Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 1439 - Chương 1439: Mỗi Người Một Ngả - Ngọc Tuyền Sơn

Chương 1439: Mỗi người một ngả - Ngọc Tuyền Sơn Chương 1439: Mỗi người một ngả - Ngọc Tuyền SơnChương 1439: Mỗi người một ngả - Ngọc Tuyền Sơn

Chương 1439: Mỗi người một ngả - Ngọc Tuyền Sơn

Trước đó, Úy Trì Vũ và Hạng Nhất Hàng lợi dụng việc đưa túi trữ vật cho hắc y Tinh Sứ để dẫn dụ Lục Tiểu Thiên xuất thủ, khiến Lục Tiểu Thiên nghi ngờ phu phụ hai người này có thể đã nhìn thấu sơ hở khi sử dụng Dịch Hình Đan của hắn.

Dù sao, Lục Tiểu Thiên cũng không thể hoàn toàn xác định được chiếc đỉnh nhỏ bí ẩn kia trong tay họ có khả năng đó hay không. Bây giờ, có thể để lại một chứng cứ trong tay, tự nhiên sẽ yên tâm hơn nhiều.

"Huynh đài đa nghi rồi, việc lấy được Tu Di giới chỉ của Nguyên Tĩnh là do cả hai chúng ta hợp sức, tự nhiên sẽ không tự phơi bày thân phận để người Nguyên gia biết được. Thanh sơn bất đổi, lục thủy thường lưu, chúng ta hẹn gặp lại sau."

Hạng Nhất Hàng ngoài cười nhưng trong không cười nói, biết rằng hiện tại có đấu khẩu với hắn cũng chẳng ích gì, mà chuyện này đối phương cũng chẳng dám rêu rao, nhiều khả năng chỉ để làm hậu thủ mà thôi. Việc này cũng chẳng có ảnh hưởng khác cả, chỉ là ý định lợi dụng tên thanh niên tóc bạc này để đạt được một vài mục đích trước đây của y coi như tan thành mây khói.

"Xin cáo từ." Lục Tiểu Thiên chắp tay, sự hợp tác giữa hai người đã kết thúc, lực lượng quỷ dị của Huyết Thệ Phù tự nhiên cũng biến mất. Nói thật lòng, hắn cũng muốn giữ Úy Trì Vũ lại, nhưng cái đỉnh nhỏ của đối phương lại vô cùng thần di.

Nơi này chỉ cách Hạng Đô có vài ngàn dặm. Đối với người phàm tục, đây là khoảng cách xa vời vợi, nhưng đối với tu sĩ Nguyên Anh kỳ mà nói, nó lại khá gần. Lục Tiểu Thiên cũng không nắm chắc có thể triệt để tiêu diệt đối phương trong phạm vi vài ngàn dặm này hay không.

Vì không chắc chắn, nên việc giữ lại bằng chứng của đối phương cũng là lựa chọn tốt nhất.

Nhìn thấy Úy Trì Vũ vội vã đi về hướng Hạng Đô, Lục Tiểu Thiên nán lại một đoạn thời gian, lại thả Truy Linh Khuyển Tiểu Bạch ra đánh hơi xung quanh. Sau khi xác nhận không có gì bất thường, thân hình Lục Tiểu Thiên lướt đi, không vội vàng tiến vào Hạng Đô mà bay đến một tiểu trấn gần đó.

"Chủ nhân, người khiến nô gia lo lắng chết đi được, tên đại tu sĩ Nguyên gia đó không làm gì người chứ?" Mãi đến mười mấy ngày sau, Vu Nhã mới chạy đến tiểu trấn hội hợp với Lục Tiểu Thiên. Lúc này, Vu Nhã vẫn xinh đẹp như trước, vẻ mặt lo lắng nhìn Lục Tiểu Thiên nói.

"Nguyên Thiên Phóng đó mà làm gì ta rồi, thì hiện giờ ngươi còn có thể nhìn thấy ta sao?" Lục Tiểu Thiên thản nhiên đáp lại một câu, hoàn toàn không cảm động trước hành động nịnh nọt của Vu Nhã.

"Cũng phải, chủ nhân, linh vật người thu được từ chỗ Nguyên Tĩnh hẳn là không ít nhỉ? Bây giờ bên ngoài rộ lên tin đồn có một tên tu sĩ biết loại đại thân thông thuấn di đã cướp đi Tu Di giới chỉ của Nguyên Tĩnh. Không chỉ Nguyên gia, mà bên ngoài cũng đang đồn ầm ï, đều đang tìm kiếm người này." Vu Nhã đảo cặp mắt sáng long lanh nhìn Lục Tiểu Thiên từ trên xuống dưới. Tuy chưa từng thấy Lục Tiểu Thiên thi triển thần thông thuấn di. Nhưng với hiểu biết của nàng về Lục Tiểu Thiên, nếu hắn đã nhúng tay vào chuyện này, hẳn là có thu hoạch không nhỏ. Mà trình độ luyện đan của Lục Tiểu Thiên ít nhất cũng là trình độ tông sư, trên tay có Dịch Hình Đan, thay đổi dung mạo dễ như trở bàn tay, người xuất thủ đoạt lấy Tu Di giới chỉ của Nguyên Tĩnh rất có khả năng là vị chủ nhân thần bí mạc trắc này của mình.

"Chuyện của ta không cần ngươi lo lắng, người mà ta kêu ngươi bảo vệ hiện giờ ra sao?"

Lục Tiểu Thiên hỏi, ngoài miệng tuy là nói như thế, nhưng trong lòng Lục Tiểu Thiên cũng có thêm vài phần cảnh giác. Hạng quốc có không ít kỳ nhân dị sĩ, đặc biệt là số lượng đại tu sĩ, hơn xa Vọng Nguyệt tu tiên giới trước đây. Bản thân hắn ở Hạng quốc không có chút căn cơ nào, lại không hòa thuận với đại tu sĩ của Cổ Kiếm Tông, Thanh Đan Cung như khi ở Vọng Nguyệt tu tiên giới. Nếu để lộ ra sơ hở, e rằng sẽ gặp phải đại phiên phức.

Không ai hiểu rõ hơn hắn giá trị của linh vật bên trong Tu Di giới chỉ của Nguyên Tĩnh. Cái tên tu sĩ Nguyên gia có khả năng tiến giai đại tu sĩ nhất này, chỉ riêng Bàn Đào trong túi trữ vật của y cũng đã đủ khiến vô số tu sĩ Nguyên Anh kỳ phát cuồng, bởi lẽ tuổi thọ của một tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng chỉ hơn một ngàn năm trăm năm, mà Bàn Đào lại có thể tăng hai trăm năm tuổi thọ. Đối với những đại tu sĩ không còn nhiều thọ nguyên thì đây càng là một sự dụ hoặc khó có thể cự tuyệt.

Có lẽ Nguyên gia cũng không ngờ rằng sẽ có nhiều người xuất thủ với Nguyên Tĩnh như thế. Mất đi bảo vật quan trọng như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ dốc toàn lực điều tra, một khi tin tức về Bàn Đào bị rò rỉ ra ngoài, e rằng sẽ không chỉ có một Nguyên gia bị kinh động.

"Chủ nhân yên tâm, hai tên gia hỏa kia rất là thông minh, lại có khôi lỗi Kim Đan kỳ đỉnh cấp do chủ nhân ban tặng, chỉ cần không phải tu sĩ Nguyên Anh kỳ xuất thủ, người bình thường cũng không làm gì được chúng.

Trong lòng Vu Nhã thầm nghĩ hai tên gia hỏa này thật là may mắn, không ngờ lại được chủ nhân của mình coi trọng như vậy.

"Ừm, đây là một bản danh sách, ngươi cố gắng giúp ta thu thập, ngoài ra hãy an bài cho ta một địa phương thanh tĩnh, ta muốn bế quan tu luyện."

Lục Tiểu Thiên cong ngón tay bắn ra, một khối ngọc giản bên trong ghi chép tin tức về các loại linh vật bay về phía Vu Nhã. Thân là Quận Vương phi, hiểu biết của Vu Nhã về Hạng quốc hơn hắn nhiều, việc sắp xếp một địa phương tu luyện để đột phá lên thập giai Thể Tu, chẳng phải là chuyện gì khó khăn.

"Vâng, chủ nhân." Vu Nhã nhận lấy ngọc giản, gật đầu đáp.

Sau khi dặn dò Vu Nhã những việc cần làm, Lục Tiểu Thiên tạm thời nhàn rỗi. Chuyến đi Hạng Đô lần này đã công đức viên mãn, việc còn lại chỉ là nhanh chóng nâng cao thực lực, chuẩn bị cho việc quay lại bí cảnh. Tam thủ xà yêu Bích Quỳnh, sát ý trong mắt Lục Tiểu Thiên lóe lên rồi biến mất. Hạng Đô, với phương viên mấy chục vạn dặm, linh khí nông đậm, vô cùng hiếm gặp. Theo Lục Tiểu Thiên đánh giá, linh khí nơi này chỉ thua kém Linh Khư bí cảnh và trong Phiêu Miểu Điện mà thôi.

So với Thanh Vũ đại lục, một địa vực rộng lớn như thế, linh khí nông đậm như vậy, đủ để khai mở không ít tiên tông môn phái.

Hạng Đô là hoàng thành của Hạng quốc, nằm ở trung ương hoàng thành, một cái tam túc đỉnh cao hàng trăm trượng, dày cũng hàng trăm trượng, như một đạo kình thiên bích trụ chống đỡ bầu trời xanh thẳm và trong vắt.

Trên trời, Linh Ưng, linh điểu bay lượn. Tiếng Hạc kêu vang vọng không dứt, Linh Thước bay quanh chơi đùa. Giữa núi rừng, muôn thú bôn tẩu không thôi.

Hạng Đô tuy là hoàng thành, nhưng lại không có tường thành. Theo lời của các bậc cường giả khai quốc của Hạng quốc.

Phổ thiên chi hạ, mạc phi Vương thổ

Suất thổ chi tân, mạc phi Vương thần

***Cả bốn biển tám phương, không đâu không phải là đất của vua.

Tất cả mọi người trong thiên hạ, không ai không phải là thần tử của vua.

Nơi nào cương vực chạm đến, nơi đó chính là tuyến phòng ngự của Hạng Đô. Nếu như có một ngày bị kẻ địch đánh đến chân thành Hạng Đô, bị dồn đến bước đường cùng, thì chẳng khác nào diệt vong.

Trải qua vô số năm lập quốc, Hạng quốc cũng từng đối mặt với không ít nguy cơ, nhưng nhờ khai phá tinh thân tiến thủ cùng với sự tích lũy của các thế hệ tiền nhân mà đã biến nguy thành an. Cho đến ngày nay, Hạng quốc vẫn là một trong những quốc gia tu tiên cường đại nhất tại Xích Uyên đại lục.

Ngọc Tuyên Sơn tọa lạc ở phía Tây Nam Hạng Đô, khác với khí thế hùng vĩ và sừng sững của những ngọn núi khác, nơi đây mang vẻ đẹp thanh tú hơn. Non xanh nước biếc, một hàn ngọc hồ nằm ở giữa vùng sơn dã, như một viên bảo ngọc lộng lẫy được khảm vào giữa thiên địa, tỏa sáng rực rỡ, mang theo sự tinh khiết và tự nhiên của tạo hóa.

Ngọc Tuyên Sơn, bởi vì nước suối trong vắt nhìn thấy cả đáy, như ngọc óng ánh mà gọi tên.

Gần Ngọc Tuyền Sơn, có một ngôi nhà nhỏ được dựng bằng gỗ và lợp mái tranh. Trước nhà có một cái bình đài cao bằng gỗ, rộng chừng hơn mười trượng vuông. Những cây cột gỗ thô to bằng eo người được đóng xuống lòng hồ, chống đỡ toàn bộ bình đài nhỏ.

Lúc này, trên bình đài tròn được dựng bằng những khúc gỗ còn chưa bóc vỏ, một thanh niên tóc đen tuyên mặc áo đen đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn. Khuôn mặt hắn ta hướng về mặt hồ gợn sóng lấp lánh, phẳng lặng như nước. Chốc chốc, thanh niên này nhảy vọt lên từ bình đài gỗ, lúc thì như Ngựa hoang phi nước đại trên thảo nguyên, lúc thì như mãnh Hổ gầm vang trong rừng núi. ..
Bình Luận (0)
Comment