Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 1079 - Chương 1079: Về Linh Tiêu Cung

Chương 1079: Về Linh Tiêu cung Chương 1079: Về Linh Tiêu cungChương 1079: Về Linh Tiêu cung

Chuong 1079: Ve Linh Tieu cung

"Nguyên đạo hữu có tìm được những tu sĩ khác bị phân tán trong Vọng Nguyệt sơn mạch không?”

"Có tìm được mấy nhóm, có một số là tán tu, cũng có một số thuộc vê tu tiên thế gia, nhưng đều lựa chọn trốn tránh ở bên trong Vọng Nguyệt sơn mạch, không nguyện ý ra ngoài tham chiến. Đám người này chỉ có tâm nhìn hạn hẹp, không biết rằng môi hở thì răng sẽ lạnh, đến khi Vọng Nguyệt tu tiên giới không còn tồn tại, thì bọn họ cũng biến trở thành những kẻ không nhà, sống dưới áp bức của mấy tu tiên giới kia, không còn thấy được ánh mặt trời."

Nhắc đến những người này, trên mặt Nguyên Mẫn không khỏi hiện lên sát khí nói."Thậm chí trong đó còn có mấy tên tu sĩ Kim Đan kỳ, nếu không phải thực lực ta không đủ, đã sớm kết liễu bọn họ rồi."

"Chắc cũng là do bị đám tu sĩ Dị vực kia đánh cho sợ hãi, bộ dạng như vậy có tìm bọn họ đến cũng không giúp ích được gì. Trở tiên hãy quay về Linh Tiêu cung của ta một chuyến, rồi lại đi tới Thiên Kiếm sơn. Tu sĩ của mấy đại tu tiên giới tập hợp tại đó, chắc hẳn sẽ vô cùng náo nhiệt."

Lục Tiểu Thiên không hề do dự bao nhiêu. Cổ Kiếm tông là đệ nhất tông môn của Vọng Nguyệt giới. Hắn cũng muốn đi chứng kiến một chút, hơn nữa vừa hay trên đường đi tới Thiên Kiếm sơn cũng có đi ngang qua Linh Tiêu cung. Tuy rằng chủ lực của Linh Tiêu cung đều đi tới Thiên Kiếm sơn, chuẩn bị chống lại cường địch. Nhưng Lục Tiểu Thiên cũng muốn về Linh Tiêu cung xem thế nào. Xa cách nhiêu năm như vậy, chung quy hắn còn có chút quyến luyến với nơi này.

"Được, đi Thiên Kiếm sơn!" Đám người Miêu Nhược Lâm lập tức lên tiếng hưởng ứng, không hề có chút thần sắc sợ hãi nào, còn mạnh hơn đám tu sĩ chui rúc trốn tránh bên trong Vọng Nguyệt sơn mạch không biết bao nhiêu lần.

Hiện tại Huyên Anh Phong Hồn pháp trận vẫn còn thiếu một vài thứ, tạm thời không phải thời điểm tốt nhất để xung kích Nguyên Anh kỳ. Việc liên quan đến tính mạng của mình, Lục Tiểu Thiên dĩ nhiên sẽ không nóng vội nhất thời. Mà cuộc hỗn chiến trước mắt giữa các tu tiên giới này, tạm thời cũng không có tu sĩ Nguyên Anh kỳ bị cuốn vào.

Đối với Lục Tiểu Thiên lúc này mà nói, chỉ cần không rơi vào sự bao vây trùng điệp của tu sĩ đối địch, bị lượng lớn tu sĩ luân phiên công kích, hoặc là rơi vào trong đại trận công phạt của đối phương, hắn cảm thấy bản thân sẽ không có nguy hiểm bao nhiêu.

"Chuyến đi tới Vọng Nguyệt sơn mạch lần này, cũng coi như không uổng phí, có một người như Lục đạo hữu đây, còn mạnh hơn cả ngàn quân!"

Nguyên Mẫn nhóe miệng mỉm cười, với thực lực mà Lục Tiểu Thiên vừa biểu hiện ra, đã đạt tới độ cao mà tuyệt đại đa số tu sĩ Kim Đan kỳ có tốn cả đời cũng không thể nào leo lên được. Đám chuột nhắt trốn chui trốn nhủi bên trong Vọng Nguyệt sơn mạch này làm sao có thể sánh bằng.

"Đi thôi." Đối với lời nói của Nguyên Mẫn, Lục Tiểu Thiên cũng không hề phản bác gì. Tay áo hắn vung lên, Liệt Địa đao đón gió biến lớn, Lục Tiểu Thiên bảo đám người Miêu Nhược Lâm cũng leo lên, điều chỉnh phương hướng phá không lao về phía Linh Tiêu cung.

Non xanh nước biếc, những ngọn núi liên miên thẳng đứng chạm vào tầng mây. Phong vực quen thuộc ấy đã lần nữa xuất hiện trong tâm mắt.

Hiện tại khi lần nữa đi vào địa vực do Linh Tiêu cung quản hạt, núi kia thì vẫn còn, nhưng đã không còn thấy hình ảnh náo nhiệt của những con linh cầm bay qua bay lại, tiếng yêu thú gào thét, chúng tu sĩ tới lui các địa điểm tu luyện, phường thị, Tạp Dịch điện. . .

Giữa các Phong vực vốn được gieo trồng lượng lớn linh thảo linh mộc, hỗn chiến giữa các tu tiên giới diễn ra gần hai trăm năm, lượng linh vật tiêu hao quá kinh khủng, những gì có giá trị đều đã bị thu thập gân như không còn. Chỉ có sương trắng lửng lờ trôi giữa những ngọn núi là vẫn còn như xưa.

Mà ở vùng ngoại vi Linh Tiêu cung, tựa hồ cũng bị phá hoại một chút, không trung vẫn còn lưu lại không ít khí tức của tu sĩ Kim Đan kỳ, trong đó còn có không ít pháp lực Lôi hệ cuồng bạo.

Xem ra không lâu trước đây, nơi này đã có một tràng đại chiến giữa các tu sĩ Kim Đan kỳ rồi. Chiến hỏa hiện tại cũng đã lan tới chỗ Linh Tiêu cung này.

“Đứng lại, nhân sĩ phương nào, lại dám xông vào Linh Tiêu cung!"

Tuy phần lớn nhân mã của Linh Tiêu cung đều đã đi Thiên Kiếm sơn, cùng nhau đối địch với chủ lực đối phương. Ở Linh Tiêu cung chỉ còn lưu lại một số ít tu sĩ, nhưng những tu sĩ tuần tra đó rất nhanh đã phát hiện nhóm hơn mười người không hề che giấu hành tung này của Lục Tiểu Thiên.

Hai người này thân mặc linh giáp, tế ra binh khí, thần tình cảnh giác nhìn đám người Lục Tiểu Thiên.

"Thanh Liên phong vực Lục Tiểu Thiên, trở về Linh Tiêu cung. Hiện tại Linh Tiêu cung do ai chủ trì!" Lục Tiểu Thiên vận dụng một ít pháp lực, âm thanh giống như tiếng chuông đồng vang vọng, quét tới tất cả phong vực trong Linh Tiêu cung.

Nguyên Mẫn thầm thấy kinh hãi. Trước đó nàng chỉ cho rằng Lục Tiểu Thiên là một Thể tu, hiện tại khi thấy hắn vận dụng pháp lực. Nguyên Mẫn mới kinh hãi phát hiện, pháp lực của Lục Tiểu Thiên cũng hùng hậu đến mức độ khó tưởng tượng nổi. Âm thanh như chuông đồng, to lớn những không đả thương người, từ trên không trung Linh Tiêu cung bao phủ xuống tỏa ra. Tuy chỉ là một thủ đoạn nho nhỏ đơn giản, nhưng phần năng lực khống chế như vậy, Nguyên Mẫn tự thấy bản thân còn xa mới bằng.

Sưu Sưu sưu

Hơn trăm đạo thân ảnh ngự kiếm bay lên không trung, trong đó có một trung niên hán tử và một lục sam trung niên phụ nhân trông có chút quen thuộc. Sau khi hai người này nhìn thấy Lục Tiểu Thiên, thần sắc trở nên kích động vô cùng.

Thời khắc những người khác nhìn thấy Lục Tiểu Thiên, cũng cảm thấy phấn chấn trong lòng. Có lẽ bởi vì thời gian trôi qua đã lâu, những người khác nhất thời sẽ không nhớ được Lục Tiểu Thiên là ai. Nhưng đối với Linh Tiêu cung mà nói, cho dù là đám tu sĩ Kim Đan kỳ, danh vọng mà bọn họ lưu lại còn kém xa với vị đồng môn Lục Tiểu Thiên trước mặt.
Bình Luận (0)
Comment