Chương 1410: Động can qua
Chương 1410: Động can quaChương 1410: Động can qua
Chuong 1410: Dong can qua
"Ngươi, ngươi có còn là hồ tử thúc của ta hay không." Hai mắt Ngư Tiểu Kiều bỗng nhiên đỏ lên, nhìn Lục Tiểu Thiên nói.
"Đương nhiên, ta ẩn cư ở Hồng Ngư Trấn hơn mười năm, không cách nào khác không làm như vậy. Tiểu Kiều, thực xin lỗi." Lục Tiểu Thiên cười nhạt đáp.
Sau đó hắn đứng khoanh tay trước ngực, nhìn phu phụ Quận Vương nói: "Trường Ninh quận vương, còn có vị Vương phi này, hiện tại ta đã chứng minh được đan thuật của mình, không biết ý hai người muốn như thế nào?"
"Ha ha, thủ đoạn luyện đan thật là lợi hại, Đông Phương tiên sinh thay hình đổi dạng, chắc hẳn xưng hô này hơn phân nửa cũng không phải là thật, bất quá điều này không quan trọng, chỉ cần đan thuật là thật là được."
Trường Ninh quận vương cao giọng cười to, trong tay xuất hiện một tấm phù dài vài tấc gân như trong suốt, phía trên có hai màu trắng đen, âm dương giao hội dung hợp, giống như vật sống.
"Đây là Âm Dương Hồn Chú phù, bản vương hao phí mấy trăm năm mới luyện chế thành. Cũng chỉ có Đông Phương tiên sinh mới có thể xứng với phù này."
"Chỉ là một Quận Vương phủ nho nhỏ, cũng không phải Long đàm Hổ huyệt gì, lẽ nào Quận Vương cho rằng chỉ dựa vào thuật song tu của phu phụ hai người các ngươi, liền có thể vây khốn được ta hay sao? Ếch ngồi đáy giếng, không biết thiên địa rộng lớn, ta đã dám vào Quận Vương phủ của ngươi, tự nhiên cũng có thể tùy thời rời đi. Bất quá dám có ý đồ với ta, cũng phải lưu lại cho Quận Vương phủ các ngươi một chút gì đó."
Ở Hồng Ngư trấn tiềm phục hơn mười mấy năm, Lục Tiểu Thiên thân là tu tiên giả, mặc dù rất ít khi chủ động gây chuyện, nhưng tự đáy lòng cũng có một cỗ nhuệ khí, huống hồ Âm Dương Hồn Chú phù kia, đối với hắn mà nói, cũng là hiếm lạ cực kỳ, nếu như có thể thuận thế thu lấy, tự nhiên không gì tốt hơn.
Lời Lục Tiểu Thiên còn chưa dứt, chân trái đã nhấc lên, một cỗ kiếm ý phiêu dật bao phủ toàn bộ đại sảnh.
Lập tức bốn phương tám hướng, kiếm ý phiêu dật kia như thủy ngân tả địa, phả thẳng vào mặt. Nếu như ngươi cẩn thận dò xét, lại phát hiện kiếm ý này hư vô bất định, không biết thực hư nằm đâu.
"Nguyên Anh kiếm tu!" Trường Ninh quận vương và Quận Vương phi lập tức biến sắc, vốn chỉ cho rằng cái tên gia hỏa tự xưng Đông Phương này có viện thủ, nên sự chú ý của hai người hơn phân nửa đều đặt ở bên ngoài Quận Vương phủ, đề phòng có ngoại địch tập kích.
Họ chưa từng nghĩ tên Luyện Đan tông sư này lại còn là một kiếm tu đáng sợ như vậy, chỉ riêng kiếm ý này, đã khiến hai người không dám coi thường. Mà trước khi người này xuất thủ, hai người lại không hề phát hiện được chút manh mối nào của đối phương. Sự kinh hãi lúc này thật sự là không nhẹ.
"Kiếm trận đã thành, vừa hay bắt hai người các ngươi thử nghiệm một chút." Lục Tiểu Thiên nhếch miệng, bàn tay trái duỗi ra, tám thanh phi kiếm nối đuôi nhau bắn đi.
Phi kiếm ngâm vang từng hồi, từ trên xuống dưới lơ lửng bát phương trong đại sảnh, phân ra trấn giữ một nơi. Trên mỗi một chuôi phi kiếm, đều có túc sát chỉ ý, lại có loại u tĩnh khó nắm bắt đến từ Niết Cốt Kiếm U Lan.
"Kiếm trận!" Sắc mặt Trường Ninh quận vương cực kì khó coi, mắt thấy Lục Tiểu Thiên không chút do dự xuất thủ, biết việc này đã không có khả năng hòa giải, lập tức quát to một tiếng,'Phu nhân, Âm Dương Xà Hạc kích!"
Dứt lời, đôi tay Trường Ninh quận vương vung lên, tựa như cánh Hạc, râu tóc đều dựng đứng, tay trái tay phải mỗi bên cầm một thanh hạc lệ phi thoa, bên trên có răng cưa rậm rạp chẳng chịt.
Hạc lệ phi thoa đó run lên, răng cưa phía trên tách ra, như cuông phong bão tap bắn ve phía Lục Tiểu Thiên. Trên mỗi cái răng cưa đều có độc vật của Đan Hồng hạc. Tu sĩ bình thường dính phải lập tức tử vong.
Quận Vương phi khẽ quát một tiếng, trong tay cầm một thanh Thanh Xà Lân phiến (Quạt).
"Lớn!" Thanh Xà Lân phiến từ lớn chừng bàn tay tăng tới dài khoảng hai thước, linh quang chớp động sau đó vung lên. Pháp lực mãnh liệt hóa thành một đầu cự mãng xanh đen thô to như cánh tay người. Di chuyển loanh quanh trong đại sảnh, há to miệng cắn về phía Lục Tiểu Thiên.
Sưu Sưu.....
Mấy đạo kiếm quang thay phiên chém tới, cự mãng do Thanh Xà Lân phiến hóa thành bị kiếm quang chui vào trong miệng, trong nháy mắt cắt vào thân thể cự mãng.
Cùng với tiếng kêu sợ hãi của Quận Vương phi, sau khi cự mãng xanh đen triền đấu với kiếm quang một lúc, bỗng nhiên có hai đạo kiếm quang khác từ phía trên và dưới của cự mãng chém vào, trong nháy mắt cắt nó thành mấy khúc.
Còn bên phía Trường Ninh quận vương, hai thanh Phiêu Miểu phi kiếm hình thành thế chữ thập đan xen, kiếm quang giao thoa, hình thành một tấm màn ánh sáng, ngăn cản toàn bộ độc vật bên ngoài màn sáng. Tiếp theo lại có hai thanh Phiêu Miểu phi kiếm khác như Long như Xà, bay tới bay lui trong đòn công kích rậm rạp chang chịt của hạc lệ phi thoa. Đinh đinh đinh. .... Những cái răng cưa nếu không phải bị Phiêu Miểu phi kiếm đánh rơi thì cũng bị cắt thành mảnh vụn.
"Phiêu Miểu kiếm trận này, sau khi toàn bộ phi kiếm đều dùng Niết Cốt Kiếm U Lan tế luyện qua, không chỉ uy lực được cải thiện. Khi tất cả tài liệu luyện chế đều giống nhau, càng dễ thành trận, khi khống chế càng thêm tùy tâm sở dục." Kiếm trận đã thành, trong lòng Lục Tiểu Thiên tràn đây cảm giác thống khoái, cảm thấy hiệu quả của kiếm trận này hơn xa lúc trước kia nhiều. Lúc này đại sảnh của Quận Vương phủ giống như gặp phải tai ương. Cột đá, bàn ghế đều bi pháp lực ảnh hưởng, hóa thành mạt phấn.
Hạng An cũng bị va lây mà thổ huyết bay ngược về sau, ngã ra mặt đất bất tỉnh nhân sự. Ngược lại thì sau khi ở trong kiếm trận, Hạng Hoa và Ngư Tiểu Kiều lại bình yên vô sự.
Song phương đấu pháp, lập tức đã phân ra cao thấp.
"Thật là một kiếm tu lợi hại, nhưng nơi này vẫn là Quận Vương phủ. Ta lại là Quận Vương được quốc chủ Hạng quốc tấn phong. Ngươi dám gây sự ở đây, không sợ đắc tội cả Hạng quốc sao."
Tuy rằng mới lần đầu giao thủ, Trường Ninh quận vương vẫn kinh sợ không thôi. Y không ngờ rằng tên Luyện Đan tông sư kiêm kiếm tu này lại lợi hại như thế.
Dù rằng y và Quận Vương phi tu luyện bằng phương pháp song tu, lấy âm dương giao hòa, tấn giai nhanh chóng, chiến lực hơi yếu hơn tu sĩ Nguyên Anh kỳ tu luyện bình thường một chút. Nhưng để bù đắp về mặt chiến lực yếu kém này, y đã nghĩ biện pháp thu thập linh vật để luyện chế Âm Dương Ly Hợp đan.
Và trong mắt Trường Ninh quận vương, đối phương đã là một Luyện Đan tông sư, dù tu vi có là Nguyên Anh kỳ đi chăng nữa, chiến lực hẳn cũng sẽ không mạnh hơn song tu chi đạo của phu phụ hai người họ mới đúng. Dù sao thì Luyện Đan sư vẫn lấy đan thuật làm trọng, trình độ đan đạo của đối phương đã cao như vậy, chiến lực có thể lợi hại được bao nhiêu?
Nhưng vừa mới giao thủ, phu phụ hai người mới phát hiện chiến lực đáng sợ của tên Luyện Đan tông sư này vượt xa dự liệu của họ. Ngay cả những tu sĩ chuyên tu kiếm đạo, sợ rằng còn không bằng người trước mắt này.
Đã chiến đấu không cách nào giải quyết được đối phương, Trường Ninh quận vương chỉ còn cách mở miệng đe dọa. Nhưng thế công của đối phương vẫn không hề dừng lại.
Lúc này các tu sĩ Kim Đan kỳ trong Quận Vương phủ, trông thấy chỗ đại sảnh tiếp khách có kiếm quang trùng thiên, tiếng Hạc kêu vang trời, Mãng Xà tức giận rít lên, cột đá, đình đài liên tiếp sụp đổ, nhưng lại không có ai dám tiến tới một bước.
Đấu pháp kịch liệt như vậy, đừng nói là giúp đỡ, dựa vào đám tu sĩ Kim Đan kỳ bọn họ, cho dù tới gần cũng đã khó khăn. Nếu như không phải có cấm chế trong đại sảnh ngăn cản, sợ rằng lúc này bọn họ cũng khó mà đứng vững.
Quát! Một con bạch Hạc to lớn phá mái nhà lao ra, vung vẩy đôi cánh lớn, nơi đầu bạch Hạc không ngờ lại là gương mặt của Trường Ninh quận vương.
Tê! Lại một đầu cự mãng màu xanh đen lao tới, cuộn tròn bên dưới bạch Hạc. Cự mãng âm nhu và yêu diễm, phần đầu cũng hóa thành gương mặt của Quận Vương phi.
Bạch Hạc giương cánh, yêu Mang cuộn tròn. Phu phụ Trường Ninh quận vương phân biệt lấy bạch Hạc, cự Mãng làm Âm Dương lưỡng nghi, câu thông thiên địa, hình thành một cái Thái Cực đồ khổng lồ. Trong Thái Cực đồ khổng lồ xuất hiện từng vòng từng vòng gợn sóng màu đen và trắng lao về phía Lục Tiểu Thiên. Trong vòng gợn sóng màu đen có cự Mãng đang không ngừng muốn cắn xé hắn, còn trong gợn sóng màu trắng lại có từng con bạch Hạc liên miên bất tuyệt đưa mỏ vụt về phía Lục Tiểu Thiên.
Chỉ thấy Lục Tiểu Thiên đưa tay vạch lên hư không một cái, tám thanh Phiêu Miểu phi kiếm lần lượt lao tới trước người, nối thành một hàng dài. Chuôi kiếm hướng về phía hắn, còn mũi kiếm nhắm thẳng về phía Thái Cực đồ.