Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 1251 - Chương 1251: Tương Kế Tựu Kế

Chương 1251: Tương kế tựu kế Chương 1251: Tương kế tựu kếChương 1251: Tương kế tựu kế

Chuong 1251: Tuong ke tuu ke

Những cây trận kỳ trên đôi tay bị chém đứt dưới sự điều khiển của Chiêm Vân Lượng, đang định bay về phía y. Nhưng Lục Tiểu Thiên đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, làm sao lại để cho y đắc thủ.

Chỉ thấy Lục Tiểu Thiên đưa tay lên khẽ vận lực, liền hút mấy cây trận kỳ đó vào tay. Sau đó bạch quang lóe lên, liền bị hắn tạm thời thu vào trong trữ vật giới chỉ.

"Chiêm đạo hữu, cả ngày đánh Nhạn, lại bị Nhạn mổ vào mắt rồi sao. Bao nhiêu tu sĩ đã chết ở trong tay ngươi rồi. Nhưng ngươi cũng không ngờ bản thân hôm nay lại bị mấy người này tính kế ngược lại. Ha ha haI"

Bát Túc Ma Ngưu thú với hình thể khổng lồ chậm rãi đi tới, miệng nói ngôn ngữ Nhân tộc. Một đôi mắt to lớn đảo qua đảo lại trên mặt mấy người Lục Tiểu Thiên và Chiêm Vân Lượng.

"Ngươi nhìn ra sơ hở khi nào?" Hai mắt Chiêm Vân Lượng nhìn chằm chằm Lục Tiểu Thiên nói.

Đừng nói là Chiêm Vân Lượng, ngay cả Lạc Thanh và Hoa Doanh phu nhân, trong lòng cũng tò mò không kém.

Một đường đi tới đây, mặc dù trong lòng bọn họ cũng khá cảnh giác với tên ngoại nhân Chiêm Vân Lượng này, nhưng đây chỉ là sự đề phòng với một người xa lạ không quen biết. Biểu hiện của Chiêm Vân Lượng lại vô cùng bình thường, cũng không có chỗ nào khả nghi cả.

"Một kẻ đến từ Xích Uyên Đại Lục, lại tự xưng là tán tu của Vọng Nguyệt tu tiên giới ta, ngươi cảm thấy ta còn phải như thế nào mới có thể nhìn ra sơ hở của ngươi? Ngươi là kẻ tới từ Hạng quốc." Lục Tiểu Thiên mỉm cười nói.

Nếu không phải trên cổ áo đối phương có cái tiêu chí tiểu đỉnh màu xanh kia, cho dù có nhìn thấy dấu vết trận pháp mơ hồ khi tiến vào trong sơn cốc này, Lục Tiểu Thiên cũng chỉ càng cẩn thận hơn mà thôi, cũng không hẳn sẽ nghĩ rằng Chiêm Vân Lượng có liên quan đến trận pháp này.

Chỉ là trận pháp này lại giống như một cái đại đỉnh, mà tiêu chí hình đỉnh của đối phương, Lục Tiểu Thiên lại vừa hay nhìn thấy trên người Hạng Tư Thành khi giao thủ với đối phương. Nếu như còn không nghĩ tới những điều kỳ hoặc ẩn giấu trong này, Lục Tiểu Thiên sớm đã chết trong tay đối thủ khác rồi, làm gì mà còn mạng sống đến bây giờ.

Thế là Lục Tiểu Thiên liền tương kế tựu kế, mãi cho tới khi Chiêm Vân Lượng chuẩn bị giở thủ đoạn, mới âm thâm truyền âm để hai người Hoa Doanh phu nhân và Lạc Thanh động thủ cùng một lúc.

Vốn Lục Tiểu Thiên tưởng rằng với sự liên thủ của ba người, lại còn tấn công bất ngờ, có thể nhất cử kích sát Chiêm Vân Lượng, chỉ là không ngờ độn thuật của đối phương lại cao minh đến như vậy. Trong nháy mắt, đã chạy ra xa mấy trăm trượng, tránh thoát một kích liên thủ của ba người. Lục Tiểu Thiên thầm nghĩ cả ngay chính bản thân hắn, nếu gặp phải kiểu vây công như vậy, cũng là chuyện cực kỳ nguy hiểm. Cho dù có vội vàng tránh né, coi như thoát qua được một kiếp, sợ rằng cũng sẽ bị thương không nhẹ.

Nhưng tên Chiêm Vân Lượng trước mặt này, lại chỉ bị chém mất hai tay mà thôi. Đối với một tu sĩ Nguyên Anh kỳ mà nói, hai tay bị chém đứt, cũng không phải là vết thương nặng gì, thậm chí có rất nhiều người cũng không bị ảnh hưởng đến chiến lực. Tên Chiêm Vân Lượng này, rõ ràng cũng là một trong số đó, nhìn qua cũng không hề có tí trở ngại nào.

Hiện tại Lục Tiểu Thiên đã cướp trận kỳ vào tay, cũng coi như đã bẻ gấy một thủ đoạn của đối phương.

ebookshop.vn

Lục Tiểu Thiên quan sát một lúc, liền biết được trận kỳ này còn phải tế luyện lại một phen, mới có thể vận dụng.

"Ngươi cũng là tu sĩ tới từ Xích Uyên Đại Lục?”

Trên mặt Chiêm Vân Lượng lộ ra vẻ khiếp sợ. Những người trước kia cùng y tiến vào địa phương thần bí này đều đã vẫn lạc, chỉ còn lại một mình y.

Không ngờ tên thanh niên tóc bạc trước mặt này trước kia từng đi qua Xích Uyên Đại Lục, hai nữ tử này chẳng lẽ lại cũng là như thế? Nhưng nhìn thần sắc lại không quá giống.

"Ngươi nói nhiều quá, dẫn dụ chúng ta tới nơi đây, chính là vì phục kích chúng ta ở chỗ này, giết người đoạt bảo ư?"

Lục Tiểu Thiên nhìn nhìn Chiêm Vân Lượng, vết thương vừa rồi gây ra cho người này cũng không nặng, nên không có khả năng là đối phương đang kéo dài thời gian.

Trên thực tế, trong lòng Lục Tiểu Thiên cảm thấy độn thuật vừa rồi Chiêm Vân Lượng thi triển cực kỳ thần dị, cũng như đang suy nghĩ kế sách đối địch khi lần đầu tiên gặp được đầu Bát Túc Ma Ngưu thú này.

Nếu như một người một thú này liên thủ với nhau, ba người bọn họ chỉ sợ cũng không chiếm được bao nhiêu ưu thế. Cho dù là thắng cũng chắc chắn sẽ là thắng thảm, thà rằng rút lui còn hơn.

"Ngưu đạo hữu, mấy tên Nhân tộc này đã biết được bí mật nơi đây. Nếu như không giết hết bọn chúng, bí mật nơi đây một khi tiết lộ ra ngoài, chỉ sợ không biết sẽ có bao nhiêu tu sĩ muốn tràn vào đây, đến lúc đó đừng nói là săn giết những Nhân tộc khác, ngay cả chính bản thân đạo hữu, chỉ sợ cũng khó mà an toàn." Chiêm Vân Lượng mỉm cười nham hiểm, truyền âm nói với Bát Túc Ma Ngưu thú.

"Nếu đã như vậy, thì chỉ có thể giết hết mấy người này rồi nói." Bát Túc Ma Ngưu thú tự cân nhắc lợi hại trong đó, tám vó đạp không, lao thẳng về phía Lục Tiểu Thiên, tốc độ cực nhanh.

Lục Tiểu Thiên không chút do dự, tám thanh phi kiếm đồng loạt bay ra, mũi kiếm run lên, mỗi thanh kiếm phóng ra mấy chục đạo kiếm khí, như kiếm triều cuồn cuộn, công kích về phía Bát Túc Ma Ngưu thú. Trận mưa kiếm này có số lượng nhiều đến kinh ngạc.

Kì thực lực sát thương của mỗi một kiếm là không lớn, nhưng khi liên hợp lại cùng một chỗ, thì lại không hề bình thường, hơn nữa nhiều kiếm khí như vậy, có thể lại càng dễ thăm dò ra được chỗ nhược điểm của đối thủ.

Nào ngờ lúc này Bát Túc Ma Ngưu thú lại trực tiếp bỏ qua Lục Tiểu Thiên. Miệng đột nhiên há lớn, một tràng tiếng rống bò... ò... kéo dài nhằm vào Lạc Thanh và Hoa Doanh phu nhân.

Bị lừa rồi, thì ra mục tiêu của Bát Túc Ma Ngưu thú này là Lạc Thanh và Hoa Doanh phu nhân. Tiếng rống của nó vừa vặn khắc chế hai người này.
Bình Luận (0)
Comment