Chuong 1357: Hanh tung bf an
Chuong 1357: Hanh tung bf anChuong 1357: Hanh tung bf an
Chương 1357: Hành tung bí ẩn
Mặc dù trong lòng Lục Tiểu Thiên cực kỳ cảnh giác, nhưng hắn cũng không có chút hoảng Sợ nào, im lặng bình tĩnh dùng thần thức liên tục tìm đi tìm lại.
Đến tột cùng là ai mà lại am hiểu Ẩn Nặc chi thuật đến mức độ như thế? Lục Tiểu Thiên không ngừng quan sát hoàn cảnh xung quanh, mấy đạo phó nguyên thần tìm kiếm khắp trên trời dưới đất, tất cả địa phương đều không hề bỏ qua.
Tuy hắn hiện tại còn không cách nào làm được đến mức giọt nước cũng không lọt, chỉ bất quá ở trong một khoảng cách nhất định, cho dù là đại tu sĩ cũng không thể nào ẩn nặc đến mức hoàn hảo thiên y vô phùng như vậy.
Có lẽ là ở dưới lòng đất, hiện tại Tử Diệp Chân Ô vẫn còn đang ngủ say, bản thân tạm thời còn không cách nào lợi dụng Tử Diệp Chân Ô dò xét ở những địa phương càng sâu hơn bên dưới.
Chính vào lúc Lục Tiểu Thiên thầm cảm thấy có chút ảo não, bỗng nhiên trong lòng khẽ kêu lên một tiếng, vẫn không nhìn thấy có bất kỳ tu sĩ nào khác, hay là dấu hiệu Yêu tu xuất hiện. Nhưng Lục Tiểu Thiên lại phát hiện một sự tình cực kỳ quỷ di.
Ở hướng Tây Bắc, khoảng cách đại khái khoảng năm sáu dặm, vốn có mấy gò đất nhỏ nhô cao, lúc này bên trên tựa hồ xuất hiện thêm một đống đất nhỏ dư thừa, phương viên đống đất nhỏ này không đến một trượng.
Trước đó, phó nguyên thân của Lục Tiểu Thiên đã tìm kiếm ở phương hướng này rất nhiều lần, nhưng lúc này hắn cũng có mấy phần nửa tin nửa ngờ, không thể hoàn toàn xác định. Nhưng cuối cùng thì trong lòng cũng đã có chút nghi vấn, Lục Tiểu Thiên vẫn như cũ quan sát tình hình xung quanh đề phòng địch nhân ẩn nấp, đồng thời cũng thầm lưu ý thêm mấy phần nơi đống đất nhỏ dư thừa kia.
Dưới tình huống khi kẻ địch còn chưa phát động công kích, Lục Tiểu Thiên tạm thời cũng không có suy nghĩ sẽ vận dụng Chân Huyễn Băng Đồng.
Dù sao Chân Huyễn Băng Đồng cũng tiêu hao pháp lực bên trong Pháp châu, sau khi dùng qua vài lần, cũng cần một khoảng thời gian nhất định để khôi phục.
Không đến tình huống bất đắc dĩ, Lục Tiểu Thiên cũng sẽ không lãng phí kỹ năng Pháp châu cực kỳ trân quý này, giữ lại da phòng cho bất cứ tình huống nào, chung quy vẫn là một hậu thủ không tôi.
Trong tiềm thức của Lục Tiểu Thiên, kỹ năng pháp châu, cuối cùng vẫn đến từ pháp châu, cũng không phải là kỹ năng mà bản thân có thể chân chính khống chế, có thể tùy tâm sở dục. Theo bản thân tấn giai, ve sau không chừng loại kỹ năng này còn có thể có cơ hội thăng cấp.
Trên ý nghĩa căn bản mà nói, kỹ năng pháp châu, vẫn không thể hoàn toàn coi như là thực lực của bản thân. Nếu như có thể lợi dụng nguyên thần của bản thân cùng với kinh nghiệm chiến đấu làm ra phán đoán chuẩn xác, chắc chắn là đáng tin cậy hơn nhiều.
Lục Tiểu Thiên thu liễm lại tâm tình, vừa cảnh giới vừa quan sát ba người Bát Túc Ma Ngưu thú, La Tiềm và Kiêu Lam đang đại chiến với lão giả râu dê và trung niên đầu trọc. Hai người đối phương dần dần chống đỡ không nổi.
Tựa hồ như không đợi được viện thủ như trong dự liệu, trên mặt cả hai bắt đầu xuất hiện mấy phần thần sắc sợ hãi, bàng hoàng, ánh mắt không ngừng nhìn qua xung quanh.
Lục Tiểu Thiên cười lạnh. Không cần nửa tin nửa ngờ gì nữa, thân tình của hai người này đã chứng thức được phán đoán của hắn.
Dưới sự chú ý một cách bí mật của hắn, đống đất nhỏ bị phát hiện dư thừa ra trước đó lại biến mất không thấy. Thay vào đó, ở bên dưới một gốc cây to mấy người ôm mới hết, lại có thêm một khối đá cao vài thước.
"Quả nhiên có điều kỳ quặc." Lục Tiểu Thiên cười lạnh thâm nói.
Tới lúc này, sự tình đã hoàn toàn sáng tỏ, cũng không biết đối phương cuối cùng là người hay là yêu, năng lực che giấu hành tung không ngờ lại cao siêu tới mức độ như vậy.
Lục Tiểu Thiên hiện tại có thể phát hiện được vị trí của đối phương, nhưng hắn chỉ dựa vào sự cường đại của nguyên thân và sự tỉ mỉ của bản thân, chứ chưa hề chân chính phá được pháp môn của đối thủ, trong quá trình này có thể nói phần lớn là nhờ vào vận khí.
Trên thực tế, trong lòng Lục Tiểu Thiên cũng vô cùng kinh hãi. Hắn rõ ràng đã phát hiện tung tích đối phương, với nguyên thân mạnh mẽ của bản thân, lại không cách nào nhìn ra được bản thể của đối phương rốt cuộc là gì.
Le nào đối phương đang sử dụng loại bảo vật nào đó?
"Hân đại nhân, cứu tal" Lão giả râu dê là người đầu tiên không chống cự nổi nữa. Dưới công kích của Bát Túc Ma Ngưu thú, bị một chùy nặng nề nện thẳng vào ngực. Toàn thân cả người trực tiếp bị cự đại thạch chùy đập cho rách nát, Bát Túc Ma Ngưu thú há to miệng, hút thân thể tàn phá của lão vào trong miệng. Một tâng huyết quang nhàn nhạt xuất hiện bên ngoài cơ thể Bát Túc Ma Ngưu thú.
Nguyên anh của lão giả râu dê sợ hãi từ trong cơ thể lao ra, không hề bị Bát Túc Ma Ngưu thú trực tiếp hút vào trong miệng.
Chỉ bất quá Lục Tiểu Thiên ở một bên đã sớm chú ý tới cảnh tượng bên này. Đối với việc bắt giữ nguyên thần, nguyên anh, Lục Tiểu Thiên tự nhận trong đồng giai không ai bì kịp. Nguyên anh hay hoặc là nguyên thần đồng giai có thể chạy thoát từ trong tay hắn, càng ít đến đáng thương.
Dưới tình huống hắn đã chuẩn bị sẵn từ trước, nguyên anh của lão giả râu dê làm sao có thể chạy thoát.
Một tấm Câu Hồn võng dưới sự khống chế của nguyên thần Lục Tiểu Thiên, không nhanh cũng không chậm hơn một chút nào, vừa hay chặn đứng đường lui của nguyên anh lão giả. "Muốn chạy, nào có dễ dàng như vậy." Lục Tiểu Thiên cười dài nói, thân hình giống như u linh, lướt nhanh qua mặt đất, ngăn lại ở một hướng khác. Lúc này bản thân Lục Tiểu Thiên đứng cách khối đá dưới gốc cây to kia, cũng không phải quá xa, hơn nữa lại còn đưa lưng về phía nó.