Chương 119: Hắc Lân Dực Phong Xà
Chương 119: Hắc Lân Dực Phong Xà
"Cứ lo trước lo sau, thật là nhát gan, hiện tại Tử La Tham trước mắt lại không đi hái. Lỡ như sau đó có người của môn phái khác chạy tới giành trước thì sao, chậm trễ sẽ sinh biến." Thiếu nữ có giọng ngọt ngào kia không tin nói.
"Nếu đã như vậy, Tử La Tham các ngươi cứ đi lấy, ta không đi cùng nữa." Lục Tiểu Thiên lãnh đạm quay người rời đi. Trước đó hắn nhìn thấy đám thi thể trong hang động đã cảm thấy có chút không ổn rồi. Sau khi nhìn thấy Tử La Tham ở chỗ này, loại cảm giác đó càng ngày càng mãnh liệt.
"Ngươi, Ngô sư tỷ, họ Lục kia không nghe mệnh lệnh." Thiếu nữ ngọt ngào kia thấy Lục Tiểu Thiên nhấc chân rời đi, nhất thời không có cách nào, chỉ có thể giương mắt nhìn về phía Ngô Nghiên.
"Này này, Lục sư đệ, ngươi thật sự đi sao." Chúc Ngộ Xuân vội vàng muốn giữ Lục Tiểu Thiên lại.
Bất quá lúc này Lục Tiểu Thiên đã thi triển Ngự Phong Thuật quay về lại trong hang động. Khi vừa ra khỏi hang động, hắn liền nhìn thấy mười mấy bóng người nhanh chóng tiếp cận nơi này. Trong lòng Lục Tiểu Thiên khẽ run, cũng may hắn phản ứng đủ nhanh, trực tiếp rời khỏi. Phụ cận Tử La Tham đó nhất định có yêu thú, nếu không sớm đã bị người ta hái đi rồi. Trước có yêu thú, sau có tu sĩ khác chặn ở cửa hang động. E rằng tháng ngày sau đó của đám người Ngô Nghiên sẽ không dễ chịu chút nào. Mười mấy bóng người này tới thật là nhanh, e rằng cái chết thảm của đệ tử Nguyên Tinh Cung chính là hành vi của những người này.
Không đợi đám người này tới gần, Lục Tiểu Thiên trực tiếp tiến vào trong vùng núi rừng phụ cận hang động.
"Tên Lục Tiểu Thiên này quả thật không biết tốt xấu, trước đó nếu không phải chúng ta cứu hắn. Hiện tại chỉ sợ hắn đã bị đám Bạch Mao Tri Chu đó ăn mất rồi. Hiện tại lại dám lâm trận bỏ chạy, cũng tốt ít đi một người chia phần Tử La Tham." Một đệ tử cao ráo tuổi trẻ khí thịnh trong tiểu đội lên tiếng nói: "Ngô sư tỷ, không nên chậm trễ nữa, chúng ta lập tức hái hết mười mấy cây Tử La Tham này rồi nhanh chóng rời đi thôi."
"Tiết sư đệ, Chúc Ngộ Xuân, Chu Ngang, ba người các ngươi đi phía trước, tiểu đội cung thủ đề phòng, chuẩn bị tùy thời trợ giúp, cẩn thận trong hàn đàm có yêu thú lao ra. Những người khác theo ta bọc hậu!" Ngô Nghiên chần chờ một chút sau đó đưa ra an bài, mặc dù nàng cũng cảm thấy những Tử La tham này không bị hái đi tất có chỗ kỳ quặc, nhưng thực lực của tiểu đội cũng không yếu, cộng thêm việc các thành viên khác trong tiểu đội phần lớn đều đang kích động, Ngô Nghiên quyết định thử một chút, chỉ cần chuẩn bị kỹ càng, cho dù gặp phải yêu thú, lui vào trong hang đá phòng thủ, cũng đủ để tự vệ rồi.
"Lên thôi." Chúc Ngộ Xuân và Chu Ngang liếc nhìn nhau, trong cái nhìn của hai người bọn họ, Ngô Nghiên mặc dù thực lực mạnh mẽ, nhưng kinh nghiệm xử lý khi lâm trận lại rất là yếu. Chỉ là tiểu đội của bọn họ đã bị đánh tan, tử thương thảm trọng, bọn họ may mắn chạy thoát được lại gặp tiểu đội của Ngô Nghiên, nhưng không có dũng khí nói đi là đi như Lục Tiểu Thiên. Đã không dám bỏ đi, thì cũng chỉ có thể tuân mệnh hành sự mà thôi.
Chúc Ngộ Xuân và Chu Ngang hai người không hẹn mà cùng cách xa hàn đàm một chút. Bất quá Tiết Thanh Thư lại hết sức tự đại đi tới gần hàn đàm, ánh mắt khinh bỉ nhìn hai người Chúc Ngộ Xuân.
Chúc Ngộ Xuân khoé miệng hơi giật, ánh mắt nhìn về chỗ khác. Tiết Thanh Thư dương dương đắc ý, bất quá còn chưa chờ vẻ đắc ý trên mặt tan đi. Tiếng rào rào vang lên, tựa như có âm thanh phá nước bay lên từ trong hàn đàm, sau đó lại âm thanh liên miên vang lên không dứt.
Mấy chục đoàn hắc sắc dịch thể phát ra mùi tanh nồng từ trong khí vụ bắn về phía mấy người.
Những người sớm đã có phòng bị với hàn đàm lập tức mở ra phòng ngự linh tráo.
Lượng lớn hắc sắc dịch thể đánh lên trên phòng ngự linh tráo khiến nó rung lên liên hồi, bốc lên khói trắng tanh hôi, quang mang trên linh tráo chớp tắt liên tục.
"Không tốt, độc dịch có thể ăn mòn linh tráo!" Mấy người Chu Ngang sắc mặt đại biến, vội vàng lui về sau. Chưa kịp đợi mọi người phản ứng, hơn trăm con hắc sắc phi xà dài mấy thước trên lưng có hai cánh lao ra khỏi hàn đàm. Kêu lên oa oa liên hồi, âm thanh vô cùng khó nghe, ngoại trừ phần lớn là nhị giai yêu xà, còn có mấy chực con là tam giai, tam giai đỉnh phong, so với đám tu sĩ bọn họ mạnh hơn vô số lần.
Mấy trăm đạo phong nhận như gió cuốn mây bay đánh về phía mấy người gần nhất. Tiết Thanh Tư còn chưa kịp làm ra bất kỳ phản ứng gì, hộ tráo liên tiép bị mấy chục đạo phong nhận chém vỡ, sau đó cả người đều bị cắt thành vô số mảnh.
Hai người Chúc Ngộ Xuân và Chu Ngang bị doạ cho giật nảy mình, bởi vì cách xa hơn một chút, lại trốn được nhanh, nhưng dù là như thế, linh tráo cũng bị phong nhận chém tới chia năm xẻ bảy, trên thân hai người nhiều thêm mấy vết thương.
"Hắc Lân Dực Phong Xà!"
Sưu sưu. . . .
Tiểu đội nữ cung thủ liên tiếp bắn ra lợi tiễn trong tay, cung tiễn tinh chuẩn vô cùng liên tiếp bắn giết mười mấy đầu Hắc Lân Dực Phong Xà, nhưng cái chết thảm của đồng loại ngược lại càng thêm chọc giận bọn chúng, lại càng có nhiều hắc xà từ hàn đàm xông ra, rậm rạp chằng chịt, đã có hơn mấy trăm con.
"Ngô sư tỷ, Phong Xà này quá nhiều rồi, tên của chúng ta căn bản không đủ dùng." Chu Linh sắc mặt đại biến, hạ lệnh đình chỉ bắn tên, nếu không đám hắc xà này còn chưa đánh lui, tên của các nàng lại hao hết, sau này muốn đối phó tiểu đội tu sĩ khác thì chút vốn liếng cũng không có.
"Lui vào trong hang đá!" Ngô Nghiên lúc này cũng chân tay luống cuống, vội vàng hạ lệnh.
Bất quá bầy hắc xà đã bị chọc giận lúc này cũng không có dự định buông tha những kẻ dị tộc giết chết đồng loại của mình. Lượng lớn hắc xà cũng theo vào trong hang động, hoặc là phát ra phong nhận, hoặc là phun ra hắc sắc độc dịch ăn mòn, đánh lên trên hộ tráo của những tu sĩ đi phía sau, mắt thấy đã sắp chống đỡ không nổi nữa.
Ngô Nghiên sắc mặt phát lạnh, tế ra xích sắc phi hoàn, trên tay khẽ quấn, phi hoàn liền biến thành bảy cái, hai tay run lên, đẩy về phía trước, bảy cái xích sắc phi hoàn ong ong xoay tròn đánh về phía bầy hắc xà.
Phanh phanh. . . . Mấy chục con hắc xà bị đánh trúng liền bị cắt thành hai đoạn, đám hắc xà cũng vì thế mà hơi trì trệ. Bất quá trong thoáng chốc chúng càng trỏ nên hung tàn hơn hung hăng bò qua xác đồng loại lao tới.
"Ngô sư tỷ, đi!"Chu Linh một hơi kéo lấy Ngô Nghiên đang sắc mặt tái nhợt thu hồi lại phi hoàn, lui lại về phía sau. Vừa rồi Ngô Nghiên đánh ra pháp khí phi hoàn tuy rằng uy lực cực lớn, bất quá cũng tiêu hao pháp khí quá nhiều. Trong thời gian ngắn như vậy, cho dù là trung phẩm linh thạch cũng không bổ sung kịp.
"Nhanh, rút khỏi hang động!" Đội viên ở phía sau kinh hoảng kêu lên.
Phần lớn thông đạo trong hang đá đều vô cùng chật hẹp, bất quá mỗi khi đi qua một đoạn, sẽ luôn có một nơi trở nên rộng rãi rất nhiều.
Chính vào lúc này, tu sĩ đồng môn chạy ở trước nhất khi đi qua một nơi có chút rộng lớn, liền hét thảm. Mấy cây phi đao, phi kiếm trực tiếp giết qua đây, tu sĩ này ngay cả phản kháng cũng không thể, gặp phải mấy tên địch nhân đồng thời đánh lén, lập tức bị chém thành mấy khúc.
"Có mai phục!" Đám người Chu Ngang cả kinh, sau lưng có lượng lớn Hắc Lân Dực Phong Xà truy kích, trước mắt lại bị tu sĩ khác ngăn cản. Có thể nói là tiến thối lưỡng nan, địch nhân mai phục ở nơi rộng lớn, có thể mấy người cùng lúc xuất thủ. Nhưng bọn họ lại ở trong thông đạo chật hẹp, nhiều nhất cũng chỉ có thể xông ra hai người, căn bản không thể làm được gì. Một khi gặp phải vây công của đối phương chính là lành ít dữ nhiều. Nhưng bầy hắc xà phía sau đã điên cuồng giết tới, trong thông đạo chật hẹp này, âm thanh vỗ cánh của bầy hắc xà vang lên rõ mồn một.
"Làm sao giờ, hiện tại chúng ta tiễn thoái lưỡng nan, phía sau lại có nhiều yêu xà như vậy, căn bản giết không hết. Đường lui lại bị đám hỗn đãn Ác Linh Cốc chặn lại, thật là lên trời không lối, xuống đất không đường mà. Ngô sư tỷ người xuất thân cao quý, thực lực cũng mạnh, nhưng căn bản không có kinh nghiệm chiến đấu, sớm biết như vậy thì nên nghe lời của Lục sư đệ, nhanh chóng rút khỏi nơi này, tuy rằng không đạt được Tử La Tham, nhưng so với mất mạng còn tốt hơn." Miệng Chúc Ngộ Xuân như là pháo nổ tực giận nói ra một tràng.