Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 111 - Chương 111: Lại Trở Thành Người Cô Độc

Chương 111: Lại trở thành người cô độc Chương 111: Lại trở thành người cô độc

Chiến cục trở nên vô cùng tồi tệ với La Sát Môn, thần sắc trên mặt Khúc Bỉ vặn vẹo một hồi, suy nghĩ âm trầm bất định. Không lâu sau, lần nữa đưa tay vào trong túi trữ vật ném ra mấy chục cây đinh nhỏ về phía đám người Mạnh Điềm, Triệu Thần, Chu Việt, thậm chí bao quát cả một tên đệ tử La Sát Môn trong đó.

"Âm Sát Tử Mẫu Đinh!" Người đầu tiên hét lên không ngờ là vị nữ đệ tử đó của La Sát Môn. Vẻ mặt vô cùng hoảng sợ chưa kịp phản ứng, hộ tráo trong chớp mắt bị ăn mòn. trên mặt, trên thân trúng phải mấy cây Tử Mẫu Đinh. Nữ đệ tử của La Sát Môn là người đầu tiên trúng phải, mặt và cơ thể thối rửa lăn lộn trên mặt đất hét thảm không ngừng.

Ba người Mạnh Điềm, Triệu Thần, Chu Việt cũng không nghĩ tới tiểu đội trưởng Khúc Bỉ của La Sát Môn lại ác độc như vậy. Ngay cả đồng môn của mình cũng hạ độc thủ nên không kịp phòng bị, cũng bị Âm Sát Tử Môn Đinh đánh trúng. Triệu Thần bị thương nặng nhất, trước mặt liền tồi sầm lại trực tiếp hôn mê. Còn Mạnh Điềm và Chu Việt bị đánh trúng vài cây, bị thổ huyết bay ngược ra sau, vội vàng khoanh chân tại chỗ liệu thương, cật lực chống cự lại loại tà độc này đang bành trướng trong cơ thể.

Thật là thủ đoạn độc ác, trên người không ngờ lại ẩn tàng số lượng ám khí hiểm ác như vậy. Trong chớp mắt, ưu thế nhân số của Linh Tiêu Cung bị thủ đoạn tàn ác của Khúc Bỉ đánh tan. Bất quá tu vi của gã so với Lục Tiểu Thiên thấp hơn một chút, trong lúc đấu pháp với hắn không ngờ còn dám phân tâm, thật là không biết sống chết. Lục Tiểu Thiên hừ lạnh, thừa dịp Khúc Bỉ vừa rồi đánh lén đám người Mạnh Điềm, liền đánh ra mười mấy đạo phong nhận, đánh cho Khúc Bỉ rối loạn tay chân.

Khúc Bỉ hoảng hốt, gã tự nhiên không rõ Lục Tiểu Thiên trong lúc chiến đấu ác liệt như vậy mà vẫn giữ lại một chút thực lực. Mắt thấy đệ tử La Sát Môn liên tục bị giết chết mấy người, trong lúc nóng vội, ngay cả đệ tử trong môn cũng không quản, một hơi đánh lén ba người đối phương, tạm thời kéo lại cục diện bại trận. Ai biết được chỉ trong thoáng phân tâm, lập tức bị Lục Tiểu Thiên công kích mãnh liệt.

Không dễ dàng gì mới tránh khỏi mười mấy đạo phong nhận đó, Hắc Giao Tiễn của Lục Tiểu Thiên thừa dịp Khúc Bỉ phân tâm liền thoát khỏi va chạm với huyền sắc loan đao, thuận thế nhắm tới chỗ vai trái của gã cắt xuống. Mắt thấy bản thân sắp bị cắt thành hai đoạn, Khúc Bỉ trong lúc hoảng loạn chỉ kịp tránh khỏi nơi yếu hại, thân thể khẽ lệch đi một chút. Sau đó một cơn đau kịch liệt truyền đến từ vai trái, Khúc Bỉ nhìn lại thì thấy cánh tay trái của mình đã rơi ra nằm im dưới đất.

"Khúc sư huynh!" mấy người đệ tử còn lại La Sát Môn lập tức đại kinh thất sắc, nếu Khúc Bỉ thất bại, hậu quả đó mấy người này thật chịu không nổi.

Khúc Bỉ chịu đựng đau đớn, tay phải cầm lấy huyền sắc loan đao, một đao chém lên Hắc Giao Tiễn, mượn lực phản chấn cơ thể lui nhanh về sau hơn mười trượng.

Lục Tiểu Thiên khó hiểu, tu sĩ Luyện Khí đại viên mãn cho dù mất đi một cánh tay, trong thời gian ngắn cũng sẽ không ảnh hưởng quá nhiều tới chiến lực. Tên đội trưởng của La Sát Môn này chiến đấu với hắn lâu như vậy, đột nhiên bị Hắc Giao Kiến kích lui ra xa như vậy, quả thực khiến hắn có chút khó hiểu. Đang lúc hắn đang âm thầm đề phòng, đột nhiên nhìn thấy Khúc Bỉ nhấn vào túi trữ vật, bên trong bay ra một đôi cánh toàn thân trong suốt to gần trượng gắn lên trên lưng gã. Khúc Bỉ cắn răng, hai cánh khẽ vỗ không ngờ lại lần nữa bay ra xa mấy trượng.

"Khúc sư huynh, người sao vậy?" Những đệ tử La Sát Môn còn xót lại nhất định đại kinh thất sắc. Dưới ánh mắt của mấy người vị Khúc sư huynh này không ngờ lại vỗ cánh bay đi xa, bỏ lại mấy người bọn họ ở đây tự mình chạy trốn. Năm đệ tử La Sát Môn còn lại khong còn lòng muốn chiến, chửi ầm lên, xoay người muốn bỏ chạy. Bất quá đám người Bạch Quan Kiệt sao lại để cho đối phương dễ dàng chạy thoát.

Lục Tiểu Thiên dùng Hắc Giao Tiễn lần nữa liên tiếp giết hai người. Ba người còn lại, chỉ có một người tốc độ quá nhanh, liên tục dán lên người mấy tấm linh phù. Lục Tiểu Thiên lông mày nhíu chặt, trả giá một chút cũng có thể đuổi kịp, bất quá bây giờ đội viên bị thương cũng không ít, lỡ như hắn rời đi họ lại bị những tiểu đội khác đánh lén liền được không bù mất.

"Thu dọn đồ đạc, đỡ lấy Mạnh Điềm và những người bị thương, tìm địa phương an toàn trước nghỉ ngơi rồi nói." Lục Tiểu Thiên thu hồi Hắc Giao Tiễn nói.

Trải qua trận chiến này, thành viên tiểu đội đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục với Lục Tiểu Thiên, bao gồm cả Đinh Bắc vẫn có thương tích trong người cũng thay đổi địch ý trước đó với Lục Tiểu Thiên.

Mặc dù một phen khổ chiến, ba người Mạnh Điềm, Triệu Thần, Chu Việt càng bị Âm Sát Tử Mẫu Đinh gây thương tích, còn Đinh Bắc cũng bởi vì trúng phải mai phục của La Sát Môn mà thụ thương không nhẹ. Bất quá tiểu đội tu sĩ của La Sát Môn ngoại trừ chạy trốn mất hai người, còn lại tám người đều bị giết chết. Từ trong túi trữ vật của tám người này thu được không ít linh thảo, linh thạch, còn có đan dược chữa thương.

Trong đó còn có vài cây thảo dược mấy trăm năm hoả hầu, trừ đi tổn thất, chia đều cho mỗi thành viên tiểu đội, mỗi người vẫn có thu hoạch tương đối khá. Lục Tiểu Thiên bởi vì xuất lực lớn nhất, thu được một cây Giáng Long Thảo là chủ dược luyện chế Hồi Thiên Đan. Trong lòng Lục Tiểu Thiên không khỏi có chút hưng phấn, nếu như có thể luyện chế ra Hồi Thiên Đan, sau này khi cùng tu sĩ khác chiến đấu, tương đương với việc có thêm một cái mạng. Mặt khác nhìn thấy sự lợi hại của Thiết Kinh Thứ Đằng của Lô Vân, Lục Tiểu Thiên dùng đan dược đổi mấy khỏa hạt giống của Thiết Kinh Thứ Đằng, sau đó đưa vào trồng bên trong kết giới, dùng linh thạch thúc đẩy sinh trưởng ra lượng lớn hạt giống Thiết Kinh Thứ Đằng.

Phục dụng đan dược chữa thương lại trải qua mấy ngày tu dưỡng, thương thế của đám người Mạnh Điềm cũng đã khôi phục được bảy tám phần. Lục Tiểu Thiên lại dẫn theo tiểu đội một lần nữa chia ra bốn phía tìm kiếm linh dược. Giữa chừng có cùng tiểu đội của những môn phái khác chiến đấu qua mấy lần, cũng chưa gặp phải tổn thất gì lớn. Trên đường đi ngoại trừ sự cẩn thận của Lục Tiểu Thiên, vận khí của tiểu đội cũng xem như không tồi.

"Thật là nguy hiểm." Mười mấy ngày sau, Lục Tiểu Thiên xếp bằng ở dưới một gốc cây thô to, đang đả tọa điều tức. Sau khi dùng linh thạch nhanh chóng khôi phục pháp lực, mở mắt ra trong lòng vẫn còn sợ hãi nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Vận khí tốt luôn có lúc dùng hết, mặc dù liên tiếp hơn mười ngày dẫn theo mọi người cũng ngẫu nhiên gặp chút rắc rối nhỏ, nhưng cũng thu hoạch được không ít linh thảo, đồng thời vẫn chưa có người nào thương vong.

Chỉ là mấy canh giờ trước, tiểu đội của Lục Tiểu Thiên tại một chỗ cồn cát gặp phải sự tập kích của lượng lớn Sa Trùng. Sa Trùng cực giỏi thổ độn, thân thể thô to như thùng nước, lại dài đến hơn một trượng. Sa Trùng thành niên thậm chí còn có thực lực tam giai. Nhưng Sa Trùng là tộc đàn quần cư, một tộc có mấy trăm con. Lục Tiểu Thiên dẫn theo thành viên tiểu đội thật vất vả chạy ra khỏi cồn cát, thoát khỏi phạm vi công kích của Sa Trùng. Dưới tình huống đang chật vật chạy trốn, lại còn đồng thời gặp phải hai tiểu đội tu sĩ của Vạn Thú Các. Trước có cường địch chặn đường, nhất định không có khả năng mạnh mẽ xông ra ngoài, đằng sau là có mảng lớn Sa Trùng thần bí ngăn cản, tiểu đội của Lục Tiểu Thiên có thể nói là tiến thoái lưỡng nan.

Dưới tình huống không có chút phần thắng nào, thành viên tiểu đội chỉ có thể lựa chọn lần nữa lui vào trong cồn cát. Chu Việt, Mạnh Điềm hai người pháp lực hao hết, chết dưới sự vây công của Sa Trùng.

Lưu Bộ Xương, Triệu Thần thì bị tu sĩ Vạn Thú Các đuổi kịp, bị vây công đến chết.

Đám người Điền Tĩnh, Bạch Quan Kiệt cùng hắn lui vào trong cồn cát, rồi lại bị Sa Trùng tách ra. Gặp phải tình hình như vậy, Lục Tiểu Thiên cũng hữu tâm vô lực, lẻ loi một mình chém giết mấy chục đầu Sa Trùng mở ra con đường máu, lại bị đệ tử của Vạn Thú Các truy sát, chạy trốn hơn mười dặm đường, dựa vào tốc độ cực nhanh, mới có thể bỏ rơi mấy người truy kích ở sau lưng.

Phí hết không ít tâm tư mới có thể lên làm đội trưởng một tiểu đội, không nghĩ tới trong nháy mắt lại trở thành một người cô độc, thật sự là thế sự không thể ngờ tới. Lục Tiểu Thiên trong lòng tức giận không thôi, kể từ lúc này, sinh tồn bên trong Huyết Sắc Cấm Địa này lại trở nên gian nan hơn rất nhiều.
Bình Luận (0)
Comment