Chương 1141: Liên tiếp chém mấy người
Chương 1141: Liên tiếp chém mấy ngườiChương 1141: Liên tiếp chém mấy người
Chương 1141: Liên tiếp chém mấy người
"Vô tri tiểu nhi, lúc trước ở Chiến Nguyệt đài, ngươi cũng chỉ là một tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Hiện giờ làm rùa rút đầu hơn một trăm năm, còn tưởng rằng tới Kim Đan kỳ bản thân cũng vô địch sao. Có gan thì xuống dưới đây, đừng trốn trên chiến thuyền, lão tử đã từng tiêu diệt rất nhiêu cao thủ Kim Đan kỳ của Linh Tiêu cung ngươi, bản thân ngươi cũng thế thôi."
Lúc này môn chủ Diệp Quang Tuân của Hoàng Phong phái, tay câm một thanh kim quang tiễn (kéo), bay lên giữa không trung lớn tiếng hét lên với Lục Tiểu Thiên. Chỉ là lời còn chưa dứt, một luồng kiếm ý thao thiên từ trên không trung rơi xuống. Phía trên đỉnh đầu y có vô số kiếm khí hội tụ, hóa thành một thanh cự kiếm trong suốt, mang theo uy áp cực lớn, khiến y không còn dám nói tiếng nào.
Sắc mặt Diệp Quang Tuân kinh hãi, y cũng là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, nhưng pháp lực của tên tiểu tử tóc bạc này không khỏi quá mức tinh thuần và hùng hậu quá đi. Cự kiếm trong suốt kia mới chỉ hiện lên trên đầu, nhưng sát ý từ trên mũi kiếm truyền đến đã khiến y cảm thấy toàn thân giá lạnh.
Lúc này không còn là thời điểm khua môi múa mép, sắc mặt Diệp Quang Tuân trở nên thận trọng, kim quang tiễn trong tay phóng lớn lên, hóa thành một đạo cự tiễn cắt về phía đỉnh đầu.
Keng! Thế tới của kim quang tiễn đột nhiên bị trì hoãn, hơn nữa còn không ngừng hạ xuống, không ngờ lại không thể ngăn nổi một kích của cự kiếm này.
"Nguyên Mẫn ngươi phụ trách chỉ huy năm chiếc chiến thuyền, ta xuống dưới chém đầu kẻ này, tế anh linh của cung chủ Vệ Lập Thiên."
Thân hình Lục Tiểu Thiên nhẹ nhàng bay ra khỏi chiến thuyền, cước đạp hư không, trông mới chỉ vài bước, nhưng trong nháy mắt đã đi ra xa vài trượng.
"Tiểu tử cuồng vọng, chịu chết đi!" Đột nhiên, ở bên phải Lục Tiểu Thiên, một đạo tinh quang giống như sóng nước bị rẻ đôi lao tới.
Lôi Vạn Thiên thất kinh, là kỳ môn độn thuật Tinh Nguyệt vô cùng thần dị của Tinh Nguyệt Ma tông. Lúc này lại do phó tổng chủ Tào Liên Côn của Tinh Nguyệt Ma tông thi triển ra, trong chúng tu sĩ Kim Đan kỳ ở đây không có mấy ai kịp phát giác. Hiện tại tu sĩ Kim Đan kỳ của Chiến Nguyệt minh vẫn đang chiếm ưu thế rất lớn, muốn rút ra mấy người đối phó Lục Tiểu Thiên giống như vậy là việc rất dễ dàng.
Lục Tiểu Thiên lúc nãy lại xuất khẩu cuồng ngôn, nói rằng từng cướp đoạt chiến thuyền của Tinh Nguyệt Ma tông và cả Hoàng Phong phái, nên cao thủ hai phái này tự nhiên là không thể ngồi yên cho được.
Ở đây là chiến trường, không phải là nơi để quyết đấu một đối một. Hơn nữa uy thế của thanh cự kiếm trong suốt kia quá lớn, đã vượt qua phạm trù của một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ. Chưởng môn Diệp Quang Tuân của Hoàng Phong phái tuyệt đối không phải là đối thủ. Nên y thừa dịp Lục Tiểu Thiên nhằm vào Diệp Quang Tuần mà thi triển kỳ môn độn thuật của bản tông, trong nháy mắt tới gần Lục Tiểu Thiên trong phạm vi ba trượng. Tay cầm một thanh tiêm chùy tràn đầy hoa văn đâm về phía huyệt Thái Dương của Lục Tiểu Thiên.
"Ta muốn ai chết là người đó chắc chắn sẽ chết, ngươi không ngăn được." Sắc mặt Lục Tiểu Thiên vô cùng bình thản, ngay cả ánh mắt cũng không hề liếc nhìn. Tay phải trực tiếp vỗ ra một chưởng, lập tức trên người Lục Tiểu Thiên tỏa một luồng khí tức yêu dị và hoang dã, một tiếng Hổ gầm vang lên.
Một chưởng của Lục Tiểu Thiên trực tiếp vỗ lên tiêm chùy kia, trong lòng bàn tay chớp động ngân quang, tiêm chùy không thể tiến tới được thêm nửa tấc nào.
"Không tốt!" Trong lòng Tào Liên Côn tự nhủ. Y chỉ thấy cảm thấy tiêm chùy trong tay bị một luông lực lượng khổng lồ ngăn cản, khiến cánh tay y tê dại, cơ hồ không thể giữ vững.
Sở dĩ Tào Liên Côn tiến tới gần như vậy, cũng chính là muốn thừa dịp Lục Tiểu Thiên chiến đấu với Diệp Quang Tuân, cho hắn một kích không kịp trở tay, khiến hắn không thể nào tránh được. Chỉ là y lại không biết Lục Tiểu Thiên là một Thể tu cực kỳ lợi hại. Cận thân chiến đấu, muốn đánh lén Lục Tiểu Thiên, quả thật còn khó hơn lên trời.
Ngân giáp nữ tử ở đằng xa còn đang chiến đấu với Lạc Thanh, nhìn thấy Diệp Quang Tuân xuất hiện gần Lục Tiểu Thiên như thế, liền biết ngay sự tình không ổn. Nhưng bây giờ ả muốn nhắc nhở Tào Liên Côn cũng không còn kịp nữa rồi.
Lông mày ngân giáp nữ tử nhíu chặt. Ả biết rõ lực đạo của Lục Tiểu Thiên đáng sợ như thế nào. Cho dù ả được sự trợ giúp từ xung lực của Đạp Lôi Phi Mã cùng với pháp lực tu vi của bản thân, chiến lực được gia tăng không chỉ gấp bội, nhưng vẫn không thể chiếm được chút tiện nghi nào trước mặt tên thanh niên tóc bạc kia, thậm chí còn không phá được phòng ngự của hắn.
Ngay cả bản thân được xưng là sát thần Ngân Diện la sát mà còn như vậy. Thì nếu không có sự trợ giúp của Đạp Lôi Phi Mã Lư Hồng, ả cũng tuyệt đối không dám tiếp cận Lục Tiểu Thiên quá gân. Tuy thực lực phó tông chủ của Tinh Nguyệt Ma tông không tôi, đã tiến vào Kim Đan hậu kỳ nhiều năm, nhưng vẫn còn kém bản thân nàng một chút.
Trong trận chiến ở Vọng Nguyệt sơn mạch, ngân giáp nữ tử chỉ tưởng rằng Lục Tiểu Thiên là một Thể tu. Nhưng hiện tại nhìn thấy trình độ kiếm đạo mà đối phương thi triển, có lẽ chưa bằng thương đạo của ả, nhưng pháp lực tinh thuần và hùng hậu như thế, ngân giáp nữ tử cũng tự thẹn không bằng. Một kiếm tùy ý như vậy, uy lực có khi còn hơn cả một thương của ả. Trên thế gian này, làm sao lại có một tên tu sĩ Kim Đan kỳ lợi hại đến như vậy!
Sức lực của bản thân Lục Tiểu Thiên vốn đã bá đạo vô cùng, sau khi vận dụng Thôn Hồn Đại Pháp, còn gia tăng thêm gấp bội. Tào Liên Côn cho rằng bản thân đánh lén thành công, nào ngờ đối phương lại không tránh không né, trực tiếp tung ngược lại một chưởng.
Tiêm chùy trong tay run lên bần bật, Tào Liên Côn cảm thấy hô hấp của bản thân có chút đình trệ. Một chưởng của đối phương cũng không hề dừng lại, đẩy ngược tiêm chùy ra sau. Thừa lúc Tào Liên Côn không hề có sự chuẩn bị nào, một tay còn lại của Lục Tiểu Thiên cách không tung ra một chưởng trúng ngực đối thủ.
Bùm một tiếng, ngực Tào Liên Côn nổ ra một cái lỗ máu xuyên thẳng ra đằng sau với hình chưởng ấn. Một chưởng của Lục Tiểu Thiên không ngờ lại trực tiếp đập nát trái tim nơi yếu hại của y.