Chương 1187: Cảnh ngộ của Tô Thanh
Chương 1187: Cảnh ngộ của Tô ThanhChương 1187: Cảnh ngộ của Tô Thanh
Chuong 1187: Canh ng6 cua T6 Thanh
Hiện tại Lục Tiểu Thiên đã sắp kết anh rồi, không có thời gian đâu ma đi luyện thi. Hơn nữa hiện tại vẫn còn bị mắc kẹt bên trong Huyết Sắc cấm địa, không có lối ra.
Việc cấp bách trước mắt, vẫn nên nhanh chóng tìm phương pháp rời đi, sớm chút thoát khỏi nơi địa phương quỷ quái này.
Nếu như lần này thoát khốn, Lục Tiểu Thiên sẽ trực tiếp quay về Linh Tiêu cung bế quan. Mãi cho đến sau khi kết anh, mới cân nhắc đến những chuyện khác.
Trong lòng Lục Tiểu Thiên lúc này có chút ảo não, cũng trách bản thân có chút quá nóng nảy. Nếu như phái người khác đi cứu viện, bản thân ở lại trong thành chờ đợi tỉnh huyết và Không Minh Kiếm thạch, cũng sẽ không tới mức rơi vào trong cấm địa này.
Nhưng cũng phải suy nghĩ lại, nếu như không như thế, chỉ sợ hắn cũng không gặp lại được Tô Thanh.
Nhìn tên Bích Không quỷ vương kia, hoàn toàn khống chế sinh tử của mấy thủ hạ trong tay. Nếu không phải lân này, may mắn Bích Không quỷ vương bị Diệt Tuyệt lão quái giết chết, thì Tô Thanh muốn tấn giai tới Quỷ vương, sợ rằng không có một tia hy vọng.
Được cái này thì mất cái khác, Lục Tiểu Thiên vứt bỏ những tạp niệm này, liếc mắt nhìn về phía Tô Thanh. Lúc này thương thế của Tô Thanh cũng đã ổn định lại rồi.
Sau đó hắn truyền âm trò chuyện với Tô Thanh. Mới biết lúc trước trong trận hỗn chiến ở Vọng Nguyệt thành, Tô Hồng Đào và Tô Thanh lần lượt vẫn lạc.
Tình hình chiến trường lúc ấy quá mức hỗn lạc. Bởi vì chiến sự khốc liệt, người của Chiến Nguyệt minh cũng không có ý định đi đối phó các nguyên thần đang bỏ chạy.
Dù sao thì số lượng tu sĩ Trúc Cơ kỳ vẫn lạc quá nhiều, tu si Kim Đan kỳ cũng không phải là ít. Song phương chỉ cầu tranh đoạt được quyền khống chế Vọng Nguyệt thành. Đối với các nguyên thần đã không còn bao nhiêu uy hiếp này, đã không còn tỉnh lực đi quản. Nguyên thân của Tô Thanh liền thừa cơ hội này chạy vào trong Vọng Nguyệt sơn mạch.
Sau khi tu sĩ Chiến Nguyệt minh chiếm được Vọng Nguyệt thành, liền bảo đám phàm phu tục tử đi xử lý thi thể, ném những thi thể đó vào trong núi. Thân thể tàn phá của Tô Thanh bị mấy tên phàm nhân lười biếng đưa đi được nửa đường thì ném xuống sông, rơi vào một khu hàn đàm. Cũng không biết là do Quỷ động xuất hiện, hay là số người chiến tử quá nhiều, xung quanh Vọng Nguyệt thành xuất hiện tử khí âm trầm, trong lúc cơ duyên xảo hợp, Tô Thanh lần nữa đoạt lại được cơ thể của mình.
Chỉ là cơ thể nàng lúc này đã bị Quỷ khí xâm nhiễm, chỉ còn lại bộ dạng hồng phấn khô lâu. Trong lòng Tô Thanh mới đầu cũng bàng hoàng không thôi, bởi vì nguyên thần rời khỏi thân xác quá lâu, mà bộ thân thể này vốn lại là của nàng, trình độ khế hợp vô cùng hoàn mỹ. Vì tránh cho nguyên thần ở bên ngoài quá lâu, sẽ hồn phi phách tán, Tô Thanh đánh chui lại vào trong thân thể đã hóa thành khô lâu của mình, trở thành một tên khô lâu có linh thức. Trở thành một bộ khô lâu, Quỷ khí âm u tự nhiên có sức hấp dẫn và thân thiết với Tô Thanh.
Mới đầu Tô Thanh cũng có chút kháng cự, chỉ là về sau vẫn không thể ngăn cản được sự hấp dẫn của Quỷ khí. Nàng đến Quỷ động trong Vọng Nguyệt sơn mạch còn sớm hơn đám người Miêu Nhược Lâm một bước.
Cũng không hiểu vì lý do gì, mà cấm chế trong Quỷ động kia , ban đầu chỉ có thể vào không thể ra, về sau nó mới dần dần được nới lỏng, mới khiến cho đại quân Quỷ tộc xâm chiếm Vọng Nguyệt tu tiên giới như bây giờ.
Tô Thanh cũng bởi vì tư chất cực cao của mình, bị Bích Không quỷ vương nhìn trúng, thu làm Quỷ nô bên mình, thực lực cũng được tăng vọt lên trên phạm vi lớn.
Chỉ là Bích Không quỷ vương cũng không phải có ý tốt gì, chỉ dự định lợi dụng Tô Thanh và năm tên khô lâu khác làm lô đỉnh mà thôi. Khi thời cơ vừa đến, cũng chính là tử kỳ của Tô Thanh và năm tên khô lâu kia. May mà Bích Không quỷ vương đã bị Diệt Tuyệt lão quái giết chết, Tô Thanh cũng nhờ vậy mà thoát được một kiếp.
Sau khi thương thế bình phục được một chút, Tô Thanh lại hỏi Lục Tiểu Thiên ve những gì hắn đã trải qua trong gần hai trăm năm nay. Đối với sự mất tích thần bí của Lục Tiểu Thiên, mới đầu Tô Thanh cũng rất là thương tâm, vẫn luôn canh cánh trong lòng, cảm thấy bản thân có trách nhiệm về sự biến mất của hắn.
Hoặc có lẽ nếu lúc trước Lục Tiểu Thiên không mất tích, nàng cũng sẽ không trở thành bộ dạng như hiện tại. Tuy rằng bây giờ có thể tấn giai, có hy vọng đạt tới cảnh giới Quỷ vương, nhưng đây cũng không phải là điều Tô Thanh muốn.
Nếu như có thể khôi phục lại cơ thể Nhân tộc trước đây, Tô Thanh nhất định không chút do dự. Quỷ vương có mạnh hơn đi chăng nữa, nhưng sâu tận trong đáy lòng, nàng vẫn là một Nhân tộc.
Nhưng sau khi biết được những gì Lục Tiểu Thiên đã trải qua, Tô Thanh cũng đành thở dài. Lúc này nàng mới hiểu rõ được cuộc sống trong những năm tháng hắn mất tích cũng nguy hiểm không kém gì mình.
Nếu đổi lại là nàng, sợ rằng sớm đã mất mạng rồi, có thể chống cự còn sống để quay về Vọng Nguyệt, cũng là số mệnh của hắn mà thôi.
"Lục huynh, huynh trước đây đã từng tiến vào Huyết Sắc cấm địa này, hiện giờ có biện pháp nào rời khỏi không." Sau khi mọi người đều khôi phục lại phần nào thương thế, Đế Diệu rốt cuộc không kiêm nén được nữa nên cất tiếng hỏi.
"Để ta đi xem một chút rồi nói." Bản thân Lục Tiểu Thiên cũng thông hiểu trận pháp chi đạo, tự cảm thấy cũng còn có chút cơ hội.
Cả nhóm người đi đến vị trí trước đó bị truyền tống vào, Lục Tiểu Thiên cẩn thận quan sát xung quanh một lúc, sắc mặt không khỏi trâm xuống.
"Thế nào rồi, có biện pháp nào rời khỏi không?" Ngân giáp nữ tử lo lắng hỏi. Bọn họ đều đã là Kim Đan hậu kỳ, cách kết anh chỉ còn một bước, nếu như bi khốn chết ở chỗ này, chẳng phải là quá oan uổng sao.
"Truyền tống trận này đã xảy ra vấn đề, không phải cứ có linh thạch là mở ra được. Muốn phá vỡ nơi này để ra ngoài, chỉ có tu sĩ Nguyên Anh kỳ dùng pháp lực cưỡng ép mở ra mới được.' Trong lòng Lục Tiểu Thiên cũng phiên não không thôi. Hắn không muốn vận dụng nguyên thần tinh phách của Thiết Thứ Bối yêu Nghê, và thập nhất giai Hàn Giao kia thêm chút nào, vì lực lượng của chúng chẳng còn lại bao nhiêu, đó là thủ đoạn bảo mệnh của hắn. Nhưng nếu cứ bị vây khốn ở đây, thì nói gì đến bảo mệnh hay không bảo mệnh nữa.