Chương 120: Tiến thoái lưỡng nan
Chương 120: Tiến thoái lưỡng nan
Ngô Nghiên vẻ mặt lúc trắng lúc xanh, không tìm được lời nào để phản bác lại Chúc Ngộ Xuân.
"Câm miệng, hiện tại việc cũng đến nước này rồi, nói nhiều như vậy thì làm được gì." Chu Linh không kiên nhẫn giận dữ trách mắng, sau đó sắc mặt lo lắng nhìn về phía Ngô Nghiên nói: " Ngô sư tỷ, đám hắc xà sắp giết tới nơi rồi, chúng ta căn bản ngăn không được, hay là không bằng cưỡng ép lao ra, coi như vận khí không tốt, chết đi mất mấy người, cũng phải chịu. Chúng ta không lo được nhiều như vậy nữa, dù sao chết một vài người so với việc toàn quân bị diệt cũng tốt hơn.
"Khặc khặc. . . ." Một tràng tiếng cười quái dị vang lên, chỗ đối diện cách bọn họ mấy trượng xuất hiện một gương mặt cao gầy, một thanh niên với áo bào màu đen bên trên có hình một cái đầu lâu nhỏ vung tay lên, sáu cây tiểu kỳ màu xanh rơi xuống xung quanh tạo thành trận kỳ, bên trong hắc quang chớp động nổi lên từng hồi âm phong.
"Thì ra là đệ tử của Linh Tiêu Cung, mấy vị sư muội này lớn lên xinh đẹp động lòng người, thật đúng là vừa thấy đã yêu. Nếu như vào lúc bình thường, sư huynh nhất định sẽ cùng các vị sư muội hảo hảo thân cận một phen, bất quá vì Trúc Cơ đại đạo, hiện tại cũng chỉ có nhẫn nại mà thôi. Nơi đây ta đã bày xuống Quỷ Hổ Trận, các ngươi nếu như không tin, cứ việc tiến lên thử một chút. Bất quá ta khuyên các ngươi đừng có phí sức làm gì, muốn phá trận pháp này của ta không phải nhất thời nửa khắc có thể làm được, các ngươi vẫn nên nghĩ biện pháp làm sao chống cự bầy hắc xà sau lưng đi."
"Là tu sĩ của Ác Linh Cốc, Quỷ Hổ Trận!"
Đám người Chu Linh sắc mặt đều là vô cùng khó coi, các nàng đã nghe nói qua danh tiếng của bộ trận pháp này. Muốn bài trừ trận này, cần hai đến ba tu sĩ đệ tử hạch tâm sở hữu pháp khí giống như Ngô Nghiên mới có thể phá được. Nhưng Ngô Nghiên vừa rồi vì ngăn cản đám hắc xà, tranh thủ được một ít thời gian, pháp lực đã tiêu hao hơn nửa, càng đừng nói đến trong đám tu sĩ Ác Linh Cốc đó chí ít cũng có một tên là đệ tử hạch tâm. Ngô Nghiên dẫn đầu xông trận chỉ sợ ngay cả bản thân cũng không bảo vệ nổi, nhưng đám hắc xà sau lưng đã đuổi sát tới nơi rồi, lúc này phải làm gì bây giờ.
"Vị sư muội này, Ác Linh Cốc chúng ta và Linh Tiêu Cung trước giờ nước sông không phạm nước giếng. Ta cũng không muốn đối địch với các ngươi, tin rằng các ngươi cũng nhìn thấy mười mấy cây Tử La Tham đó. Nhưng lúc này Hắc Lân Dực Phong Xà số lượng quá nhiều, chỉ bằng một tiểu đội căn bản giết không hết. Các ngươi dựa vào địa lợi, trước tiên ngăn cản một hồi, đợi đến khi thực sự không chống đỡ nổi nữa, liền đổi qua tiểu đội của chúng ta. Mọi người đồng tâm hiệp lực giải quyết đám hắc xà này, mới phân chia Tử La Tham, được chứ?"
Vị tu sĩ cao gầy của Ác Linh Cốc cao giọng hét lên: "Nếu như các ngươi chịu phối hợp, mọi người dĩ nhiên bình an vô sự. Còn nếu như các ngươi muốn xông trận, vì để phòng tránh các ngươi giết trở về, sau đó đột nhiên hạ thủ với chúng ta. Tu sĩ Ác Linh Cốc ta cũng chỉ có thể cố gắng tự vệ, tru sát hết thảy những người xông trận."
"Bỉ ổi!" Chu Ngang mắng một tiếng, lúc này cho dù là ngu ngốc, bọn họ cũng biết đám Ác Linh Cốc này chỉ sợ sớm đã phát hiện có đám Hắc Lân Dực Phong Xà đó. Bởi vì chúng nó số lượng quá nhiều, chỉ bằng thực lực một tiểu đội, dù là dựa vào địa hình chật hẹp trong hang động, cũng căn bản giết không hết.
Tu sĩ Ác Linh Cốc này rõ ràng sớm đã bố trị cạm bẫy, chỉ chờ tiểu đội bọn họ sau khi đi vào, liền ngăn lại bọn họ ở trong hang động, lợi dụng bọn họ chém giết với đám hắc xà. Đợi đến khi đám hắc xà chết đi phần lớn, bọn chúng mới thong dong đi ra thu hoạch Tử La tham gia. Dụng tâm hiểm ác như vậy, về phần lời nói quỷ quái cái gì mà luân phiên chiến đấu với đám hắc xà, e rằng là trẻ con ba tuổi cũng sẽ không tin. Cứ chiến đấu như vậy, e rằng cho dù bọn họ không chết dưới sự vây công của đám hắc xà thì cũng sẽ chết trong tay đám tu sĩ Ác Linh Cốc này.
"Ngô sư tỷ, ngươi nói chúng ta hiện tại phải làm sao? Hay là chúng ta cường hoành xông trận, cho dù là chết, cũng không thể tiện nghi cho đám người Ác Linh Cốc." Chúc Ngộ Xuân đứng ở ngoài rìa của Quỷ Hổ Trận, nôn nóng bất an nói.
Hiện tại dù cho biết rõ khốn cảnh trước mắt, bọn họ cũng không hề có biện pháp nào. Đối phương đã bố trí xong trận pháp, lại chiếm giữ được địa lợi. Bọn họ nhiều nhất chỉ có thể đồng thời xông qua hai người, liền sẽ lập tức gặp phải công kích của gần mười người của Ác Linh Cốc cùng với trận pháp. Sợ rằng dù là đệ tử hạch tâm như Ngô Nghiên cũng chịu không nổi, ai dám giành trước đi chịu chết chứ?
"Chu sự muội, muội dẫn theo đội cung thủ đề phòng Ác Linh Cốc tập kích, những người khác, cùng ta luân phiên ngăn cản đám hắc xà." Ngô Nghiên cắm chặt môi tới rướm máu, đã không còn thời gian để cho nàng suy nghĩ nữa. Ngô Nghiên từ trong túi trữ vật lấy ra một tấm lưới lớn, bắn ra. Tấm lưới lớn liền dính chặt lên trên vách hang động.
"Cực phẩm linh võng!" Mặt Chu Ngang thoáng hiện vẻ vui mừng.
"Linh võng này là cực phẩm linh khí, bất quá vật liệu sử dụng trong đó được thêm vào không ít thứ trân quý khác. Tuy rằng uy lực không như pháp khí, bất quá độ dẽo dai bền bỉ lại không thua gì một kiện pháp khí. Độc dịch của đám Hắc Lân Dực Phong Xà này tuy rằng lợi hại, nhưng muốn phá huỷ tấm linh võng này, tuyệt không phải việc dễ dàng. Mọi người luân phiên trấn giữ, hắc xà thể hình lớn căn bản không thể đi qua được, chỉ cần giết chết đám có thể hình nhỏ hơn xông tới là được." Ngô Nghiên vội vàng an bài.
Đám hắc xà đầu tiên chạy tới đụng đầu lên trên linh võng, lập tức bị văng ngược trở lại. Chúng lập tức nổi giận liên tục phun ra độc dịch và đụng đầu lên linh võng.
Đám người Chúc Ngộ Xuân thở phào một hơi, mở ra hộ thể linh tráo tiến lên giết chết những con nhỏ hơn đã xông qua được linh võng. Không ít độc dịch màu đen xuyên qua linh võng dính lên trên hộ thể linh tráo của bọn họ, linh tráo lập tức bị ăn mòn. Đám người Chu Ngộ Xuân vội vàng lui lại, đổi một nhóm khác tiến lên.
Cứ lặp lại như vậy, sau khi giết hơn mấy chục con hắc xà. Nhân tâm mới từ từ ổn định lại. Bất quá nét mặt của đám người Ngô Nghiên lại không hề nhẹ nhõm, người của Ác Linh Cốc đang chặn ở phía trước, cho dù bọn họ ngăn cản được đám hắc xà này, cũng chỉ là đang kéo dài hơi tàn mà thôi.
"Diệp sư huynh, đám đệ tử Linh Tiêu Cung này không nhờ lại có tấm linh võng lợi hại như vậy. Dùng phương pháp này ngăn cản đám hắc xà, chúng ta nên làm sao?" Sư đệ đang đứng bên cạnh thanh niên cao gầy hỏi.
"Lưu sư đệ không cần nóng vội, chỉ cần chúng ta thủ vững thông đạo duy nhất này. Người của Linh Tiêu Cung đã như là cá ở trong chậu rồi, hoặc là lựa chọn cường hoành xông trận, hoặc là tiếp tục chém giết với đám hắc xà." Diệp Hưng Bình cười lạnh nói.
"Lưu sư đệ lo lắng quá rồi, cũng may Diệp sư huynh thần cơ diệu toán. Chúng ta trước đó đã tập kích đệ tử của Nguyên Tinh Cung, cho dù nhất thời không thể thu thập được Tử La Tham, nhưng riêng việc đoạt lấy linh vật trên thân những người này, so với việc ra ngoài kia mạo hiểm còn tốt hơn nhiều." Một thiếu phụ dáng người đẫy đà, đầy vẻ xuân tình điệu đà nói.
"Đệ tử Linh Tiêu Cung trước mắt xem ra còn có thể chống đỡ được đoạn thời gian không ngắn. Chỗ bọn họ đứng dễ thủ khó công, chúng ta nếu muốn bắt lấy đám đệ tử Linh Tiêu Cung này e rằng cũng phải trả giá không nhỏ. Đồng thời còn phải phòng bị tu sĩ của môn phái khác sử dụng phương pháp tương tự vây khốn chúng ta trong hang động, nếu không tới lúc đó cũng sẽ lâm vào tình cảnh tứ phương thụ địch." Tu sĩ họ Lưu nhìn lướt qua thiếu phụ đẫy đà, mang theo chút sầu lo nói.
Diệp Hưng Bình thần sắc trở nên nghiêm túc, gật đầu nói: "Lưu sư đệ nói rất đúng, thế này đi, Lưu sư đệ dẫn hai người ra ngoài cảnh giới. Một khi có tiểu đội tu sĩ của môn phái khác tiếp cận, lập tức phát Truyền Âm Phù cảnh báo. Đồng thời thu thập một chút lương thực, chuẩn bị cho việc bị vây khốn thời gian dài. Nếu như sự việc trở nên xấu đi, chúng ta liền rút khỏi nơi này."
"Cũng được." Tu sĩ họ Lưu gật đầu, dẫn theo hai tu sĩ có tu vi không yếu rời khỏi hang động.