Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 1142 - Chương 1142: Liên Tiếp Chém Mấy Người (2)

Chương 1142: Liên tiếp chém mấy người (2) Chương 1142: Liên tiếp chém mấy người (2)Chương 1142: Liên tiếp chém mấy người (2)

Chương 1142: Liên tiếp chém mấy người (2)

Với thực lực cửu giai Thể tu của Lục Tiểu Thiên, còn vận dụng cả Thôn Hồn Đại Pháp, đừng nói là tu sĩ Kim Đan kỳ, cho dù là Nguyên Anh kỳ, nếu như không có pháp môn đặc biệt nào hoặc là Quỷ tu. Chỉ dựa vào nhục thân như thế, căn bản không thể nào sống sót dưới vết thương chí mạng như vậy.

Thân hình Tào Liên Côn giống như lá rụng rơi xuống bên dưới. Về phần nguyên thần đã sợ hãi bỏ chạy, Lục Tiểu Thiên cũng lười quan tâm đến.

"Trí Dung, giúp ta!" Diệp Quang Tuân vừa rồi còn ăn to nói lớn, hiện tại đã dốc hết sức lực ngạnh kháng với cự kiếm trên đỉnh đầu. Pháp lực hùng hậu của Lục Tiểu Thiên chấn cho nguyên thần của y như muốn ly thể, liều hết mạng già mới chỉ ngăn cản được vài đòn. Còn đối phương lại nhàn nhã bước tới, giống như là đang dạo chơi vậy. Vừa đối mặt liền giết chết một Tào Liên Côn tưởng chừng như đã đánh lén thành công.

Thực lực Tào Liên Côn không hề kém hơn Diệp Quang Tuân y, khiến y làm sao mà không khiếp sợ. Hiện giờ ánh mắt Tào Quang Tuân lập tức nhìn về phía phó môn chủ Long Trí Dung của Hoàng Phong phái, lớn tiếng cầu cứu. Tào Liên Côn chết quá nhanh, khiến y sợ hãi vô cùng, làm gì còn được nửa phân khí phách trước kia.

"Ngoại trừ Nguyên Anh lão tổ, ai tới cũng không cứu được ngươi, chết đi!" Lục Tiểu Thiên khẽ quát. Cự kiếm trong suốt đột nhiên phân ra tứ tán, nhưng cuồng phong bão táp đánh về phía đối phương.

Diệp Quang Tuân vội vàng phun ra một đạo tinh quang lấp lánh, chuyển động xung quanh thân thể.

"Môn chủ chớ hoảng, có ta đến giúp đây!" Long Trí Dung và một bà lão Kim Đan kỳ khác ở gần nhất đồng loạt giết tới, tế ra đan nguyên pháp khí ngăn cản những kiếm khí như cuồng phong bão táp kia. Nhưng lúc này lại có một cây cự tiễn hóa thành một đầu hỏa Giao gào thét lao đến. Lục Tiểu Thiên chưa đến, những tiễn của hắn đã đến. Trông khí tức của hỏa Giao tiễn kia, như cắn nuốt thiên địa, sát ý vô biên chỉ thẳng vào mi tâm mỗi người.

Cả người Long Trí Dung như bị vùi trong biển lửa, làm sao còn lo được Diệp Quang Tuân, lập tức liên thủ với bà lão bên cạnh, mỗi người cầm lấy đan nguyên pháp khí của mình chém về phía trước. Hỏa Giao lúc này như nổi cơn thịnh nộ, sắc mặt Long Trí Dung và bà lão kia không khỏi đỏ bừng, hai người liên thủ cũng chỉ miễn cưỡng ngăn được một tiễn này mà thôi.

Mà ở bên cạnh, ánh tinh quang xung quanh thân thể Diệp Quang Tuân trở nên mỏng dần. Vô số kiếp khí lần nữa hợp nhất, hóa thành một thanh cự kiếm, chém từ đỉnh đầu Diệp Quang Tuân xuống. Xoẹt một tiếng, thân thể Diệp Quang Tuân bị cắt thành hai nửa, máu tươi lập tức văng tung tóe khắp nơi. Trở thành tu sĩ Kim Đan kỳ thứ hai sau Tào Liên Côn vẫn lạc trong tay Lục Tiểu Thiên.

Sau khi Long Trí Dung và bà lão ngăn cản xong hỏa Giao tiễn, sức lực vẫn chưa hồi phục, kiếm ý liên đánh tới từ phía sau. Hai người chỉ cảm thấy dưới eo mát lạnh liền liếc mắt nhìn xuống, nửa thân dưới đã ly thể rơi ra rồi.

"Ai dám lên chiến một trận!"

Không trung phát sinh quá nhiều biến hóa, cự kiếm trong suốt tới lui không chút dấu vết lúc này đã biến mất, hóa thành từng điểm kiếm ý chui lại vào trong cơ thể Lục Tiểu Thiên. Tay hắn cầm Hỏa Giao cung, khẽ búng tay, dây cung vang lên âm thanh nhe nhẹ. Lục Tiểu Thiên liếc mắt nhìn tất cả tu sĩ đang chiến đấu bên dưới, tiếp tục lặp lại lời vừa rồi với vẻ bình thản, không có chút tâm tình ba động nào.

Vào lúc này, cho dù là cao thủ Kim Đan kỳ đỉnh tiêm của Chiến Nguyệt minh như Đế Diệu, ngân giáp nữ tử hay là tông chủ Tỉnh Nguyệt Ma tông, hoặc các chưởng môn khác, đều cảm thấy sau lưng chảy ra từng giọt mồ hôi lạnh. Bị đối phương ngang nhiên khiêu chiến như thế mà lại không có ai dám ứng chiến.

Trong lòng bọn họ quả thật rất muốn đứng ra, chém kẻ này dưới đao của mình. Nhưng nhìn thấy cái chết vừa rồi của mấy vị đồng đạo, trong lòng cảm thấy rét lạnh đến mức không dâng lên nổi chút chiến ý nào.

Trong phút chốc, bốn cao thủ Kim Đan hậu kỳ đã bị chém lìa nhục thân, ngay cả da lông đối phương còn chưa chạm tới. Đây không phải là Chiến Nguyệt đài, mà là vây công đó!

Lần này Tinh Nguyệt Ma tông đã tổn thất thảm trọng, bị đối phương cướp lấy hai chiếc Phi Thiên chiến thuyền, ngay cả Phó tông chủ cũng bị giết chết.

Vâ phân Hoàng Phong phái càng thêm nhục nhã hơn bao giờ hết. Trên không trung lúc này cũng có một chiếc Phi Thiên chiến thuyền của họ lọt vào trong tay Lục Tiểu Thiên, hơn nữa với màn giao thủ ngắn ngủi vừa rồi. Môn chủ, phó môn chủ, còn có bà lão thực lực không yếu kia đều đã chết dưới tay Lục Tiểu Thiên! Trước đó bọn họ mới giết chết tiên nhậm cung chủ Linh Tiêu cung, hiện tại báo ứng đã tới nhanh như vậy rồi!

Sắc mặt ngân giáp nữ tử thì vẫn còn tốt, trước đó đã từng chiến đấu với Lục Tiểu Thiên ở trong Vọng Nguyệt sơn mạch nên cũng không quá mức ngạc nhiên về thực lực của hắn. Còn trong lòng Đế Diệu lúc này lại cảm thấy chua xót không thôi. Từ sau y tiến vào Kim Đan hậu kỳ, bất kể là bên phía Chiến Nguyệt minh, hay là Vọng Nguyệt tu tiên giới, người có thể chiến đấu với y mà không rơi vào thế hạ phong, không tới một bàn tay. Đế Diệu hoàn toàn tự tin rằng, tên thanh niên tóc bạc mà y không dám ứng chiến vào hơn một trăm năm trước có tái hiện, nhất định sẽ phải phân ra cao thấp với đối phương.

Nhưng hiện tại sau khi đối phương đứng ở trước mặt y, Đế Diệu mới phát hiện bản thân vẫn không có dũng khí so chiêu với hắn. Thân ảnh hơi gây gò của người thanh niên tóc bạc này, vẫn giống như một ngọn núi nguy nga trước mặt Đế Diệu, đè chặt trong lòng y. Ba bước giết một người, vẫn khuôn mặt bình tĩnh giống như ở trên Chiến Nguyệt đài năm xưa, vẫn khiến Đế Diệu y chỉ biết ngước nhìn.

Đế Diệu có sự kiêu ngạo của bản thân, thua thì chính là thua, bảo y liên thủ với mọi người cùng lên, dù có thắng đi nữa thì thật sự bản thân đã thua từ khi chưa bắt đầu rồi.

"Cung chủ!"

"Cung chủ!"

"Cung chủ!"

Lúc này trên mấy chiếc Phi Thiên chiến thuyền kia, Nguyên Mẫn sớm đã có nhận biết nhất định về thực lực của Lục Tiểu Thiên. Nhưng những người khác thì không, trong lòng run rẩy không ngừng. Một số tù bình của Tinh Nguyệt Ma tông cảm thấy may mắn vô cùng, may mắn bản thân đã quy hàng người này. Còn có tu sĩ Linh Tiêu cung giống như Bành Đại Dụng, hưng phấn hét lên một cách điên cuồng.
Bình Luận (0)
Comment