Chương 115: Hàn Tuỳ Lộ
Chương 115: Hàn Tuỳ Lộ
Lục Tiểu Thiên vẫy tay, mấy cây Thiết Kinh Thứ Đằng sau khi tản ra nhanh chóng khô héo. Loại hạt giống Thiết Kinh Thứ dùng pháp lực để kích phát này, chính là tiêu hao sinh mệnh lực của nó, trong thời gian cực ngắn bộc phát, nên héo tàn cũng nhanh.
"Đưa Khiên Dẫn Phù trên người ngươi ra." Thật sự là tự gây nghiệt, nhìn thấy thảm trạng của Phạm Thanh, Lục Tiểu Thiên không hề có chút lòng trắc ẩn. Nếu không phải phẩm hạnh người này quá bại hoại, hắn cũng sẽ không đối đãi với lão như vậy.
Phạm Thanh khẽ giật mình, lập tức run rẩy hai tay, lấy từ trên người ra một tấm Linh phù màu vàng. Lục Tiểu Thiên nhận lấy, trực tiếp dùng Hỏa Cầu tiêu huỷ nó. Trước khi tiến vào Huyết Sắc Cấm Địa, Linh Tiêu Cung cho đám đệ tử mỗi người một tấm Khiên Dẫn Phù, để lỡ như tiểu đội bị tập kích phải tách ra, có thể tìm thấy nhau, Khiên Dẫn Phù có thể cảm ứng được đồng môn tồn tại trong phạm vi hai dặm. Vì để tránh cho bị đồng môn của Phạm Thanh tìm đến, sẽ càng thêm phiền toái, tự nhiên là phải huỷ đi Khiên Dẫn Phù của lão ta.
"Đi theo ta, không được ta cho phép, ngươi tốt nhất đừng thử đào tẩu." Lục Tiểu Thiên thấy Phạm Thanh hết sức phối hợp liền phân phó một câu.
Hiện tại Khiên Dẫn Phù cũng không có, muốn chạy trốn tốc độ cũng phải nhanh hơn Lục Tiểu Thiên mới được. Phạm Thanh cười khổ không thôi, tốc độ trước đó còn không nhanh bằng Lục Tiểu Thiên, huống chi hiện tại vết thương chồng chất, nguyên khí đại thương.
Lục Tiểu Thiên cũng không có trực tiếp ép hỏi Phạm Thanh tung tích của Tử La Tham, mà dẫn Phạm Thanh đến một nơi bí ẩn khó tìm. Trước tiên hắn phải tế luyện lại Tinh Đăng của tu sĩ mũi to một phen.
Tinh Đăng là một loại pháp khí phòng ngự, chỉ có thể tiếp nhận một kích toàn lực của pháp khí, nhìn sơ qua tựa hồ như không xứng với tên gọi pháp khí phòng ngự. Bất quá loại pháp khí này có chỗ tốt chính là lúc sử dụng hoàn toàn không cần tiêu hao pháp lực của tu sĩ. Đối với một cái Luyện Khí kỳ tu sĩ mà nói, ngược lại là thích hợp nhất. Cho dù là một kiện pháp khí giáp trụ, mặc dù có thể ngăn cản đao kiếm không chém vào người, nhưng chấn động sinh ra khi pháp khí va chạm cũng không phải là thứ mà một tu sĩ Luyện Khí kỳ có thể chịu được. Tựa như Băng Ti Tàm Giáp trên người Lục Tiểu Thiên, mặc dù trước đó chặn được một thanh Phi Câu của Đoạn Ảnh, nhưng vẫn bị chấn động đến thổ huyết. Nếu như cả ba thanh đều đánh vào, thì không phải chỉ thổ huyết đơn giản như vậy.
Xem ra tên tu sĩ mũi to đã chết kia ở Nguyên Tinh Cung cũng là người có lai lịch lớn, không ngờ có người vì y cố tình luyện chế pháp khí phòng ngự quý giá như vậy.
Lục Tiểu Thiên lại lật xem một số linh vật khác trong túi trữ vật, trên mặt không khỏi hiện lên mấy phần vui mừng, mấy chục kiện các loại thượng phẩm Linh khí, cực phẩm Linh khí. Sau này toàn bộ có thể đổi được không ít linh thạch, mấy chục cây thảo dược các loại có hoả hầu mấy trăm năm, còn có lượng lớn đan dược chữa thương, mấy chục khối trung phẩm linh thạch, thật sự là quá phong phú. Toàn bộ những thứ hắn đạt được trong túi trữ vật của những tu sĩ khác cộng lại còn không nhiều bằng hai cái túi trữ vật của đệ tử Nguyên Tinh Cung này. Thậm chí còn có mười mấy giọt "Hàn Tủy Lộ" hiếm thấy, có thể trong khoảng thời gian ngắn hồi phục một nửa pháp lực.
Bất quá chỉ hữu hiệu đối với tu sĩ Luyện Khí kỳ, hiệu quả so với trung phẩm linh thạch còn tốt hơn, có như thế bổ sung pháp lực sung túc, còn có lượng lớn trung phẩm linh thạch. Tên tu sĩ mũi to trước đó nếu không phải bị đồng môn của mình đánh lén đến chết, cho dù Lục Tiểu Thiên có giở hết thủ đoạn ra, cũng chưa chắc có thể làm gì được đối phương.
Bất quá điều này cũng không kỳ quái, đệ tử các phái tiến vào trong Huyết Sắc Cấm Địa có thể chia ra là đệ tử tinh anh có sở hữu pháp khí và đệ tử bình thường sở hữu linh khí. Mấy người đệ tử bình thường cũng không phải là đối thủ của đệ tử sở hữu pháp khí. Mà hai tu sĩ của Nguyên Tinh Cung này không chỉ thực lực cường hãn, hơn nữa nghe giọng nói, giống như là hai tiểu đội của họ đã hội họp lại, có thu hoạch phong phú cũng là điều hợp tình hợp lý.
Thật là thế sự đổi dời, Lục Tiểu Thiên lộ ra biểu tình vô cùng hài lòng.
Nhìn thấy Lục Tiểu Thiên lần lượt tế luyện lại từng kiện pháp khí, Phạm Thanh vô cùng ao ước. Một mình tu sĩ mũi to của Nguyên Tinh Cung không ngờ lại có ba kiện pháp khí, đã là quái dị lắm rồi. Mà lão lại biết riêng lúc đấu pháp Lục Tiểu Thiên đã lấy ra một kiện Phược Yêu Tác và một cây Phi Tiễn. Ngoài ra còn đoạt được bốn kiện nữa. Riêng những gì lão biết đã là sáu kiện pháp khí rồi, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, lão quả thực không dám tin.
Mấy ngày sau, Lục Tiểu Thiên nhìn về phía mấy toà núi nhỏ có vụ khí mờ mịt bao phủ, bên trên cỏ cây rậm rạp, tiếng rống của yêu thú không ngừng vang lên, vẻ mặt suy tư.
"Lục, Lục đạo hữu, cái này, ta không cần phải tiến vào chứ, bên trong quả thực quá nguy hiểm, không chỉ là yêu thú hoành hành, tiểu đội Man Thú Tông của ta, cũng chỉ còn có mình ta may mắn sống sót chạy thoát. Hơn nữa linh thú của ta cũng chết bên trong rồi, hiện tại một thân thực lực chỉ còn lại một nửa." Phạm Thanh vẻ mặt đau khổ nói.
Bên trong Vọng Nguyệt Tu Tiên Giới, có hai môn phái nổi danh dùng thuật ngự thú, một cái là Vạn Thú Các, một cái là Man Thú Tông. bất quá Vạn Thú Các lại chia ra nhiều nhánh, bên trong có không ít trùng tu cũng cực kỳ lợi hại. Còn Man Thú tông lại chủ yếu ngự sử một số linh thú cỡ lớn. Hơn nữa Man Thú Tông còn truyền thừa một loại bí pháp hết sức lợi hại mượn sức của linh thú cho bản thân. Cho nên số lượng đệ tử Man Thú Tông mặc dù kém xa Vạn Thú Các, nhưng đạo thống vẫn một mực truyền thừa không hề đứt đoạn, tồn tại sừng sững trong Vọng Nguyệt Tu Tiên Giới cho tới hiện nay. Bất quá bất kẻ là Vạn Thú Các, hay là Man Thú Tông, một khi linh thú của bản thân chết đi, chiến lực sẽ hao tổn nghiêm trọng.
"Là chính ngươi đi ở phía trước dẫn đường, hay là bắt ta phải động thủ?" Lục Tiểu Thiên cười lạnh nói. Phạm Thanh người này vô cùng giảo hoạt, vẫn chưa nhìn thấy được nơi có Tử La Tham, hắn còn lâu mới tin lời của lão.
Phạm Thanh nhìn thấy sắc mặt của Lục Tiểu Thiên liền run lên. Lão không hoài nghi chút nào một khi lão cự tuyệt, Lục Tiểu Thiên sẽ lập tức động thủ, đành hoảng sợ run lẩy bẩy tiếp tục tiến lên.
Ven đường thỉnh thoảng gặp được thi thể đệ tử của Nguyên Tinh Cung, Phạm Thanh đột nhiên trở nên khẩn trương. Đối với loại tình hình này Lục Tiểu Thiên ngược lại cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Tu sĩ mũi to và cái tên gọi là Đoạn Ảnh kia, hai tên đệ tử tinh anh của Nguyên Tinh Cung vừa chết, thành viên tiểu đội còn lại như rắn mất đầu, căn bản không phải là đối thủ của tiểu đội tu sĩ môn phái khác.
Ti. . . . .
Thanh âm trầm thấp vang lên, mấy đạo tơ trắng từ bên trong cỏ dại rậm rạp phun ra, trực tiếp bắn về phía hai người Phạm Thanh và Lục Tiểu Thiên. Phạm Thanh bị bắn trúng hai đạo, lập tức dính cứng trên mặt đất, giãy giụa cỡ nào cũng không thoát ra được.
"Lục đạo hữu, cứu ta!" Phạm Thanh thần sắc hoảng hốt hét lớn.
Thanh quang lóe lên, một thanh thanh sắc phi đao xẹt qua, mấy đạo tơ trắng lập tức bị chém đứt, chính là pháp khi phi đao đoạt được từ trong tay tu sĩ mũi to. Ở nơi xa cỏ dại rậm rạp, mắt thường khó có thể nhìn rõ, Lục Tiểu Thiên không chút hoang mang, ném ra mấy hạt giống Thiết Kinh Thứ. Thiết Kinh Thứ Đằng vung vảy bên trong đó, mấy con nhện trắng đầy lông mao, to chừng đầu người thét lên chói tai đang kịch liệt giãy dụa. Ngoài ra còn có mấy chục con như ong vỡ tổ từ trong cỏ dại xông ra, lao về phía hai người Phạm Thanh và Lục Tiểu Thiên. Ngoại trừ một số ít là nhị giai, hơn hai mươi mấy con khác không ngờ đều là tam giai yêu thú Bạch Mao Tri Chu. Cái này tương đương như đấu pháp với mười mấy tên tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ, đại viên mãn. Cho dù là Lục Tiểu Thiên có pháp khí trong tay, nhưng một lúc chiến đấu với nhiều Bạch Mao Tri Chu như vậy, cũng không có khả năng.
Thật sự là xúi quẩy, làm sao đột nhiên đụng phải một đám súc sinh như thế này. Lục Tiểu Thiên kêu to xui xẻo, vội vàng thi triển Ngự Phong Thuật đến cực hạn, nhanh chóng lui lại.