Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 127 - Chương 127: Giới Bị

Chương 127: Giới bị Chương 127: Giới bị

"Không có phát hiện gì." Lục Thiểu Thiên lắc đầu nói. Kỳ thật hắn cũng không phải không muốn đi. Hắn thậm chí rất muốn kiến thức một chút sự lợi hại của La Tiềm và Tô Thanh. Đặc biệt còn có tên Mông Vũ tâm cơ thâm trầm kia. Đám người này thủ đoạn lợi hại ra sao, chỉ bởi vì tâm cơ của Mông Vũ quá sâu. Đặc biệt chỉ một câu nói liền khiến vị đệ tử tinh anh như Doãn Nhất Mộc yên tâm canh giữ ở bên ngoài. Loại thủ đoạn này La Tiềm không thể nào so được. Hắn cũng không yên tâm chỉ để người của Huyền Băng Môn thủ ở bên ngoài. Chỉ là Ngô Nghiên tuy tốt hơn đám người La Tiềm, nhưng nàng cũng tuyệt không hề biết đến lòng người hiểm ác như thế nào, hắn cũng lười đi giải thích.

Ngô Nghiên nghe được liền nhướng mày, bất quá vừa nghĩ tới Chúc Ngộ Xuân đã nói trước đó Lục Tiểu Thiên và La Tiềm từng chiến quá một trận thì cũng bình thường thôi. Theo biểu hiện trước đó của La Tiềm xem ra tám chín phần là thật rồi. Có thể Lục Tiểu Thiên cũng không muốn đi cùng La Tiềm để tránh không cẩn thận song phương lại động thủ với nhau. Nếu không phải nghe được những lời đồn đó, cùng với một màn La Tiềm muốn động thủ vừa rồi, nàng cũng chỉ coi Lục Tiểu Thiên là một tu sĩ bình thường mà thôi. Nhưng những lời đồn này lại gia tăng cho Lục Tiểu Thiên thêm một tầng sắc thái thần bí.

Sau hai canh giờ, Mông Vũ, La Tiềm còn có mấy người Tô Thanh đều đã quay lại. Về phần kết quả tự nhiên cũng không cần hỏi, nhìn sắc mặt của bọn họ thì đã biết rồi.

"Đều là các ngươi vô dụng, ngay cả đám yêu xà này cũng không đối phó nổi, thu lại tấm linh võng đó, tới bao nhiêu giết bấy nhiêu là được, không ngờ lại lựa chọn rút lui." Tô Thanh thở đốc, không hề khách khí nói.

Mông Vũ nét mặt lúc trắng lúc xanh, gã còn chưa hề bị người khác trách mắng qua như vậy. Về phần La Tiềm, vẻ mặt cũng khó coi, còn có mấy phần ngượng ngập, tựa hồ không muốn phản bác Tô Thanh chút nào.

"Tô sư tỷ, số lượng yêu xà bên phía hàn đàm quá nhiều rồi, căn bản giết không hết. Không phải trong lúc nhất thời có thể giết xong, hiện tại mọi người lưu lại nơi này nghỉ ngơi một lúc. Tới phiên chúng ta đi, cứ luân phiên thay đổi như vậy, số lượng yêu xà trong hàn đàm có nhiều hơn đi nữa, cũng có lúc sẽ bị giết hết, không lo không hái được Tử La Tham."

Ngô Nghiêm đứng dậy nói, có tiểu đội Tô Thanh thủ ở phía sau, cho dù chiến đấu với đám yêu xà trong đó, cũng không cần lo lắng đường lui bị chặn đứng.

La Tiềm vẻ mặt lúng túng tránh khỏi tầm mắt cua Ngô Nghiên. Trước khi đi y đã đáp ứng giúp Ngô Nghiên thu hồi lại tấm cực phẩm linh võng đó, chỉ là không nghĩ tới đám hắc xà đó lại hung hãn không sợ chết như vậy. Giết một con thì tới hai con, nếu không phải có tấm linh võng đó ngăn lại, e rằng bọn họ sẽ còn chật vật hơn nữa.

Tuy rằng không hề yên tâm với La Tiềm và Tô Thanh tâm trí quá ngây ngô này, bất quá nhìn thấy Doãn Nhất Mộc của Huyền Băng Môn động thân đi về phía hang động, Lục Tiểu Thiên cũng biết lần này tránh không khỏi rồi.

Bên trong hang động vốn âm u, lúc này mỗi cách một đoạn không ngờ lại có một viên Dạ Minh Châu đang phát sáng, có lẽ là đám người Tô Thanh đã bố trí. Dưới quang mang của Dạ Minh Châu, trong hang động xung quanh đều là vết tích của trận chiến vừa rồi lưu lại, ngoài ra còn có mấy con Hắc Lân Dực Phong Xà nhỏ hơn đã chui qua được linh võng.

Cát Thắng, Chúc Ngộ Xuân vội vàng vượt lên trước giết chết chúng nó, sau đó phân xác hắc xà. Tách da và yêu đan của hắc xà ra, da có thể chế tạo ra áo giáp da cứng cỏi, yêu đan giá trị cũng không thấp.

"Đúng là tầm nhìn hạn hẹp, không có tiền đồ!" Đi về phía trước, trên mặt đất đầy thi thể của hắc xà, chắc hẳn là đám người La Tiềm, Mông Vũ giết chết lưu lại. Có con thậm chí bị đánh thành mảnh vụn, mặt đất tràn đầy huyết tích, bốc lên mùi tanh khó ngửi. Lượng lớn thi thể yêu xà chưa xử lý khiến đệ tử Huyền Băng Môn khinh bỉ cử động vừa rồi của đám người Cát Thắng, Chúc Ngộ Xuân.

Đám người Cát Thắng sắc mặt đỏ lên, sớm biết phía sau còn có nhiều thi thể hắc xà như vậy, vừa rồi không nên lỗ mãng như vậy, nhìn qua xác thực rất mất mặt.

"Các ngươi có tiền đồ, vậy thì tốt, có tiền đồ như vậy chắc sẽ không muốn cùng chúng ta phân chia những thi thể hắc xà này. Chúng ta những tu sĩ nghèo nàn không thể xa xỉ như các ngươi." Ngược lại là Chu Ngang vô tình phản bác một câu, tiếp tục dùng linh đao phân giải thi thể thu lấy những gì hữu dụng.

"Tốt, hiện tại ta thu hồi linh võng, ba người một tiểu tổ, thay phiên đánh giết hắc xà. Các ngươi có ý kiến gì hay không." Ngô Nghiên đánh tan sự tranh chấp của hai phái, phân biệt nhìn về phía Doãn Nhất Mộc và Lục Tiểu Thiên hỏi.

"Không có ý kiến, Ngô sư muội an bài như thế rất là hợp lý." Doãn Nhất Mộc cười nói.

Lục Tiểu Thiên trực tiếp bước ra một bước, trước đó trải qua chém giết của đám người La Tiềm, đám hắc xà đã tổn thất không nhỏ. La Tiềm, Mông Vũ... sau khi đi, đại bộ phận Hắc Lân Dực Phong Xà đều đã trở về. Nhóm tu sĩ đầu tiên lựa chọn tác chiến, ngược lại là chiếm tiện nghi, càng đi về phía sau, số lượng hắc xà xuất hiện càng nhiều, chiến đấu sẽ càng kịch liệt hơn.

Nhìn thấy cử động của Lục Tiểu Thiên, Chúc Ngộ Xuân và Chu Ngang vội vàng từ bỏ thi thể trong tay, đi bên cạnh tả hữu của Lục Tiểu Thiên, lặng lẽ cười nói, "Có thể cùng Lục sư huynh kề vai chiến đấu, cơ hội này sao có thể bỏ lỡ."

"Chỉ sợ sẽ không để các ngươi cảm thấy kinh hỉ." Lục Tiểu Thiên bình thản nói một câu, từ trong túi trữ vật lấy ra kim sắc phi kiếm.

Nhìn thấy Lục Tiểu Thiên lấy ra kim sắc phi kiếm bất quá chỉ là Cực phẩm Linh khí, trên mặt hai người Chúc Ngộ Xuân và Chu Ngang quả nhiên có chút thất vọng. Vốn bọn họ còn tưởng rằng Lục Tiểu Thiên thực lực siêu cường, đi theo Lục Tiểu Thiên có thể tiết kiệm một chút khí lực. Không nghĩ tới chỉ lấy ra một thanh Linh khí, dù là Cực phẩm Linh khí lợi hại hơn nữa, cũng không thể nào so được với pháp khí. Hai người hồi tưởng một chút lời đồn về trận chiến của Lục Tiểu Thiên và La Tiềm, liền lập tức tỉnh ngộ, hai người giao thủ là phát sinh ở trong Linh Tiêu Cung, chỉ sợ căn bản là không hề sử dụng tới pháp khí.

Trên mặt Ngô Nghiên cũng có vẻ khác lạ, nàng không có thời gian như những người khác suy nghĩ lung tung. Trực tiếp triệu hồi linh võng đang đính ở trong hang động, nhìn thấy độ bền bĩ của tấm linh võng có thể so với pháp khí này, sau khi bị lượng lớn Phong Nhận chém vào, cùng với độc dịch ăn mòn đã xuất hiện mấy lỗ hỏng. Ngô Nghiên đau lòng không thôi, sợ rằng khi giết xong đám hắc xà, linh võng của nàng cũng sẽ hoàn toàn bị huỷ đi.

"Lục sư huynh huynh còn chưa từng thấy qua đám hắc xà, lát nữa đệ dẫn dụ bọn chúng đi ra, huynh tuyệt đối không nên kinh ngạc." Đi tới phía cuối hang động, mấy người liền xuất hiện ở bên trên hàn đàm. Chúc Ngộ Xuân cười đắc ý, vung ra mấy cái Hỏa Cầu tiến vào trong sương mù bên trên hàn đàm, sau đó nhanh chân chạy về.

Lục Tiểu Thiên nhìn chằm chằm vụ khí nồng đậm bên trên hàn đàm. Quả nhiên, dưới sự oanh tạc của mấy tiểu hoả cầu, một mảng âm thanh oa oa phẫn nộ, mấy chục con hắc xà xông qua vụ khí nồng đậm. Đám hắc xà đang rất phẫn nộ, hai người này đã có mấy đám người thâm nhập vào lãnh địa của bọn chúng, giết đi rất nhiều đồng loại của chúng nó. Mỗi lần đánh một trận liền đi, lần này nhất định phải cho đám xâm nhập này một trận giáo huấn.

Mấy chục con hắc xà gào lớn lao về phía mấy người Lục Tiểu Thiên.

Lục Tiểu Thiên ngón tay vừa bấm kiếm quyết, kim sắc phi kiếm lưu quang lóe lên, chém một đầu hắc xà thực lực hơi yếu thành hai đoạn, đồng thời lại bắn ra mấy đạo phong nhận.

"Lục sư huynh, mau lui lại, bầy hắc xà muốn bạo động." Chu Ngang cũng đánh chết một đầu hắc xà sau đó kêu lên một tiếng, dẫn đầu chui trở về hang động, nếu không mượn nhờ địa hình trong hang động, tiêu hao số lượng của đám hắc xà. Ở nơi miệng hang rộng rãi như vậy chiến đấu với chúng, chẳng khác nào là tìm chết.
Bình Luận (0)
Comment