo đó mà pháp lực của ngươi không đủ, thế thì rất là phiên phức." Miêu Nhược Lâm vỗ vỗ trán, tự trách bản thân sơ suất, tưởng rằng Lục Tiểu Thiên rót vào quá nhiều pháp lực, nên lại vội vàng nói.

Lục Tiểu Thiên gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Một tia pháp lực của hắn, tự nhiên là đám người Miêu Nhược Lâm khó có thể so sánh. Cũng may năng lực khống chế pháp lực của hắn cực kỳ kinh người, nên dần dần thu hồi lại bớt pháp lực, ánh sáng tỏa ra không còn quá khác biệt với mọi người xung quanh.

Lúc này dưới sự thúc giục của Miêu Nhược Lâm, một hàng người lần lượt tiến vào trong thông đạo tối đen lạnh lẽo kia.

Vừa bước vào bên trong, người đi đằng trước liền kinh hô kêu lên, ngay cả Lục Tiểu Thiên hắn cũng cảm thấy có một luồng khí tức lạnh lẽo đánh tới.

Quỷ khí thật là âm trâm! Da đầu Lục Tiểu Thiên không khỏi tê dại. Hắn từng trải qua đại chiến giữa Quỷ tộc và Cự Thạch nhất tộc. Cho dù là đối mặt với Huyền Âm loại đỉnh tiêm cao thủ Kim Đan kỳ, luông Quỷ khí phát ra từ đối phương cũng không khiến hắn cảm thấy kinh hãi như bây giờ. Sợ rằng cũng chỉ có Huyền Yểm quỷ vương đích thân tới, mới khiến hắn có cảm giác như vậy. Ngay cả bản thân hắn còn cảm thấy không thoải mái, thì đừng nói chi là đám tu sĩ Trúc Cơ kỳ trước mặt này.

Lục Tiểu Thiên liếc nhìn đám người Miêu Nhược Lâm, nhìn thấy sắc mặt bọn họ tuy tái nhợt, nhưng vẫn kiên trì tiến về phía trước. Một người nối tiếp một người, sợ có ai bị rớt lại phía sau. Khi đi được khoảng nửa canh giờ, có một tên thanh niên mặt tròn tu vi kém nhất bởi vì pháp lực không đủ, dưới áp lực của Quỷ khí nơi này, khiến cho hai chân mềm nhũn, cơ hồ mất đi năng lực hành động. Miêu Nhược Lâm không khỏi nhướng mày, lui vê sau vài bước, cũng không quan tâm sự khác biệt giữa nam và nữ, trực tiếp dìu tên thanh niên mặt tròn đó đứng dậy đi tiếp.

"Tiết kiệm pháp lực một chút, phía sau còn hơn nửa lộ trình nữa, ra khỏi nơi này rồi chúng ta chẳng khác nào là mãnh Hổ về rừng. Nếu không qua được, thì chỉ có thể táng thân nơi này."

"Mặc dù có chút thô lỗ, nhưng có thể đi được đến hiện tại trong thế giới tu tiên đầy nguy hiểm, cũng không phải là không có nguyên nhân. Việc tương trợ lẫn nhau như vậy của nhóm người Miêu Nhược Lâm này, quả thật là tuyệt đối ít thấy trong tu tiên giới."

Trong lòng Lục Tiểu Thiên thầm nói, lại thấy Miêu Nhược Lâm vừa phải ngăn cản Quỷ khí âm trầm giống như thực chất kia, lại vừa rôi dìu thanh niên mặt tròn bước đi, trên trán lấm tấm mồ hôi, bước chân cũng không còn ổn định như trước. Lục Tiểu Thiên không khỏi động lòng trắc ẩn, tiến lên trước vài bước, nhét vào trong miệng thanh niên mặt tròn kia một viên Hồi Thiên đan.
Bình Luận (0)
Comment