Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 114 - Chương 114: Chiếc Cục Biến Đổi

Chương 114: Chiếc cục biến đổi Chương 114: Chiếc cục biến đổi

Lúc này đối phương đã đánh ra hai cây pháp khí, một cây quấn lấy Phược Yêu Tác, một cây thanh sắc phi đao đánh về phía kim sắc phi kiếm. Hai bên chiến đấu như vậy, kim sắc phi kiếm không thể nào phát huy được hiệu quả kỳ binh của nó. Lục Tiểu Thiên đang muốn thu hồi kim sắc phi kiếm, đổi thành Hắc Giao Tiễn. Tu sĩ mũi to trước mặt đột nhiên hét thảm, trước ngực không ngờ lại lộ ra một cây đao sắc nhọn, sau đó cả người bị đá bay đi. Lượng lớn máu tươi từ ngực chảy ra, sau lưng lộ ra một người thân mặc y phục Thất Tinh, không ngờ cũng là tu sĩ của Nguyên Tinh Cung.

"Là ngươi, Đoạn Ảnh, ngươi, ngươi không ngờ không để ý đến tình đồng môn, lại đánh lén ta, vì cái gì!" Tu sĩ mũi to trong miệng máu tươi điên cuồng tuôn ra, ngã xuống đất dùng hết sức lực giãy dụa gắng đứng lên, chấn kinh và oán hận nhìn người hạ thủ với hắn người không ngờ lại là sư đệ của hắn ở Nguyên Tinh Cung.

"Ngươi ở Nguyên Tinh Cung một mực chèn ép ta, nếu ngươi còn sống trên đời, dù cho lần này đạt được Tử La Tham, chỗ tốt cũng là ngươi lấy hết phần lớn, ta bất quá chỉ có thể được phần cơm thừa rượu cặn mà thôi. Nếu đã như vậy, ta vì cái gì mà không ngoại trừ ngươi."

Đoạn Ảnh hai gò má hốp vào, máu tươi trên cây đinh ba mà y cầm trong tay chảy dài xuống mặt cỏ.

Tu sĩ mũi to cả giận nói, "Nằm mơ, xung quanh Tử La Tham có lượng lớn yêu thú, không có ta, ngươi cũng không chiếm được!"

"Nằm mơ là ngươi , đợi ta lấy được pháp khí trên người ngươi, dẫn theo đệ tử trong cung đi lấy Tử La Tham, cũng bất quá là chuyện dễ như trở bàn tay." Đoạn Ảnh cười đắc ý, bóng người nhoáng một cái, tốc độ kinh người hướng phía rìu xanh đã mất đi khống chế rơi xuống mặt đất đang cách y khá gần.

Lục Tiểu Thiên vừa rồi thờ ơ lạnh nhạt quan sát hết thảy cục diện biến đổi bất ngờ này, tựa hồ không hề có chút do dự, liền bắt lấy thanh sắc phi đao vào tay. Hai người mỗi bên lấy được một thanh pháp khí, bất quá đối với hắn tới nói, món pháp khí phòng ngự kia của tu sĩ mũi to Tinh Đăng mới là thứ hắn muốn, pháp khí công kích thì hắn đã có mấy cái rồi.

Tựa hồ cùng một thời gian, hai người đồng thời tiến về phía tu sĩ mũi to đã ngã thoi thóp trên mặt đất kia.

Ầm! Phược Yêu Tác và đinh ba của Đoạn Ảnh va chạm phát ra âm thanh đinh tai nhức óc. Trong nháy mắt liền chiến đấu kịch liệt hơn mấy chục lần, lực đạo to lớn chấn cho hai người cùng lui lại hơn mười mấy trượng. Trên mặt đất, cây cối bốn phía bị pháp lực xung kích tới ngã nghiêng, xung quanh trở nên hỗn loạn.

Đoạn Ảnh quát lớn một tiếng, đánh ra một cây Loa Toàn Phi Câu* quanh thân có bích quan nhàn nhạt, đánh về phía cổ Lục Tiểu Thiên. Khi còn cách Lục Tiểu Thiên hơn một trượng, Phi Câu đột nhiên tách ra, một phân thành ba, tốc độ cực nhanh, cự ly gần như vậy căn bản không kịp phản ứng.

*Loa Toàn Phi Câu: Một loại móc câu. Đại loại giống như đầu lưỡi câu dùng để câu cá.

Lục Tiểu Thiên giật mình, vội vàng buông bỏ khống chế với hắc sắc phi kiếm, mặc kệ nó rơi xuống đất, vỗ vào túi trữ vật, đánh ra Hắc Giao Tiễn. Dựa vào tốc độ siêu việt của nó, đánh bay một cây Phi Câu, cắt đoạn một cây, còn một cây khác đã kích phá hộ thể linh tráo của Lục Tiểu Thiên, đánh vào hông phải của hắn. Lục Tiểu Thiên đau đến nhe răng nhếch miệng, kêu lên đau đớn phun ra một ngụm máu tươi. Đồng thời tay chỉ về phía Hắc Giao Tiễn, thao túng nó hoá thành một đạo hắc quang, nhắm thẳng về phía thủ cấp của Đoạn Ảnh.

"Hai kiện pháp khí." Phạm Thanh đang cùng một vị đệ tử của Nguyên Tinh Cung chiến đấu liền kêu lên sợ hãi. Vốn tu sĩ mũi to đột nhiên lấy ra mấy kiện pháp khí, lão đã tưởng rằng lần này nhất định là lành ít dữ nhiều rồi, không nghĩ tới giữa chừng lại xuất hiện một tên Trình Giảo Kim*, không ngờ lại là tu sĩ của Nguyên Tinh Cung, đánh lén giết chết tu sĩ mũi to.

Chiến cục bị đảo ngược một cách ly kỳ, nhưng khiến cho lão khó tin chính là người ẩn tàng sâu nhất lại là Lục Tiểu Thiên. Không ngờ hắn cũng có hai kiện pháp khí công kích, tựa hồ còn có một kiện cực phẩm phòng ngự linh giáp. Một tán tu bình thường ở Vọng Nguyệt thành không ngờ chỉ trong bảy năm đã trưởng thành tới mức độ này. E rằng dù cho cái tên Đoạn Ảnh kia không đánh lén, thì trận chiến này cũng vẫn có phần thắng.

Đoạn Ảnh cũng bị doạ cho nhảy dựng, vốn thấy Lục Tiểu Thiên chỉ lấy ra một cây Phược Yêu Tác cùng với một cây linh khí kim sắc phi kiếm. Hơn nữa khi hắn dùng thủ đoạn đánh lén, khiến cho Tinh Đăng của Ngô Thiên sư huynh sau khi bị công kích, lực phòng ngự đại giảm, chưa thể hoàn toàn khôi phục, mới tạo cho y cơ hội tuyệt hảo để tập kích.

Nhưng y thật không nghĩ tới Lục Tiểu Thiên vẫn đang một mực che giấu, rõ ràng đã có hai kiện pháp khí. Cây Hắc Giao Tiễn lợi hại như vậy nhưng một mực vẫn không sử dụng. Hơn nữa Phi Câu của y không ngờ lại bị linh giáp của Lục Tiểu Thiên ngăn chặn. Đoạn Ảnh hối hận không thôi, sớm biết như vậy thì mặc hắn với Ngô Thiên đánh tới lưỡng bại cầu thương mới nhảy ra chiếm tiện nghi là được rồi.

"Bây giờ mới biết, quá muộn." Lục Tiểu Thiên khẽ quát một tiếng, Phi Câu của đối phương không ngờ lại vô cùng sắc bén, đánh cho hắn thổ huyết, thù này có thể nào không báo!

Đoạn Ảnh kinh hoảng khống chế hai thanh Phi Câu chưa bị tổn hại ngăn cản, nhưng liên tiếp bị Hắc Giao Tiễn cắt đứt. Còn cây đinh ba của y lúc này quấn lấy Phược Yêu Tác trên không trung đánh đến khó phân thắng bại. Đoạn Ảnh muốn triệu hồi đinh ba trở về để phòng ngự, bất quá lại bị Phược Yêu Tác quấn lấy, căn bản không thể nào bay về.

Đoạn Ảnh lại lấy ra một cây linh khí phi đao và một cái phi luân, nhưng đều bị Hắc Giao Tiễn đánh nát từng cái. Bất đắc dĩ, Đoạn Ảnh mới cầm lấy rìu xanh vừa đoạt được từ trong tay Ngô Thiên để ngăn cản. Nhưng rìu xanh là pháp khí trước đó của Ngô Thiên, y chỉ vừa mới chiếm được, còn chưa trải qua tế luyện, căn bản không có cách phát ra uy lực của nó. Chiến đấu va chạm với nhau vô số lần, tay phải Đoạn Ảnh tê dại, cơ hồ không cách nào cử động được nữa. Dưới sự kinh hãi, Đoạn Ảnh lập tức quay người co chân bỏ chạy.

Một tên đệ tử Nguyên Tinh Cung khác thấy tình thế đột ngột chuyển biến xấu đi, trong lúc phân tâm bị Phạm Thanh một kiếm đâm xuyên qua ngực. Phạm Thanh sau một phen ác chiến rốt cục cũng chém giết được đối thủ, con ngươi xoay chuyển, cảm thấy tình thế cũng không tốt lắm, không ngờ cũng quay người bỏ chạy. Phương hướng hoàn toàn ngược lại với Đoạn Ảnh. Dưới cái nhìn của Phạm Thanh, thực lực của Lục Tiểu Thiên đã xưa đâu bằng nay, lúc này không đi, sau này khó tránh khỏi sẽ biến thành con rối trong tay Lục Tiểu Thiên, mặc cho hắn bài bố, đây không phải là điều lão muốn.

"Muốn đi!" Lục Tiểu Thiên đối với cái tên gia hoả Phạm Thanh sống hai mặt này không có chút tín nhiệm nào, đã sớm đề phòng lão lại giở chiêu này. Khi lão vừa mới cất bước, hắn liền bắn ra sáu bảy khỏa hạt giống Thiết Kinh Thứ.

Phạm Thanh giật nảy mình, đánh ra tất cả vốn liếng muốn bổ vỡ mấy cây Thiết Kinh Thứ đang biến lớn. Tam giai Thiết Kinh Thứ nếu như trồng ở nơi hoang dại, thực lực có thể so với tu sĩ Luyện Khí đại viên mãn. Nhưng dưới sự cưỡng ép kích phát của pháp lực truyền vào, thực lực phải kém đi không ít. Nhưng Phạm Thanh trước đó thật vất vả mới có thể chạy trốn từ trong tay tu sĩ mũi to, vừa rồi đánh giết với tu sĩ Nguyên Tinh Cung lại tiêu hao lượng lớn pháp lực, giờ đã như nỏ mạnh hết đà, bị mấy cây Thiết Kinh Thứ quấn cho chặt thiệt chặt.

Phạm Thanh hét thảm ra sức giãy dụa, bất quá Thiết Kinh Thứ lại càng xiết càng chặt, gai nhọn bên trên đâm cho Phạm Thanh thương tích đầy mình.

Đoạn Ảnh đang chạy vội lại liềc nhìn thoáng qua về phía sau. Nhưng còn chưa đợi y thấy rõ thảm trạng của Phạm Thanh, một đạo hắc quang đã tới gần sau lưng, sát ý lạnh lẽo đang ép sát tới. Phốc, Hắc Giao Tiễn xuyên thẳng qua ngực y. Đoạn Ảnh khó khăn cúi đầu nhìn lại, ngực y đã phá vỡ ra một cái động lớn, máu tuôn ra như suối.

Lục Tiểu Thiên há mồm thở dốc, đồng thời điều khiển hai cây pháp khí đối với pháp lực tiêu hao xác thực hết sức kinh người, trận chém giết vừa rồi nhìn như không dài, bất quá lại kinh tâm động phách, chiến cục thay đổi liên hồi, không thể kém hơn bất kỳ trận chiến nào trước đây của hắn. Nếu không phải tu sĩ mũi to trước đó bị đánh lén đến chết, chỉ sợ đến bây giờ cũng chưa chắc đã có thể phân ra thắng bại.

Xung quanh một mảnh hỗn loạn, Lục Tiểu Thiên nhặt lấy túi trữ vật của mấy người bọn họ, còn có pháp khí nằm tán loạn trên mặt đất, mấy món linh khí thì đều đã bị hao tổn, đặc biệt là mấy cái Phi Câu có chút quỷ dị kia, không ngờ cũng bị tổn hại. Lục Tiểu Thiên cảm giác có chút đáng tiếc.

"Lục, Lục đạo hữu, van cầu ngươi, mau thả ta ra đi." Cách đó không xa, toàn thân Phạm Thanh đã máu me đầm đìa, thống khổ đưa tay cầu xin.
Bình Luận (0)
Comment