Chuong 1276: Than Lang
Chuong 1276: Than LangChuong 1276: Than Lang
Chuong 1276: Than Lang
Linh khí trong Lăng Vân động nồng đậm không kém gì Lam Ma hải vực. Các loại linh vật, yêu thú cũng có không ít, nhưng còn chưa tới mức đồng thời xuất hiện cả mấy trăm con cùng loại, và đều đạt tới thập giai trở lên.
Nam tử trung niên chạy cuối cùng tốc độ hơi chậm, hét lên kinh hãi, lật tay chém ra một đao về sau, bổ về phía một cái móng vuốt đang vồ đến.
Đao quang hiện lên, móng vuốt đó cơ hồ không hề có tí năng lực phòng ngự, đụng vào là đứt. Nhưng sắc mặt của nam tử trung niên này lại không hề có một tia vui mừng nào, thay vào đó càng là vẻ sợ hãi hơn bao giờ hết.
"Là huyễn ảnh!" Lục Tiểu Thiên lập tức phản ứng lại. Quả nhiên, gần như trong nháy mắt khi nam tử trung niên chém đứt móng vuốt kia, thì lại có mấy móng vuốt khác liên tiếp vồ tới.
Nam tử trung niên tiếp tục chém đứt vài cái, chỉ là duy trì công kích cường độ cao như thế, pháp lực không tránh khỏi bị tiêu hao, chỉ một chút sơ hở, một cái móng vuốt đã trực tiếp đâm thẳng vào lồng ngực nam tử này, khiến y kêu lên đau đớn thảm thiết.
Khi móng vuốt đó rút ra, cũng móc ra luôn một trái tim đẫm máu, trực tiếp bỏ vào trong miệng nhai vài cái liền nuốt thẳng xuống bụng.
Nhưng vết thương như thế vẫn còn chưa đủ chí mạng với một tu sĩ Nguyên Anh kỳ, lão giả mũi nhếch nghiến răng, chịu đựng cơn đau, liều mạng tăng tốc bỏ chạy.
Lục Tiểu Thiên âm thầm kinh hãi, huyển ảnh thật là lợi hại. Hắn phát hiện cho dù nguyên thân bản thân rất cường đại, nhưng cũng không cách nào phân biệt được thực hư. Phía sau trông giống như có mấy trăm đầu song vĩ yêu Lang, nhưng thật ra lại toàn là huyễn tượng, nhìn không thấy bản thể ở đâu, cũng không rõ trong đó có bao nhiêu yêu vật là thật.
Cho dù chính bản thân rơi vào trong đó, sợ rằng kết cục cũng không tốt hơn nam tử trung niên kia bao nhiêu.
Lục Tiểu Thiên hít sâu một hơi, chứng kiến sự lợi hại của song vĩ yêu lang kia, làm sao còn dám dừng lại. Thần thức vừa động, Bức Vương pháp dực xuất hiện sau lưng Lục Tiểu Thiên thay thế cho Phiêu Miểu phi kiếm. Liên tiếp chém giết mấy tên tu sĩ Nguyên Anh kỳ, thu thập được không ít tinh huyết, dĩ nhiên có thể vận dụng Bức Vương pháp dực một khoảng thời gian không ngắn.
Pháp dực vừa động, thân hình Lục Tiểu Thiên liền lao đi trên không trung với tốc độ đáng kinh ngạc. Đồng thời Lục Tiểu Thiên cũng tận dụng mọi khả năng nhanh chóng khôi phục lại pháp lực đã tiêu hao trước đó.
Lục Tiểu Thiên chạy được một hồi, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi. Ngoại trừ mấy trăm hư ảnh song vĩ yêu lang phía sau, phía Tây, phía Đông, đồng dạng cũng xuất hiện mấy luồng khí tức như thế. Không qua bao lâu, cũng có gần trăm bóng dáng yêu vật xuất hiện lờ mờ, chạy về phía bên này với vẻ cực kỳ khát máu.
"Quần Lang liệp thú!" Sắc mặt Lục Tiểu Thiên trâm xuống. Nghĩ tới cách thức những con dã Lang ở thế tục khi săn mồi, luôn luôn là đi theo bây đàn. Không ngờ là sau khi bản thân đạt tới Nguyên Anh kỳ, vẫn gặp phải loại tình huống như thế, nói đến quả thật đúng là mỉa mai.
Ngay cả Lục Tiểu Thiên cũng cảm thấy da đầu tê dại khi nhìn thấy những bóng đen trùng trùng điệp điệp khó phân biệt được thật giả. Khi đòn công kích của mình giáng xuống lại đột nhiên phát hiện đó chẳng qua chỉ là một hư ảnh, liên tục như thế, không chỉ pháp lực bị tiêu hao vô nghĩa, mà đấu chí cũng dần dần bị mài mòn không còn lại bao nhiêu.
Nếu không với sự kiêu ngạo của Bát Túc Ma Ngưu thú, còn có tên Hạng Nhất Hàng kia, thân là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, há lại phải bỏ chạy chật vật đến như vậy. Cũng may là Hoa Doanh phu nhân và Lạc Thanh đã rời khỏi nơi này, nếu không cũng khó mà ứng phó nổi khi đối mặt với song vĩ yêu lang này.
Ba mặt bị vây, chỉ có một phương hướng có thể chạy, trong lòng Lục Tiểu Thiên mặc dù có nghi hoặc, nhưng cũng không còn đường nào khác có thể đi.
Chốc lát sau, ở một chỗ vách núi lại xuất hiện một cái sơn động khổng lồ, bên ngoài có không ít thi cốt của yêu vật, còn có mấy mảnh y phục, chiến giáp tàn phá của Nhân tộc.
Mà phía sau, vòng vây của song vĩ yêu lang đã dần dần xiết chặt lại, Lục Tiểu Thiên không khỏi chần chừ. Hắn vừa mới dừng lại, Bát Túc Ma Ngưu thú và Hạng Nhất Hàng lại không chút do dự vọt thẳng vào trong sơn động kia.
Phía sau, song vĩ yêu lang đã vây kín ở ba mặt còn lại, Lục Tiểu Thiên nghiến răng, không còn lựa chọn nào khác, cũng tiến vào trong sơn động kia.
"Khặc khặc, Nhân tộc đáng chết, còn có tên yêu Ngưu kia, hôm nay lưu lại làm bữa trưa cho bản tọa đi." Một giọng nói sắc nhọn càn rỡ vang vọng bên trong sơn động.
Phía sau, lão giả mũi hếch và nữ tu với y phục sặc sỡ sắc mặt sợ hãi cũng vừa tiến vào sơn động, vừa vặn nghe được những lời này.
"Con mẹ ngươi, có bản lĩnh thì ra đây đao thật thương thật đánh với lão tử một trận, tạo ra nhiều hư ảnh như vậy thì có bản lĩnh gì hả?" Bát Túc Ma Ngưu thú sớm đã chịu đủ rồi, lúc này biết rằng đã rơi vào trong cạm bẫy của đối phương, cho dù có chạy như thế nào nữa cũng vô dụng, cho nên liền tức giận lớn tiếng chửi ầm lên.
"Ngươi bất quá chỉ là một đầu man Ngưu, nếu không phải ta muốn tốn thêm chút công sức để có thể bắt hết tất cả các ngươi, ngươi cho rằng bản thân còn có thể sống tới hiện tại sao?" Âm thanh bén nhọn kia lại lên tiếng với vẻ khinh thường."Bản tọa đã cư ngụ ở nơi này hơn ngàn năm, vô cùng nhàm chán, hiếm khí có được mấy món đồ chơi đưa tới, nào có thể để các ngươi chết quá thống khoái được. Khặc khặc, có thể chơi đùa với Thần Lang* nhất tộc vô cùng cao quý như ta đây, cho dù là sau đó chết đi, cũng là vinh hạnh của các ngươi."
Thần Lang: Thần này không phải Thần Tiên, mà một chữ trong bộ côn trùng. Thần này là ảo ảnh. Có thể gọi Thần Lang là Sói Ảo Ảnh.
Thần Lang? Trong lòng Lục Tiểu Thiên cảm thấy kinh ngạc, lại âm thâm đánh giá địa hình bên trong sơn động này.
Sau khi mấy người bọn họ tiến vào, động khẩu của sơn động này cũng đã bị phong bế, đám Thần Lang này rõ ràng là muốn bắt Ba Ba trong rọ mà.
Lục Tiểu Thiên thâm nói đáng tiếc, Phạm La linh hỏa của bản thân đã bị tiêu hao rất nhiều trong hai trận chiến khốc liệt liên tiếp trước đó. Tuy rằng Phạm La linh hỏa đã tương sinh với đồng mộc tạo thành Trấn Yêu tháp, nhưng muốn khôi phục, ít nhất cũng cần thời gian mấy ngày.