Chương 1411: Lại thấy Tinh đồ
Chương 1411: Lại thấy Tinh đồChương 1411: Lại thấy Tinh đồ
Chương 1411: Lại thấy Tỉnh đồ
Sau đó tám thanh phi kiếm tạo thành hình vòng tròn, trong nháy mắt kiếm quang đại phóng. Ba người từ dưới đất đánh lên tới không trung.
Âm Dương Thái Cực Đồ, yêu hạc, yêu mãng, kiếm quang lần nữa giao tranh kịch liệt. Thanh thế càng lúc càng lớn. Xung kích sinh ra từ cuộc chiến của tu sĩ Nguyên Anh kỳ đánh lên cấm chế trong Quận Vương phủ, khiến cho nó run lên liên hồi.
Một mảnh đình đài lầu các xung quanh đại sảnh Quận Vương phủ, hoặc là bị đánh bật cả gốc rễ, hoặc là chém ra làm hai nửa.
Không qua bao lâu, Ngư Tiểu Kiều và Hạng Hoa đứng ở dưới thấy Âm Dương Thái Cực đồ lắc lư một hồi, mà Trường Ninh quận vương và Quận Vương phi thân làm hai mắt của Thái Cực đồ cũng trở nên vô cùng dữ tợn.
Trái lại thì Lục Tiểu Thiên thoải mái bước đi trong hư không, cánh tay tùy tiện vung lên, kiếm như kinh lôi, phách không liệt địa. Một đầu tóc bạc tung bay cuồng bá trong vòng xoáy kịch liệt do dư chấn pháp lực tạo thành, cùng với vẻ mặt bình thản tự tin kia tạo thành một thế đối lập rõ rệt. Đôi mắt thanh tịnh tựa như vực sâu thăm thẳm.
Ngư Tiểu Kiều ngơ ngác nhìn bóng dáng cao gây nhưng mạnh mẽ trên bầu trời, vẻ mặt lộ ra thân sắc mê hoặc, rồi bỗng nhiên đỏ bừng.
Xoát xoát xoát, sau một hồi giằng co, mấy đạo kiếm quang sắc bén cắt vào giữa Âm Dương Thái Cực Đồ, lập tức hai tiếng kêu sợ hãi của một nam một nữ vang lên.
Âm Dương Thái Cực Đồ bị phi kiếm cưỡng ép cắt ra một khe hở, mấy thanh phi kiếm còn lại lân lượt chém vào.
Huyết quang tung tóe, một tiếng kêu thảm thiết làm người ta sợ hãi vang lên, công kích của Thái Cực Đồ lấy bạch Hạc làm chủ đột nhiên nổ tung, bên trong có vài khúc tay gấy, chân đứt rơi xuống, ngoài ra còn có thân hình khác là một mỹ nhân áo trắng dính đây máu, từ bên trong loạng choạng chạy ra.
"Lực công kích của đôi phu phụ này tuy không mạnh, nhưng với sự điều hòa của âm dương, phòng ngự cũng không yếu." Lục Tiểu Thiên khẽ động, đưa tay hút lấy nguyên anh của Trường Ninh quận vương còn đang sợ hãi vào tay.
Ánh mắt lần nữa nhìn về phía Quận Vương phi, vừa rồi trong kiếm khí sắc bén kia, ả thật vất vả mới tránh khỏi bị công kích vào nơi yếu hại, nhưng đầu và thái dương vẫn bị cắt mất vài sợi tóc. Y phục trên người bị chém rách một mảng lớn, đặc biệt là phần lưng, lộ ra vết thương do kiếm gây nên và một mảng lớn da thịt lồ lộ.
Làn da trắng nõn, sáng bóng như tuyết, ánh mắt Lục Tiểu Thiên thờ ơ nhìn lướt qua bờ vai đối phương, không hề có chút mê luyến nào. Chỉ bất quá khi nhìn thấy trên phần lưng trắng sáng ấy lại có một tinh đồ phức tạp, con ngươi hắn lập tức co rụt lại. Tinh đồ phức tạp này giống hệt như tinh đồ trên lưng cung trang nữ tử đã đột nhiên xuất hiện cướp lấy Linh Tủy Tinh Thể ngọc của hắn trong Cổ Nguyệt động phủ.
Lúc này một thanh phi kiếm đang chém thẳng về phía vị trí đan điền của Quận Vương phi, nhưng sau khi nhìn thấy tinh đồ đó, Lục Tiểu Thiên khẽ động, thế công của phi kiếm lập tức dừng lại, lơ lửng trước người ả.
"Ngươi không thể giết ta!" Dưới sự bức bách của kiếm khí, thân hình Quận Vương phi như lọt vào trong hầm băng. Cho dù phi kiếm đã dừng lại, nhưng ả cũng không dám có chút buông lỏng nào. Sinh tử nằm trong tay đối phương, ả không muốn giống như Trường Ninh quận vương vậy, bị hủy đi nhục thân, ngay cả nguyên anh cũng bị bắt đi.
"Hạ lệnh cho người trong Quận Vương phủ về lại vị trí của mình, không được vọng động." Ánh mắt Lục Tiểu Thiên liếc nhìn Hà Trọng Sơn và các tu sĩ Kim Đan khác đang run rẩy vì sợ hãi ở phía xa, rồi ra lệnh cho Quận Vương phi.
"Sau đó nói ta nghe lý do không thể giết ngươi."
"Dạ, dạ." Quận Vương phi liên tục gật đầu, hạ lệnh cho những người xung quanh nhìn thấy trận chiến này không được vọng động, tự mình trở về vị trí của mình.
"Ngươi giết chết Trường Ninh quận vương, y chính là tu sĩ Nguyên Anh kỳ được liệt kê trong danh sách hoàng tộc của Hạng quốc. Nếu là bị nguyên lão hoàng tộc biết được, chắc chắn ngươi sẽ đối mặt với sự truy sát vĩnh viễn không ngừng nghỉ của toàn bộ cường giả Nguyên Anh kỳ ở Hạng quốc. Dù cho ngươi có chạy trốn tới một tu tiên quốc gia khác, cũng không thoát được. Trừ phi có người giúp ngươi ổn định thế cục ở Quận Vương phủ, không để ngoại nhân biết được việc này. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi không thể diệt đi nguyên anh của Hạng Trường Ninh."
"Sau khi mỗi tu sĩ của Hạng quốc tấn giai tới Nguyên Anh kỳ, đều sẽ lưu lại hồn bài ở chỗ thái thượng trưởng lão. Một khi nguyên anh bị hủy, thân tử đạo tiêu, hồn bài cũng sẽ vỡ nát, tới lúc đó giấy sẽ không thể gói được lửa."
"Cho nên nhất định phải lưu lại tính mạng của ngươi để ngươi giúp ta chủ trì cục diện ở Quận Vương phủ?" Khóe miệng Lục Tiểu Thiên nhếch lên nói.
"Không sai, Trường Ninh quận vương không có ở đây. Ngoại trừ ta ra, không ai đủ sức thuyết phục để khiến ngoại nhân tin rằng trong phủ không xảy ra chuyện gì." Quận Vương phi liên tục gật đầu nói.
"Hiện tại đã có rất nhiêu người thấy được trận chiến đấu này, chúng ta có thể làm gì bây giờ?" Lục Tiểu Thiên lắc đầu nói.
"Hạng quốc tuy mạnh, nhưng cũng chưa hẳn có lực ảnh hưởng mạnh mẽ ở tu tiên quốc gia khác, đến lúc đó bất quá ta lại mai danh ẩn tích thôi."
Lục Tiểu Thiên còn chưa nói xong, liền có vài cơn kình phong thổi về phía các tu sĩ Kim Đan kỳ gần đó trong Quận Vương phủ. Các tu sĩ Kim Đan kỳ không kịp phòng bị bất chợt kêu lên thảm thiết, nối tiếp nhau chết ngay tại chỗ, ngay cả Hà Trọng Sơn dù thoát khỏi một kích, cũng không thoát khỏi kích thứ hai sau đó, cũng thân tử đạo tiêu.
Lục Tiểu Thiên hơi sửng sốt. Nữ nhân này tuy hoa dung nguyệt mạo, nhưng tâm địa lại rất tàn nhẫn. Nhưng một con kiến vẫn còn muốn sống dù là tạm bợ, đổi lại là bất kỳ tu tiên giả nào khác, lựa chọn có lẽ cũng giống như vậy.
Ánh mắt của Lục Tiểu Thiên lại nhìn về phía Hạng An đang bị thương nặng dưới đất, nhưng lúc này đã tỉnh lại
Vẻ mặt Hạng An cực kì hoảng loạn, tràn đầy sợ hãi.
"Tiền bối, xin giao người này cho van bối xử trí!" Hạng Hoa chắp tay cầu xin, nhìn về phía Hạng An với biểu tình tràn đầy hận ý.
"Ta cũng coi như là cừu nhân giết phụ thân ngươi, ngươi không oán hận ta?" Lục Tiểu Thiên kinh ngạc nói.
"Sư huynh, đây là do trong lòng Trường Ninh quận vương có ác ý, trước là muốn giết hồ tử thúc, sau bị hồ tử thúc giết chết cũng là gieo gió gặt bão, không thể trách được ai." Hạng Hoa còn chưa lên tiếng, Ngư Tiểu Kiều đã biện luận thay Lục Tiểu Thiên.
"Tiên bối, Trường Ninh quận vương tuy là phụ thân thân sinh của van bối, nhưng lại chỉ có sinh dục chỉ ân, mà không có nuôi dưỡng chi đức. Tiểu Kiều nói đúng, trận chiến giữa Trường Ninh quận vương và tiền bối chỉ có thắng bại, cũng không có đúng sai. Mà mẫu thân của vãn bối lại chính là chết trong tay tên Hạng An. Trường Ninh quận vương dù biết rõ việc này, nhưng vẫn luôn một mực che chở cho y, chưa từng có qua một tia tình nghĩa phụ tử với vãn bối. Xin tiền bối hãy giao Hạng An cho van bối xử trí, van bối vô cùng cảm kích."
Hốc mắt Hạng Hoa đỏ lên, cúi đâu quỳ xuống nói.
"Thôi được, ta giao người này cho ngươi. Quận Vương phi, có dị nghị gì không?" Lục Tiểu Thiên nói.
"Thiếp thân có cái gì mà dị nghị, nhi tử của Trường Ninh quận vương đều không phải do thiếp sinh ra." Quận Vương phi nhún vai nói.
"Như thế rất tốt, kỳ thật ta cũng không quá để tâm đến sự truy sát của cường giả Nguyên Anh kỳ trong hoàng tộc Hạng quốc. Xích Uyên đại lục rộng lớn như thế, luôn có chỗ để dừng chân. Thứ ta cảm thấy hứng thú chính là tinh đồ trên lưng Quận Vương phi mà thôi, có thể nói cho ta nghe một chút bí mật về cái tinh đồ này hay không?"
Lục Tiểu Thiên khẽ vung tay, hút lấy Tu Di giới chỉ của Trường Ninh quận vương vào tay, thân thức quét qua bên trong, quả nhiên phát hiện hai tấm Âm Dương Hồn Chú phù.
Linh thạch, linh vật này nọ cũng không ít. Nhưng đối với Lục Tiểu Thiên đã nhìn quen thấy quen rồi mà nói lại không phải là nhiều. Hiện giờ trong tay Lục Tiểu Thiên đã có không ít đồ tốt. Đồ vật của Trường Ninh quận vương có thể lọt vào phán nhãn của hắn, cũng chỉ có Âm Dương Hồn Chú phù này.
"Tinh đồ này gọi là Mặc Vi tinh đồ, nó dính dáng đến một cái bí mật. Người thực lực không đủ biết được, ngược lại không phải là chuyện tốt. Đông Phương tiên sinh nếu muốn nghe, thì xin hãy bảo những người khác lui đi, đơn độc nói chuyện với một mình thiếp thân được chứ?” Quận Vương phi dùng ngón tay vén những ngọn tóc rối trước thái dương, giọng điệu có mấy phần ai oán nói.