Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 1193 - Chương 1193: Kết Anh (2)

Chương 1193: Kết Anh (2) Chương 1193: Kết Anh (2)Chương 1193: Kết Anh (2)

Chuong 1193: Ket Anh (2)

Chỉ bất quá, lúc này Lục Tiểu Thiên lại lân nữa làm ra một hành động điên cuồng. Trực tiếp dẫn dược lực của trung phẩm Kết Anh đan vào trong kết giới, sau đó một luồng linh lực trước nay chưa từng có tựa như Cửu Thiên Huyền lôi rơi thẳng xuống, đánh lên trên cửu sắc kim đan.

Âm! Lục Tiểu Thiên cảm giác như năm đạo nguyên thần của mình cũng muốn nổ tung dưới một kích này. Đầu óc choáng váng, ý thức như muốn sụp đổ, thần thức trống rỗng, phảng phất như có vô số côn trùng cắn vào nguyên thần, trong chớp mắt cơn đau gấp ngàn vạn lần kéo đến, khiến trước mặt hắn tối sam lại.

Trong bóng tối tựa hồ có một giọng nói vang lên."Từ bỏ đi, từ bỏ thôi, chỉ cần từ bỏ, ngươi sẽ không còn chịu nỗi đau đớn khi thần thức bị xé rách thành ngàn vạn mảnh, hết thảy cũng sẽ kết thúc."

Cách nơi đó không xa, lúc này lông mày Trân Hạc Niên nhíu chặt, lo lắng nhìn về phía khu vực Lục Tiểu Thiên đang xông quan.

Vì tránh cho Lục Tiểu Thiên bị quấy ray Trần Hạc Niên sớm đã ban hành lệnh cấm với trên dưới toàn bộ Linh Tiêu cung. Ngay cả linh thú, linh cam ở khu vực hậu sơn này cũng bị hạn chế nghiêm khắc.

Toàn bộ Linh Tiêu cung lúc này, người duy nhất biết Lục Tiểu Thiên đã quay về, chỉ có một mình Trần Hạc Niên.

Ngoại trừ Trần Hạc Niên ra, thì ngay cả Lôi Vạn Thiên cũng chỉ biết trước đó Lục Tiểu Thiên rời khỏi Bạch Hạc thành, đi đại chiến với Quỷ tộc, không hề biết rằng lúc này có người đang độ kiếp ở Linh Tiêu cung.

Có thể thấy, Trân Hạc Niên coi trọng lân độ kiếp này của Lục Tiểu Thiên đến mức nào.

Trong bau trời đêm phía xa, mây đen bắt đầu tụ tập từng chút một, không hề giống như khi xưa lúc lão độ kiếp, một hơi lao tới, mãi cho đến sau khi Lục Tiểu Thiên nuốt vào cực phẩm Kết Anh đan. Bầu trời vốn quang lãng, trăng sáng treo cao, đột nhiên lôi vân cu6ng bạo cuồn cuộn kéo đến. Lôi vân to lớn kinh người, cảm giác như bên trong có Long Xà không ngừng di chuyển qua lại.

Thiên tượng kinh người đã không thể nào che giấu được nữa. Nhìn thấy biến hóa kinh người này, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh kỳ như Trần Hạc Niên cũng bị dọa cho nhảy dựng, miệng run rẩy nói."Vì sao kiếp vân của tên tiểu tử này lại khủng bố như thế!"

Nhớ lại năm xưa khi bản thân lão độ kiếp, sợ rằng còn không bằng một phần mười lúc này.

Trong lòng Trần Hạc Niên vô cùng lo lắng, giống như kiến bò trên chảo nóng, đi tới đi lui.

Lúc này, mặc dù lão lo lắng cho tình trạng của Lục Tiểu Thiên, nhưng lại không hề dám dùng thân thức đi quan sát tình hình chỗ hắn như thế nào. Vì lúc này bất kỳ một sự thăm dò nào, cũng điều làm phiên đến việc độ kiếp của Lục Tiểu Thiên.

Hơn nữa kiếp vân này quá mức khủng bố, quy mô quá lớn, thực sự hiếm thấy trong đời.

"Lão tổ, có phải có ngoại địch xâm chiếm!" Lúc này Nguyên Mẫn tạm thời đưa gia tộc mình tới ở lại trong Linh Tiêu cung, cùng với một tu sĩ Kim Đan kỳ khác tên Hỗ Nguyên Hoa trong Linh Tiêu cung, cũng sợ hãi bay đến, lo lắng nhìn Trân Hạc Niên hỏi.

"Có lão phu ở đây, làm gì có ngoại địch nào dám xâm chiếm. Các ngươi hãy lui xuống, giúp ta ổn định đám đệ tử bên dưới, bảo bọn chúng không nên chạy loạn, cũng như khống chế đám linh thú trong tông môn cho tốt. Nếu tên nào không nghe lời, đừng trách lão phu lúc đó tự tay diệt trừ kẻ đó!"

Hai hàng lông mày trắng của Trần Hạc Niên khẽ nhướng lên, lúc này trong lòng lão cũng lo lắng cực kỳ.

Lão đã từ bỏ mặt mũi già nua của mình, lại dùng một kiện linh vật cực kỳ hiếm có do Trân Hạc Vũ lưu lại mới đổi được Thanh Sa man.

Nếu không phải trận chiến ở Thiên Kiếm sơn, Lục Tiểu Thiên đã giúp Cổ Kiếm tông giảm đi không ít tổn thất, kết lấy phần thiện duyên này, chỉ sợ lão cũng không thể đổi được kiện bảo vật phòng ngự Thanh Sa man đó cho hắn.

Bởi vì trận hỗn chiến giữa các đại tu tiên giới trước đó, mấy tên đệ tử Kim Đan kỳ kiệt xuất của Linh Tiêu cung lần lượt chiến tử. Nhân tuyển bây giờ cũng không nhiều.

Nếu như ngay cả một hậu bối xuất sắc như Lục Tiểu Thiên cũng không thể nào thành công độ kiếp, tương lai của Linh Tiêu cung sau này sợ rằng chỉ còn một màu u tối.

Vốn trong lòng Trần Hạc Niên ít nhiều cũng mang theo vài phần hy vọng.

Dù gì thì với thực lực của Lục Tiểu Thiên, khẳng định có thể kiên trì trong lôi kiếp lâu hơn những tu sĩ khác. Hy vọng thành công khẳng định sẽ lớn một chút.

Chỉ là hiện tại khi nhìn thấy lôi kiếp cuồn cuộn, cho dù Trân Hạc Niên có kiến thức rộng rãi, là lão quái sống gân ngàn năm, cũng không khỏi cảm thấy nãn lòng.

Vốn đã tâm phiền và nóng nảy, ngữ khí Trần Hạc Niên làm sao có thể hòa ái cho được.

Lúc này khi ra lệnh cho Hỗ Nguyên Hoa và Nguyên Mẫn, giọng điệu cũng cực kỳ nghiêm khác.

Hiện giờ đệ tử Kim Đan kỳ của Linh Tiêu cung phần lớn đều ở khu vực Bạch Hạc thành, bên trong cung cũng chỉ có Hỗ Nguyên Hoa tọa trấn.

Mà Nguyên Mãn là bởi vì có quan hệ với Lục Tiểu Thiên, tạm thời lưu lại trong Linh Tiêu cung.

Tuy rằng Nguyên Mẫn cũng không có ý định cân nhắc gia nhập Linh Tiêu cung, nhưng lão nhất thời cũng không quyết định được chủ ý. Dù sao khí thế hiện tại của Linh Tiêu cung đã thua xa ngày xưa, các môn phái đều rất thiếu nhân thủ, nếu như không phải có quan hệ thân thiết với Lục Tiểu Thiên, có lẽ Nguyên Mãn đã rời đi rồi.

Bây giờ bị Trân Hạc Niên quát lớn, trong lòng Nguyên Mẫn không khỏi khó chịu, im lặng lui ra.

Nhưng Nguyên Mẫn lại đột nhiên tỉnh ngộ, toàn bộ Linh Tiêu cung đều bị dị tượng trên bầu trời bao phủ, mà vẻ mặt Trần Hạc Niên dù lo âu như thế, nhưng không hề có hành động gì, lẽ nào có ai đang độ kiếp hay sao?
Bình Luận (0)
Comment