Chương 1078: Khốn cục của Vọng Nguyệt
Chương 1078: Khốn cục của Vọng NguyệtChương 1078: Khốn cục của Vọng Nguyệt
Chương 1078: Khốn cục của Vọng Nguyệt
"Lục tiền bối, vì sao không đuổi theo, cứ mặc cho đối phương rời đi như vậy sao?" Miêu Nhược Lâm thay đổi xưng hô rất nhanh, vừa nhìn thấy ngân giáp nữ tử và mấy tên Phi Ky chiến sĩ rời đi, lập tức khó hiểu nói.
"Đuổi? Ngươi đi mà đuổi." Mắt Lục Tiểu Thiên trợn trừng, nhưng so với đám người Lưu Kinh Lôi sau khi biết được tu vi thật sự của hắn liền trở nên rut re sợ hãi, thì thái độ của Miêu Nhược Lâm cũng không thay đổi bao nhiêu, Lục Tiểu Thiên cũng không đến mức đi tính toán với mấy tên tiểu bối Trúc Cơ kỳ này.
"Ta mà đánh được ta cũng không cần kêu ngươi làm gì." Miêu Nhược Lâm khẽ lẩm bẩm một câu. Tuy rằng cũng có chút không đồng tình với việc Lục Tiểu Thiên không truy đuổi, nhưng tu vi và thân phận của song phương hiện tại đã khác, cũng không thể trò chuyện cởi mở như xưa. Trong tu tiên giới, hệ thống cảnh giới phân chia xưng hô vô cùng nghiêm ngặt, không phải nàng có thể tùy tiện muốn gì là được.
"Không ngờ sau nhiều năm qua đi, Lục đạo hữu không chỉ thuận lợi tấn giai Kim Đan kỳ, mà ngay cả Ngân Diện la sát của Thiên Khung giới cũng bị Lục đạo hữu đánh lui. Sợ rằng có tập hợp hết tất cả tu sĩ Kim Đan kỳ của các đại tu tiên giới, cũng không có mấy ai là đối thủ của Lục đạo hữu đây." Thương thế của Nguyên Mẫn lúc này đã khá hơn một chút, mỉm cười nói với Lục Tiểu Thiên.
"Với tư chất của Lục đạo hữu, chắc hẳn đặt chân vào Nguyên Anh đại đạo chỉ là chuyện trong nay mai."
Đám người Miêu Nhược Lâm, Lưu Kinh Lôi nghe thấy cũng giật mình. Kim Đan kỳ đối với bọn họ lúc này mà nói, cũng giống như một cái lạch trời vắt ngang trước mặt khó mà bước qua được. Mà vị Lục huynh đệ quen biết mới chỉ vài ngày, trông rất dễ gần này, không ngờ đã sắp đặt chân lên cánh cửa Nguyên Anh kỳ! Điều này thật sự không thể nào tưởng tượng nổi, cũng không phải bọn họ chưa từng nghe nói đến sự tồn tại của tu sĩ Nguyên Anh kỳ, chỉ là khi có một người như vậy xuất hiện trước mặt mình, loại cảm giác ấy không khỏi có chút không được tự nhiên.
"Nguyên Anh đại đạo, vẫn còn sớm lắm." Lục Tiểu Thiên lắc lắc đầu nói, rồi lại không khỏi thở dài.
"Không tới Nguyên Anh kỳ, dù là Kim Đan sơ kỳ hay Kim Đan hậu kỳ cũng không có khác biệt quá lớn, vỏn vẹn chỉ năm sáu trăm năm tuế nguyệt mà thôi. À, đúng rồi, đám đồ nhi của ta có gây phiền phức gì cho Nguyên đạo hữu không?"
"Chút chuyện nhỏ mà thôi, nào có phiền phứt gì đâu. Một thân võ nghệ của bọn họ cũng không tồi, lại cộng thêm linh vật của Lục đạo hữu ban cho, cũng sống được tới hơn một trăm ba mươi tuổi, sớm đã qua đời rồi. Ngay cả đồ tôn của Lục đạo hữu, cũng đã qua đời nhiều năm. Hiện tại vẫn còn có mấy tên hậu nhân tính tình không tệ, Lục đạo hữu có muốn tới Đại Nguyên quốc xem một chút không?" Nguyên Mẫn không ngờ lúc này Lục Tiểu Thiên vẫn còn nhớ đến những đệ tử ở phàm nhân thế tục của mình. Xem ra người này cũng là một người rất trọng tình, nếu không vừa rồi cũng sẽ không tùy tiện xuất thủ cứu mình, cũng sẽ không hỏi han về những phàm nhân xa xưa ấy. Có thể quen biết một tu sĩ lợi hại như vậy, cũng coi như là vận khí của nàng.
"Không cần, mỗi người đều có phúc duyên của mình. Duyên phận giữa ta và bọn họ, sớm đã kết thúc ở Phong Diệp cốc rồi."
Nhớ đến tình hình bản thân lúc trước bị thương lưu lạc tới trại ngựa kia, đã huấn luyện võ nghệ cho hai huynh muội Trì Côn và Trì Lâm, Lục Tiểu Thiên không khỏi thở dài cảm thán. Tuế nguyệt dài ding dang, trông như hữu tình, nhưng thật sự lại rất vô tình.
"Hiện tại chiến sự giữa mấy đại tu tiên giới đã phát triển như thế nào rồi?" Lục Tiểu Thiên thu lại sự cảm khái trong lòng, rất nhanh đã chuyển dời sự chú ý vào trận hỗn chiến kéo dài gần hai trăm năm giữa mấy tu tiên giới.
"Không tốt lắm, thực lực của Vọng Nguyệt tu tiên giới ta tuy mạnh hơn bất kỳ một ai trong số liên minh tam đại tu tiên giới. Thậm chí, một mình đối kháng hai cái cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng ba tu tiên giới Thiên Khung, Nam Hoang, Tinh Túc liên hợp lại thì xác thực vượt quá khả năng của Vọng Nguyệt tu tiên giới ta. Huyền Diệp thành, Vọng Nguyệt thành, mấy chục tòa Tiên thành đã lân lượt rơi vào tay bọn họ."
"Tu sĩ của mấy tu tiên giới lúc này đang liên hợp công vào Thiên Kiếm sơn, chủ lực của các đại tu tiên môn phái Vọng Nguyệt giới ta đều đang tụ hợp về đó, dự định liều một phen với bọn họ. Mà đại quân của tam đại tu tiên giới cũng đều đang di chuyển tới đó. Tình thế vô cùng nguy cấp, lúc trước khi Vọng Nguyệt thành bị công phá, không ít tu sĩ của các môn phái, và cả tán tu cũng đều phải lưu lạc bên trong Vọng Nguyệt sơn mạch."
"Ta được phái đi liên lạc với mấy tu sĩ bị phân tán, sau đó cùng đi tăng viện cho Thiên Kiếm sơn. Chỉ là không ngờ rằng lại gặp phải Ngân Diện la sát kia, nếu không nhờ có Lục đạo hữu, hiện tại phỏng chừng cũng đã thân tử đạo tiêu rồi."
"Chủ lực của các đại môn phái đều đang co cụm ở Thiên Kiếm sơn?" Lục Tiểu Thiên nhướng mày nói. Hắn không ngờ rằng tình thế lại biến hóa ác liệt tới mức độ như vậy. Việc Huyền Diệp thành rơi vào tay giặc là chuyện sớm muộn, nhưng ngay cả Vọng Nguyệt cũng thất thủ, thì quả thật là vô cùng phiền phức.
Thiên Kiếm sơn là cấm địa của Cổ Kiếm tông, dễ thủ khó công, mức độ hiểm trở còn trên cả Vọng Nguyệt thành. Cổ Kiếm tông thân là môn phái có thực lực cường đại nhất Vọng Nguyệt tu tiên giới, ngay cả cấm địa cũng mở rộng cửa, hiển lộ ra sự đồng lòng của cả Vọng Nguyệt, có thể thấy trận hỗn chiến này đã tới mức độ cực kỳ gian nan rồi.
Dưới Cổ Kiếm tông một chút, có Linh Tiêu cung, Huyền Băng môn, Nguyên Tinh cung. .. lại không có hiểm địa dễ thủ, bị mấy cái tu tiên giới kia liên thủ san bằng cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
"Thế thì còn đợi cái gì nữa, chúng ta cũng đi Thiên Kiếm sơn, liều mạng với đám tu sĩ Dị vực này." Đám người Miêu Nhược Lâm chà sát hai tay nói, hận không thể lập tức phân ra cao thấp với tu sĩ Di vực. "Lục đạo hữu thấy sao?" Nguyên Mẫn lại trực tiếp hỏi Lục Tiểu Thiên.