Chương 1457: Mắt Chó coi thường người khác
Chương 1457: Mắt Chó coi thường người khácChương 1457: Mắt Chó coi thường người khác
Chương 1457: Mat Chó coi thường người khác
"Tử Đỉnh quân trong Thất Sắc quân của Hạng quốc!" Ánh mắt Lục Tiểu Thiên khẽ híp lại, hắn đã từng chứng kiến quân trận của Thất Sắc quân sĩ, nên đã không hề có chút ý khinh thường nào đối với đội quân chính quy của Xích Uyên đại lục.
"Tên đi đầu tên Nhiếp Sĩ Chiêu, tên phía sau là Tiêu Kình, đều là người trong Tử Đỉnh quân." Vu Nhã thầm truyền âm nói với Lục Tiểu Thiên.
"Nhiếp thống lĩnh, Tiêu phân thống, các ngươi đến thật đúng lúc. Mấy người này ý đồ vây công bản Vương, bị bản Vương đánh bị thương một người trong đó, nhưng bọn họ y vào người đông thế mạnh, muốn hạ tử thủ với bản Vương. Nếu không phải Nhiếp thống lĩnh đến đây, e rằng bản Vương khó thoát khỏi kiếp nạn." Hạng Vũ Trạch nhìn thấy hai người mới đến, lập tức vui mừng ra mắt, lớn tiếng kêu cứu.
"Hôm nay tới lượt bản thống lĩnh tuân tra khu vực này, chư vị ở đây đánh nhau đã tạo ra ba động không nhỏ, đến đây dừng tay được rồi, ai vê chỗ của người nấy đi." Trung niên nam tử đi đầu, dáng vẻ đường hoàng, nhìn lướt qua mọi người, không quan tâm nói.
"Ta đã nói, giải độc cho sư đệ ta, ta sẽ tha mạng cho ngươi." Lục Tiểu Thiên liếc nhìn tên Nhiếp Sĩ Chiêu, không hề triệt tiêu kiếm trận, cũng không quan tâm nói.
"To gan, dưới chân Hoàng thành không ngờ lại dám mưu hại người trong hoàng tộc, các ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn tạo phản sao hả?" Lục Tiểu Thiên vừa dứt lời, một hắc diện nam tử khác với đôi mắt âm trầm như chim Ưng quát lên.
"Ta cũng coi là một nửa người trong hoàng tộc, các ngươi vừa đến đã không phân biệt đúng sai. Ở đây còn có một người bị trúng kỳ độc Thực Cốt yêu trùng của Trạch vương, không bảo Trạch vương giải độc, chẳng lẽ muốn hại chết người hay sao?" Vu Nhã lo sợ Lục Tiểu Thiên và người của Tử Đỉnh quân xảy ra xung đột, nên vội vàng lên tiếng.
Trạch vương dù sao cũng chỉ là một Vương gia có tu vi không tồi, không hề trực tiếp nắm quyền. Tử Đỉnh quân lại là một chỉ tiên quân có danh tiếng ở Hạng Đô, hai bên không thể nào so sánh được.
"Không biết hai vị có lai lịch như thế nào, có phải là người Hạng quốc ta không?" Nghe thấy lời Vu Nhã, sắc mặt Tiêu Kình trâm xuống nói.
"Bọn họ là khách quý của bản Quận phi, lần này là do Trạch vương ý đồ muốn bắt đi van bối của họ nên mới xảy ra trận chiến vừa rồi, có vấn đề gì sao?" Đôi mi thanh tú của Vu Nhã nhíu lại hỏi.
"Nếu đã như vậy, hay là Trạch vương giơ cao đánh khẽ, giải kỳ độc đi, thế nào?" Nhiếp Sĩ Chiêu cũng biết Trạch vương là hạng người gì, trông tình hình liên biết bệnh cũ của Hạng Vũ Trạch lại tái phát, chỉ là không ngờ lần này lại đá trúng tấm thiết bảng, không trộm được gà mà còn mất nắm thóc. Từ lâu đã nghe nói tên Hạng Vũ Trạch này có nuôi một đầu Thực Cốt yêu trùng, hỏa hầu cũng không tồi, hiện tại xem ra lời đồn đã được chứng thực rồi. "Chuyện này. . . không phải là bản Vương muốn thoái thác, chỉ là Thực Cốt yêu trùng đã bị người trúng độc kia làm bị trọng thương rồi, nếu muốn giải độc, cũng phải đợi yêu trùng phục hồi lại, nhanh thì ba năm ngày, chậm thì nửa tháng, bản Vương lại giải độc cho người này là được."
Trên mặt Hạng Vũ Trạch hiện ra vài phần thần sắc khó xử, nhưng trên thực tế thì khóe mắt lại có chút đắc ý. Nhiếp Sĩ Chiêu, Tiêu Kình hai vị phân thống của Tử Đỉnh quân xuất hiện, cho dù thực lực của người này cực mạnh, cũng phải cân nhắc đến hậu quả khi động thủ.
"Vậy hãy để ta xem con Thực Cốt yêu trùng kia thế nào, có phải thật sự trọng thương tới mức không cử động nổi không." Ánh mắt Lục Tiểu Thiên nheo lại nói.
Hắn làm sao nhìn không ra hành động cố tình thoái thác của tên Hạng Vũ Trạch này, chẳng qua do y cảm thấy bản thân đã an toàn, nên muốn kéo dài thời gian để kéo chết La Tiêm.
"Làm càn, ngươi là cái thá gì hả, chẳng qua chỉ là một vị khách khanh của Quận vương phi, mà lại dám khẩu xuất cuông ngôn như vậy." Tiêu Kình rõ ràng là muốn che chở cho Hạng Vũ Trạch, lần này không đợi Nhiếp Sĩ Chiêu lên tiếng, đã trực tiếp buông lời quát mắng Lục Tiểu Thiên.
"Nếu thân phận của ta không đủ, không biết khối Mặc Trúc lệnh, à, đúng rồi, còn có khối ngọc bài này có đủ phân lượng không?" Lục Tiểu Thiên bất chợt lấy ra một khối trúc bài và một khối ngọc bài.
"Đây. .. đây là tín vật của Trúc Thanh thượng nhân và Mang Tiêu gia chủ!" Sắc mặt của Tiêu Kình và Hạng Vũ Trạch vừa rồi còn phách lối vô cùng, lập tức trở nên vô cùng gượng gạo, xám xịt.
Bất kể là Trúc Thanh thượng nhân, hay là Mang Tiêu gia chủ, đều là nhân vật uy chấn Hạng quốc, pháp lực cao thâm, một phương cự đầu. Trong giới tu sĩ của toàn bộ Hạng quốc, gần như là không ai không biết, không ai không hay. Họ đều là nhân vật dậm chân một cái cũng đủ để chấn động một phương. Dù là đại tu sĩ, hay là tu sĩ bình thường, tín vật tuyệt đối không thể trao ra một cách tùy tiện. Một khi đã trao ra, điều đó đủ để chứng minh sự coi trọng của họ đối với người nhận, đã vượt xa đồng giai.
Điêu càng khiến Hạng Vũ Trạch và Tiêu Kình trợn tròn mắt chính là tên thanh niên tóc bạc trước mắt này lại đồng thời có được tín vật hai đại tu sĩ Mang Tiêu gia chủ và Trúc Thanh thượng nhân.
Mang gia là một trong lục đại gia tộc tu tiên lớn nhất Hạng quốc, mặc dù xếp hạng không cao trong lục đại gia tộc, nhưng họ cũng là một tồn tại khổng lồ.
Trúc Thanh Tuyền lại là cự đầu của Vân Nhai đấu giá hội.
Bất kể là ai, cũng đều không phải là người mà mấy người bọn họ có thể đắc tội được.
"Lũ mắt Chó coi thường người khác, có muốn kiểm tra thật giả của hai món tín vật này không?” Lục Tiểu Thiên lạnh lùng liếc nhìn Tiêu Kình và Trạch vương nói, cũng không chỉ rõ là ai, bất quá sắc mặt của Tiêu Kình và Hạng Vũ Trạch đã tái xanh, nhưng lại không có nào phản bác được qì.
"Nếu như không muốn lãng phí thời gian, hãy mau giải độc cho sư đệ ta." Lục Tiểu Thiên cũng không muốn lãng phí thêm thời gian. Tuy hắn rất muốn giết chết Hạng Vũ Trạch, nhưng hiện tại rõ ràng là không phải lúc, chỉ có thể tạm thời nhượng bộ. Còn về cừu oán đã kết xuống hiện giờ, sau này có cơ hội mới tiến hành thanh toán sau.
"Trạch vương, mọi chuyện đã đến nước này, ngươi vẫn nên giải độc cho sư đệ của ngươi này thôi." Giọng điệu của Tiêu Kinh không khỏi trầm xuống. Tuy hiện giờ chưa động thủ với người này, nhưng vẫn khiến y cảm thấy bản thân lúc này như không còn chỗ đứng, không có mảnh đất cắm dùi, chỉ muốn sớm rời khỏi nơi này.
Sắc mặt Hạng Vũ Trạch lúc trắng lúc xanh, cuối cùng đành nghiến răng, lấy Thực Cốt yêu trùng chỉ còn đang thở thoi thóp ra, trong miệng khẽ rít lên. Thân hình xanh xao héo úa của Thực Cốt yêu trùng không mấy tình nguyện vặn vẹo vài cái trên không trung, cách không há miệng hướng về phía La Tiêm hút một cái.
Một luồng khí màu xám tro, mang theo mùi vị tanh hôi bị Thực Cốt yêu trùng nuốt vào trong cơ thể.
La Tiêm bởi vì thụ thương không nhẹ, sắc mặt vô cùng khó coi. Nhưng người tinh mắt đều có thể nhìn thấy luồng khí xám màu tro trên mặt La Tiềm đang bị hút đi sạch sẽ.
"Thực Cốt yêu trùng, loại vật yêu tà dơ bẩn này, lưu lại cũng chỉ khiến hoàng tộc các ngươi mất mặt mà thôi. Xem bộ dạng ngươi chắc là không nð, ta liền làm người tốt một lần, giúp ngươi cắt đi cái thứ dơ bẩn này." Lục Tiểu Thiên nhìn thấy Hạng Vũ Trạch định thu hồi lại Thực Cốt yêu trùng, liền hừ lạnh một tiếng, vung tay lên, mấy đạo Phiêu Miểu phi kiếm bay ra, phong tỏa toàn bộ đường lui của Thực Cốt yêu trùng.
"Ngươi!" Hạng Vũ Trạch trợn trừng mắt, gân xanh trên trán nổi lên, vô thức muốn xông lên, nhưng lại nhận thức được bản thân tuyệt đối không phải là đối thủ của người này, cưỡng ép động thủ, chẳng khác nào là tự rước lấy nhục nhã, không thể không thu hồi lại bước chân. Ánh mắt nhìn về phía Tiêu Kình, người vốn có chút giao tình với y.
Nào ngờ ánh mắt Tiêu Kình lại nhìn sang chỗ khác, không hề quan tâm đến y.
"Người này không chỉ thực lực vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa thân phận thần bí, hậu thuẫn lại cực kì hùng hậu. Nếu như có thể kết thúc màn xích mích này như vậy, cũng coi như không tồi, cứ tiếp tục làm ầm ï, Trạch vương ngươi chỉ nhận thêm càng nhiều nhục nhã mà thôi." Cuối cùng, Tiêu Kình vẫn lên truyên âm nhắc nhở Hạng Vũ Trạch một câu.
Trên thực tế cũng không khiến Hạng Vũ Trạch do dự bao lâu, mấy đạo kiếm quang bạo phát, con Thực Cốt yêu trùng mà Hạng Vũ Trạch nuôi dưỡng nhiều năm đã bị kiếm khí chém thành mảnh vụn trong tiếng kêu bén nhọn, ngay cả nguyên thần của nó cũng không thể thoát ra được. Hạng Vũ Trạch hu một tiếng nặng nề, tuy chưa bị tên thanh niên tóc bạc này đánh trúng vào người, cũng cảm thấy khuôn mặt nóng bừng, trong lòng thâm mắng một tiếng xúi quẩy, không những không chiếm được lợi ích nào, mà còn tổn thất nặng na như vậy, chắc chắn trở thành trò cười trong thiên hạ.
Hạng Vũ Trạch tức giận vung tay áo, cũng không buồn để ý tới xe ngựa và hai nữ tỳ xinh đẹp còn lại, liền trực tiếp phá không rời đi.