Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 1456 - Chuong 1456: Van Xin

Chuong 1456: Van xin Chuong 1456: Van xinChuong 1456: Van xin

Chương 1456: Van xin

"Ngươi muốn chết thế nào?" Lục Tiểu Thiên không hề che giấu sát khí trên người, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạng Vũ Trạch nói.

"Nói khoác không biết ngượng, bất quá hôm nay bản Vương còn có việc trên người, không rãnh chơi đùa với ngươi nữa. Lần sau có thời gian sẽ tái đấu."

Hạng Vũ Trạch có chút chột dạ, tuy lúc nay đối phương chỉ đánh ra có một kiếm, nhưng khi hai người cứng đối cứng một chiêu, kiếm ý của đối phương chém vào cây hắc sắc trường côn, Hạng Vũ Trạch cảm thấy tim mình như co thắt lại, cây hắc sắc trường côn giờ đây vẫn còn run rẩy. Đối đầu với người này, y ít nhiều cũng có chút không đủ tự tin. Xem ra lời của ả đàn bà Vu Nhã nói không sai, thực lực của người đứng sau tên tiểu bối này quả nhiên không hề tâm thường. Chỉ tiếc là lúc này hối hận cũng đã muộn, đáng tiếc cho con Thực Cốt yêu trùng của y.

"Bây giờ mới muốn đi, có phải đã quá muộn rồi không?" Lục Tiểu Thiên cười lạnh nói. Kiếm thai trên không trung một tách ra thành tám, hóa thành tám thanh Phiêu Miểu phi kiếm, bao vây Hạng Vũ Trạch.

Khi tu luyện Phiêu Miểu kiếm quyết tới giai đoạn sau, Lục Tiểu Thiên phát hiện tu luyện kiếm thai, không đơn giản chỉ là hợp nhất tám thanh phi kiếm. Sự cường đại của kiếm thai nằm ở việc sử dụng tùy tâm. Điểm mấu chốt vẫn là việc lĩnh ngộ Phiêu Miểu kiếm quyết, càng lĩnh ngộ Phiêu Miểu kiếm quyết càng sâu, khi hợp nhất kiếm thai làm một, pháp lực tiêu hao cũng sẽ càng ít, hơn nữa uy lực càng lớn.

Trong tình huống hiện tại, khi pháp lực không thể tăng lên diện rộng trong thời gian ngắn, thì việc tiếp tục lĩnh ngộ Phiêu Miểu kiếm quyết cũng là một con đường tương đối ổn thỏa.

Tất nhiên, điêu chủ yếu nhất là đối phó với người trước mặt này, chỉ cân Phiêu Miểu kiếm quyết là đủ.

"Hiếp người quá đáng, lẽ nào thật sự cho rằng ta sợ ngươi sao?" Hạng Vũ Trạch tức giận đến mức bốc hỏa nói. Y cũng không phải đột nhiên biến trở nên mạnh mẽ, mà vì phát hiện được bản thân đã bị hãm vào trong kiếm trận của đối phương, muốn đi cũng không dễ dàng, trừ khi phá được trận rồi nói.

Phi kiếm của người này cực kì lợi hại, việc cưỡng ép phá trận không phải là một cử động sáng suốt. Đối phương khống chế kiếm trận, pháp lực tiêu hao cũng không nhỏ, hơn nữa bản thân người này nhất định sẽ có phòng bị, còn bản thân hiện giờ cũng đã tiêu hao không nhỏ rồi.

"Ông!" Kiếm trận vừa mới phát động, mặt Hạng Vũ Trạch trở nên dữ tợn, phun ra một ngụm tỉnh huyết lên hắc sắc trường côn. Chỉ thấy hắc sắc trường côn lóe lên, lập tức mất đi bóng dáng. Khi xuất hiện lại lân nữa, đã cách Lục Tiểu Thiên không tới mười trượng.

Sắc mặt Lục Tiểu Thiên hơi giật mình, tốc độ của hắc sắc trường côn này không ngờ lại giống như Thuấn kính của hắn, chỉ trong nháy mắt đã tới ngay trước mặt. Bất quá rất nhanh, Lục Tiểu Thiên liền hồi phục lại tinh thần, đổi lại là tu sĩ tầm thường khác, bị thông linh pháp khí của địch nhân tiếp cận tới khoảng cách này. Dưới tình huống không hề có sự chuẩn bị gì, sẽ khó tránh khỏi việc mất bình tĩnh, đáng tiếc hắn lại là một Thể Tu, cho dù uy lực của hắc sắc trường côn không hề yếu, nhưng sau khi xuyên qua kiếm trận xuất hiện trước mặt hắn, khí tức đã giảm đi không ít.

"Có lẽ tên này còn định giết cho mình trở tay không kịp, rồi thừa dịp bản thân hoảng loạn mà phá trận rời đi."

Lục Tiểu Thiên nhìn thấy ánh mắt đầy hy vọng của đối phương, khóe miệng không khỏi hiện lên một nụ cười lạnh. Đối mặt với hắc sắc trường côn đang lao tới, Lục Tiểu Thiên không tránh không né, không nhanh không chậm đưa tay tung ra một quyền, cực kì đơn giản.

Quyền ảnh không lồ đánh lên trên hắc sắc trường côn, tiếng âm ầm vang lên như tiếng sam sét rên vang.

"Sao có thể." Nhìn thấy một quyền cực kì đơn giản của đối phương trực tiếp đánh bay hắc sắc trường côn của mình, ánh mắt Hạng Vũ Trạch trợn tròn như muốn rớt ra ngoài . Y hiểu rõ hắc sắc trường côn của bản thân hơn bất kì ai, y cũng không hy vọng một côn này của mình có thể làm gì được đối phương, chỉ cầu mong nó có thể quấy nhiễu việc khống chế kiếm trận của người này, để bản thân có thể lao ra khỏi kiếm trận thì đã thành công rồi.

Nhất chiêu tiên, cật biến thiên*. Chỉ cần đối phương sử dụng kiếm trận để bao vây bản thân, đối phương cũng không thể làm được gì với thuật thuấn di của hắc sắc trường côn. Một đi hai lại, kiếm của đối phương cũng không thể làm gì được bản thân. Trước đây, Hạng Vũ Trạch đã từng dùng loại phương thức này để thoát khỏi tay một Trận Pháp đại sư.

*Nhất chiêu tiên, cật biến thiên (一招鲜, 吃遍天): là một thành ngữ tiếng Trung có nghĩa là "Một kỹ thuật hay chiến thuật hiệu quả có thể được sử dụng trong nhiều tình huống”. Chỉ là Hạng Vũ Trạch không ngờ rằng đối phương không chỉ không bị ảnh hưởng gì đến khả năng kiểm soát trận pháp, mà còn dễ dàng đánh bật hắc sắc trường côn chỉ bằng một quyền, hơn nữa trông có vẻ như vẫn còn dư lực.

Hạng Vũ Trạch biết rõ bản thân, sau khi hắc sắc truyền côn xuyên qua trận pháp, uy lực của một đòn lúc nãy tuy có giảm xuống nhưng vẫn không thể xem thường. Hiện giờ muốn phát ra một đòn công kích tương tự như vậy nữa rất là khó, càng quan trọng hơn là, bản thân hiện giờ vẫn bị khốn trong kiếm trận, Hạng Vũ Trạch không dám để hắc sắc truyền côn rời xa bản thân trong thời gian dài, nếu không ngay cả tự bảo vệ bản thân cũng làm không được.

Trên thực tế, sát khí của Lục Tiểu Thiên ập đến còn nhanh hơn trong dự liệu của Hạng Vũ Trạch, ngay cả hắc sắc trường côn bị đánh bật ra, đồng thời thế công của Phiêu Miểu kiếm trận đã lao tới liên miên bất tuyệt.

Tám thanh phi kiếm tới lui tung hoành trong kiếm trận, như tám đạo quang trụ đan xen, luân phiên bắn tới.

"Thất Tuyệt Nhận!" Hạng Vũ Trạch hét lớn một tiếng, cánh tay vung lên không trung, bảy lưỡi đao hình dạng móc câu xuất hiện chuyển động xoay tròn, mỗi một chiếc dài ba thước, sáng loáng giao chiến với tám thanh Phiêu Miểu phi kiếm trên không trung.

Tiếng va chạm đinh đinh đinh không ngừng vang lên bên tai. Trong Phiêu Miểu kiếm trận, quang hoa bắn ra tứ phía, hơn mười kiện thông linh pháp khí không ngừng tới lui, tỏa ra ánh sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.

Chỉ trong chốc lát công phu, Thất Tuyệt Nhận do Hạng Vũ Trạch tế ra đã bắt đầu thất thế trong cuộc chiến với Phiêu Miểu phi kiếm. Tốc độ của bảy chiếc móc câu hình thù kỳ dị đã giảm đi rõ rệt có thể thấy được bằng mắt thường.

"AI" Hạng Vũ Trạch kinh hãi kêu lên, khí thế của Phiêu Miểu phi kiếm càng chiến càng thịnh. Từng kiếm chém lên trên Thất Tuyệt Nhận đang ngăn cản trước mặt y. Bảy thanh móc câu hình thù kỳ dị vang lên tiếng oanh minh, linh khí đại giảm từ trên không trung rơi xuống.

"Không, ngươi không thể giết ta, ta là hoàng tộc Hạng thất, được Tiên triều sắc phong làm Vương. Nếu ngươi giết ta, chính là xem toàn bộ Hạng quốc là địch!"

Lúc này, Hạng Vũ Trạch đã hoàn toàn nhận ra bản thân không phải là đối thủ của người này, ngay cả Thất Tuyệt Nhận cũng linh tính đại giảm. Y tuy rằng còn có chút thủ đoạn, nhưng trước một địch nhân vừa viễn công vừa cận thủ không hề có chút sơ hở như vậy, Hạng Vũ Trạch cũng thúc thủ vô sách.

Cho dù có vận dụng thủ đoạn khác, chỉ sợ kết quả cũng sẽ không tốt hơn bao nhiêu, chỉ thêm lãng phí khí lực mà thôi. Hiện giờ luận chiến lực không phải là đối thủ, Hạng Vũ Trạch lập tức định dùng thân phận bản thân để khiến đối phương biết khó mà lui.

"Chủ nhân, tuy người này có danh tiếng rất xấu trong hoàng tộc, nhưng tốt xấu gì cũng là một cường giả Nguyên Anh kỳ của hoàng tộc. Nếu như giết y, e rằng hậu họa sẽ vô cùng lớn." Mặc dù Vu Nhã không quan tâm đến tính mạng của Hạng Vũ Trạch, nhưng lại không thể không quan tâm đến thân phận của y.

"Tên kia vừa nay bị Thực Cốt yêu trùng của ta thôn phệ nhục thân, đã bị ta gieo vào kỳ độc Thực Cốt. Nếu như không có thuốc giải, nội trong vòng ba ngày chắc chắn sẽ chết!" Hạng Vũ Trạch hoảng sợ tột độ hét lên.

Kiếm trận lập tức dừng lại, ánh mắt Lục Tiểu Thiên lạnh lùng nhìn Hạng Vũ Trạch, lại nhìn sang La Tiêm đang được Hạng Hoa đỡ lấy.

Toàn thân La Tiêm máu me đầm đìa, chỉ còn lại một cánh tay trái, trên mặt quả nhiên có một luồng khí xám.

"Giải hết độc cho sư đệ ta, ta sẽ tha cho ngươi một mạng!" Tuy Lục Tiểu Thiên rất muốn một kiếm chém chết người này, để giải mối hận trong lòng. Độc của Thực Cốt yêu trùng, hắn cũng có thể luyện chế Giải Độc đan. Những năm qua hành tẩu trong tu tiên giới, trải qua muôn vàn hiểm cảnh, lại cộng thêm linh vật âm thâm thu thập được, lúc này trong kết giới của hắn, đã tích trữ lượng lớn linh thảo, linh hoa, có cả linh vật giải kỳ độc của loại Thực Cốt yêu trùng này. Chỉ là loại độc này nếu kéo dài quá lâu, chung quy cũng không phải là chuyện tốt, nơi đây cũng không phải là nơi thích hợp để luyện đan.

Ngay lúc này, lại có hai luồng linh quang bay đến, sát khí trên thân hai người này vô cùng nồng đậm, thân khoác tử sắc huyền giáp, đầu đội hắc sắc trường vũ (lông dài màu đen) quan, huyền giáp trước ngực có tiêu chi một cái tam túc đỉnh.
Bình Luận (0)
Comment