Chuong 1253: Thu hoach
Chuong 1253: Thu hoachChuong 1253: Thu hoach
Chuong 1253: Thu hoach
Lục Tiểu Thiên thâm nói tốc độ Hỏa Độn thuật kia của Chiêm Vân Lượng quả thật rất thần kỳ. Nếu để Nguyên Anh của đối phương chạy thoát, lỡ như trong trữ vật giới chỉ của y không có thư phổ, hoặc là ngọc giản về công pháp này, chẳng phải là tự đoạn cơ duyên của mình sao.
Vừa nghĩ đến đây, lượng lớn Phạm La Linh Hỏa đã bao trùm không gian bốn phía của kiếm trận, Nguyên Anh của Chiêm Vân Lượng ở trong kiếm trận trái xông phải độn, tốc độ Nguyên Anh cực nhanh, thật vất vả mới ra khỏi kiếm trận, đột nhiên bốn phía xung quanh lại hóa thành một biển lửa, gân như không còn đường sống sót.
Chiêm Vân Lượng kêu lên đau đớn, nhanh chóng rút lui. Hiện tại y đang ở trong trạng thái Nguyên Anh, không thể nào chống lại được ngọn linh hỏa này.
Trong biển lửa huyễn hóa ra một cái đại thủ lăng không chộp tới, trong lòng Chiêm Vân Lượng tràn đầy tuyệt vọng, đành trơ mắt nhìn đại thủ đó bắt lấy Nguyên Anh.
Trên mặt Lục Tiểu Thiên lộ ra nụ cười, dán tấm phù giấy lên Nguyên Anh của Chiêm Vân Lượng, sau đó cho vào trong bình Phong Hồn cỡ lớn. Bởi vì lúc này hắn mới biết viên Cấm Hồn châu trước kia, lại không thể nào nhốt được Nguyên Anh của tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
Thu hồi trữ vật giới chỉ của Chiêm Vân Lượng, Lục Tiểu Thiên chuyển sự chú ý sang phía bên kia, lập tức cảm thấy kinh hãi.
Thực lực của đầu Bát Túc Ma Ngưu thú này đúng là không tâm thường. Hai người Hoa Doanh phu nhân và Lạc Thanh liên thủ, lại thêm hai con Hỏa Loan Huyễn Linh, đánh cho linh mộc ở hai bên sơn cốc đều sụp đổ, núi đá vỡ nát, mà vẫn chưa thể phân ra thắng bại.
Linh hỏa công kích do Hỏa Loan Huyễn Linh phun ra lại bị Bát Túc Ma Ngưu thú trực tiếp dùng tiếng rống đẩy lui, khó mà tới gần được.
"Đồ vật trong cốc cho các ngươi cũng không sao, tên Chiêm Vân Lượng kia đã chết, ta cũng không cần thiết phải tranh đấu với các ngươi nữa làm gì.'Cái sừng trên đầu Bát Túc Ma Ngưu thú giương cao lên, liền đụng nát kiếm quang do Lạc Thanh chém tới. Tám cái chân chuyển động, một đạo yêu phong nổi lên, cuốn lấy thân hình ma ngưu thú nhanh chóng bỏ chạy. Tuy Bát Túc Ma Ngưu thú cũng bị chút thương tổn, nhưng cũng không ảnh hưởng đến hành động. Nó nhanh chóng rời khỏi sơn cốc. Mấy người Lục Tiểu Thiên cũng không có ý định truy đuổi.
"Đầu Bát Túc Ma Ngưu thú này thật là lợi hại, nó khác với những yêu thú bình thường, cực kì khó đối phó. Nếu Lục đạo hữu không đánh chết tên Chiêm Vân Lượng kia, chúng ta chỉ sợ còn phải khổ chiến một phen." Hoa Doanh phu nhân thu hồi lại phi trâm, lau đi mồ hôi trên trán, trong mắt vẫn tràn đầy thần sắc kiêng ki.
"Lục đạo hữu, hiện tại Chiêm Vân Lượng quen thuộc nơi này đã chết, tiếp theo chúng ta nên làm gì?
"Hãy hái vài cọng Bích Tiêu linh thảo, rồi trước tiên tìm một nơi để nghỉ ngơi chốc lát, khôi phục lại pháp lực, là đi hay ở, đến lúc đó lại quyết định." Lục Tiểu Thiên suy nghĩ một chút rồi nói.
Lạc Thanh gật đầu đồng ý, hai trận chiến vừa rồi quả thật tiêu hao rất nhiêu. Hơn nữa Lạc Thanh cũng có thu hoạch không nhỏ từ trận chiến với Quỷ tộc trước kia, và Bát Túc Ma Ngưu thú vừa nãy. Dù sao nàng cũng mới kết anh không bao lâu, mỗi một kinh nghiệm giao thủ với địch nhân đều là cực kỳ trân quý.
"Cái tên tiểu tử tóc bạc đó thật là khó đối phó, Chiêm Vân Lượng trước kia trông thực lực cũng không tồi, nhưng lần này lại vô dụng như vậy. Mới chiến đấu có mấy chục hiệp mà ngay cả Nguyên Anh cũng bị người ta bắt mất. May mắn lão tử chạy nhanh, bằng không đợi tên tiểu tử tóc bạc kia liên thủ với hai bà chằn đó, đoán chừng không chết cũng bị lọt mất lớp da."
Bát Tuc Ma Ngưu thú thấy tình thế không ổn, sớm đã đào tẩu, tám cái móng trâu giãm đạp âm am ầm trên mặt đất.
"Vài cọng Bích Tiêu linh thảo mà thôi, đối với lão tử cũng không có tác dụng quá lớn, nếu không phải dùng để dẫn dụ đám Nhân tộc đến đây chịu chết, ta sớm đã nhai vào bụng mấy trăm năm trước rồi. Thật ra thì cũng đáng tiếc cho tiểu tử Chiêm Vân Lượng kia, nhưng thủ đoạn của tên tiểu tử tóc bạc lợi hại như thế, nếu như chịu hợp tác, cũng chưa chắc không là một chuyện tốt, cũng không biết ý thức của tên gia hỏa này như thế nào."
Bát Túc Ma Ngưu thú chạy được một lúc rồi dừng lại, một đôi tròng mắt láo liên, trong lòng âm thầm tính toán các khả năng có thể.
"Trước tiên xem thử ý tứ của tiểu tử kia thế nào, nếu như không được, lão tử lại đi tới chỗ Ngân Giác Hổ Vương, liên thủ với lão Hổ đó, diệt đi mấy tên Nhân tộc này."
Lúc này đám người Lục Tiểu Thiên còn không biết Bát Túc Ma Ngưu thú chuẩn bị quay lại. Vì lo lắng Bát Túc Ma Ngưu thú trở lại quấy rối, Lục Tiểu Thiên và Lạc Thanh, Hoa Doanh phu nhân tìm sơn động tương đối để ẩn nấp, bố trí mấy bộ trận pháp ngăn cách khí tức.
Mấy người họ tự mình ngồi đả tọa hồi phục pháp lực và nguyên thần bị tiêu hao.
Ngoài việc hồi phục, Lục Tiểu Thiên còn phụ trách cảnh giới động tĩnh bên ngoài cách động khẩu không xa, phòng ngừa việc đột nhiên có yêu thú xông vào trong sơn động.
Lúc này Lục Tiểu Thiên lấy Tu Di giới chỉ của Chiêm Vân Lượng ra, mở không gian bên trong ra xem xét. Cho dù bản thân hắn cũng có không ít tài phú, lúc này cực kỳ chấn động với số lượng linh vật cực kỳ phong phú trong Tu Di giới chỉ của Chiêm Vân Lượng.
Chẳng trách có rất nhiều tu sĩ ưa thích mạo hiểm làm loại việc giết người đoạt bảo này. Một khi thành công, lợi ích thu được có thể đủ để tiết kiệm cho họ mấy chục năm thời gian tu luyện, thậm chí là mấy trăm năm.
Chiêm Vân Lượng này trước đây cũng không biết đã liên thủ với đầu Bát Túc Ma Ngưu thú hại chết bao nhiêu tên tu sĩ Nhân tộc rồi. Linh khí nơi này vốn cũng đã vô cùng nồng đậm, ngay cả Xích Uyên đại lục cũng không tốt hơn nơi này. Điều lo lắng duy nhất chính là Lục Tiểu Thiên cũng không biết nơi này có phải là Linh Khư bí cảnh hay không, lại hoặc là một vùng tuyệt địa đi thông tới Xích Uyên Đại Lục, hoặc cả hai đều phải.