Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 1458 - Chương 1458: Gặp Lại Kiều Lam

Chương 1458: Gặp lại Kiều Lam Chương 1458: Gặp lại Kiều LamChương 1458: Gặp lại Kiều Lam

Chuong 1458: Gap lai Kieu Lam

Lục Tiểu Thiên vung tay lên, dùng một luồng gió nhẹ đẩy La Tiềm, Hạng Hoa và Ngư Tiểu Kiều bay đến. Phiêu Miểu phi kiếm lập tức phóng to, tạo thành một quang tráo khổng lồ bao trùm tất cả mọi người.

"La sư đệ, ta đưa đệ đi trị thương trước." Nhìn thấy tình trạng thảm hại của La Tiềm lúc này, trong lòng Lục Tiểu Thiên vừa thương cảm vừa mừng rỡ, đồng thời cũng có chút may mắn, La Tiêm cuối cùng cũng còn sống. Với trạng thái của La Tiêm lúc này, tuy nhìn qua có vẻ thê thảm, nhưng chỉ cần còn sống, Lục Tiểu Thiên sẽ luôn có biện pháp để chữa trị cho sư đệ của mình.

"Lục sư huynh, đi tới chỗ Kiều Lam đi, thương thế của Kiều Lam còn nặng hơn đệ." La Tiêm lắc đầu, vẻ mặt lo lắng nói.

"Kiều Lam cũng ở cùng với đệ?" Lục Tiểu Thiên khá bất ngờ. Lúc trước trong loại tình huống đó, chỉ cần thoát chết đã là may mắn lắm rồi, không ngờ La Tiềm và Kiều Lam vẫn còn đi cùng với nhau.

"Bọn đệ vẫn luôn đi cùng nhau, ngay cả Ngưu huynh cũng. .. Thôi, đợi gặp Kiều Lam rồi nói sau." La Tiềm thở dài.

Lục Tiểu Thiên nghe vậy, liên biết tình huống có lẽ còn tệ hơn so với tưởng tượng một chút. Xem ra từ khi rời khỏi bí cảnh, mấy người họ đã trải qua không ít khổ sở.

Thanh kiếm khổng lồ chở mọi người một đường bay nhanh theo phương hướng mà La Tiềm chỉ, vượt qua những ngọn núi xanh thẳm, những dòng sông trong vắt. Phong cảnh Hạng Đô hiện ra đẹp như tranh vẽ, bầu trời xanh thẳm, tinh khiết giống như một viên ngọc bảo.

Nhưng lúc này, mọi người đều không có tâm trạng để thưởng thức cảnh sắc như vậy. Mỗi người đều có tâm tư riêng, Ngư Tiểu Kiều rưng rưng nước mắt, ngoan ngoãn ở bên cạnh La Tiêm, lau vết máu trên người y, bên cạnh Hạng Hoa cũng đang giúp đỡ.

"Hồ tử thúc, thúc nhất định phải cứu cứu sư thúc. Thúc ấy là vì cứu con mới bị tên hỗn đản kia đánh bị thương." Ngư Tiểu Kiều giúp La Tiềm xử lý vết thương, lệ rơi không ngừng nói.

"Ta sẽ tự mình chữa trị thương thế cho sư thúc ngươi, ngươi cũng không cần lo lắng, có chút thời gian thì hãy dành để nâng cao tu vi đi. Trong thế giới của tu tiên giả, nhược nhục cường thực, tuy không cần phải cướp bóc người khác, nhưng ít nhất khi bị bắt nạt, ngươi phải có đủ thực lực để bảo vệ bản thân và người thân của mình." Lục Tiểu Thiên nhìn Ngư Tiểu Kiều và Hạng Hoa nói.

"Tuân theo lời dạy của tiền bối." Hạng Hoa cung kính gật đầu. Ngư Tiểu Kiều hừ một tiếng, không hề nói gì.

"Nhìn từ sự việc ngày hôm nay, phẩm chất của ngươi cũng coi như không tệ. Nếu ngươi vẫn muốn bái sư, vậy hãy ở lại bên cạnh ta làm một ký danh đệ tử." Lục Tiểu Thiên nói. Hạng Hoa kinh ngạc ngẩng đầu lên, vẻ mặt khó có thể tin nhìn Lục Tiểu Thiên, trong lúc nhất thời lại không biết phải làm gì.

"Ngẩn ra đó làm gì? Còn không mau hành lễ bái sư, cẩn thận hồ tử thúc đổi ý." Ngư Tiểu Kiều đẩy Hạng Hoa một cái.

"Dạ, dạ, sư phụ tại thượng, xin nhận một lạy của đệ tử!" Hạng Hoa giọng run rẩy, quỳ gối xuống bái lạy nói.

Lục Tiểu Thiên cũng không hề ngăn cản, nhận lễ bái của Hạng Hoa. Hạng Hoa nhìn qua tuy không được thông minh lanh lợi, thậm chí có phân ngốc nghếch. Tư chất tuy không phải là tuyệt giai, nhưng cũng thuộc loại thượng thừa. Quý ở chỗ là tâm tính kiên định, có phần giống với mình, lại chịu khó tu luyện, sau này nếu có cơ duyên, cũng sẽ có thành tựu.

"Đứng dậy đi, sư phụ dẫn dắt vào cửa, tu hành phải dựa chính mình, sau này có thể đi đến đâu, cũng tùy thuộc vào tạo hóa của bản thân ngươi."

Lục Tiểu Thiên vung tay, một luồng khí lực ôn hòa nâng Hạng Hoa dậy. Hạng Hoa vẫn còn kích động không kiêm chế được, đồng thời trong lòng cũng cảm khái vạn phần. Lúc trước bản thân mang lễ vật hậu hĩnh đến bái sư, đối phương thế nào cũng không chịu nhận y làm đệ tử, giờ đây lại vì y không biết tự lượng sức liêu mạng cứu sư thúc mà thu nhận y, quả thật là thế sự vô thường.

"Chúc mừng tiên sinh thu nhận được đệ tử xuất sắc." Vu Nhã tức thời lên tiếng chúc mừng.

"Tâm tính cũng tạm được, còn là đệ tử xuất sắc hay không, cần có thời gian để chứng minh." Lục Tiểu Thiên không quan tâm lắm, Hạng Hoa bên cạnh ngượng ngùng cười, không hề cảm thấy lời nói của Lục Tiểu Thiên đang hạ thấp mình.

"Lần này coi như chính thức trở thành sư huynh rồi nha." Ngư Tiểu Kiều biết rõ quá khứ của Hạng Hoa, trong lòng thật sự vui mừng cho y.

"Trong cung tính cả đệ tử Luyện Khí Kỳ, cũng có không dưới mười vạn đệ tử, sư huynh chưa từng thu nhận ai làm đệ tử, có thể bái dưới trướng sư huynh, cũng coi như là phúc duyên của hai tên gia hỏa các ngươi." La Tiềm nửa vui mừng nửa thổn thức nói.

Ngư Tiểu Kiều nghi hoặc nhìn La Tiềm, lại nhìn Lục Tiểu Thiên một cái. Trong lòng Vu Nhã, Hạng Hoa cũng có chung thắc mắc. Tuy đã ở cùng Lục Tiểu Thiên một đoạn thời gian, nhưng Lục Tiểu Thiên lại là một người vô cùng bí ẩn. Trước đây cũng thôi đi, nhưng từ khi La Tiềm, sư đệ đồng môn của Lục Tiểu Thiên xuất hiện, trong lòng mọi người như bị mèo cào vậy, đều không ngừng phỏng đoán Lục Tiểu Thiên và La Tiềm đến tột cùng có lai lịch như thế nào. Nhìn qua hai người hẳn là xuất thân từ tiên môn, chỉ có điều ở Xích Uyên đại lục, lấy tu tiên thế gia, tiên triều làm chủ, không hề có tiên môn đại tông nào mới đúng.

Nơi mà La Tiềm nói đến là một sơn cốc ở rìa Hạng Đô. Bên cạnh một con suối trong vắt có dựng vài căn nhà tranh.

Nơi đây được gọi là Đô Yến sơn, chim Yến bay thành đàn, bên bờ suối có vài đầu hắc sắc Đại Nghê thấy người đáp xuống, liền kêu oa oa vài tiếng rồi lắc đầu vẫy đuôi chui xuống nước. Một người nữ tử gây gò, da dẻ vàng vọt, tiều tụy như cành khô xuất hiện trong tâm mắt mọi người. Tuy trong ánh mắt vẫn có thể loáng thoáng thấy được nét quen thuộc năm xưa. Nhưng nhìn qua mặt mũi thì cơ hồ đã già nua như bà lão.

"Kiều Lam, mấy chục năm không gặp, không ngờ ngươi lại bị thương nặng đến vậy." Lục Tiểu Thiên chỉ liếc mắt đã nhận ra người nữ nữ trông như bà lão này chính là Kiều Lam năm đó, sắc mặt nàng vàng vọt pha lẫn vài tia khí xanh, thần sắc do đẫn, rõ ràng là nguyên anh bị hao tổn.

Kiều Lam đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó vẻ mặt tràn đầy thân sắc khó tin nói: "Lục. .. Lục huynh, không ngờ lại là huynh, quá. .. quá tốt rồi."

"La Tiềm, ngươi, ngươi sao lại thành ra thế này, có phải là đã động thủ với ai không?" Khi nhìn thấy La Tiềm, sắc mặt Kiều Lam đột nhiên thay đổi.

"Không sao, may mà đã tìm được Lục sư huynh, chúng ta có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi." La Tiềm nở một nụ cười yếu ớt.

"Sao có thể không sao, ngươi thành ra thế này rồi." Vẻ mặt Kiều Lam đầy lo lắng nói, rồi lại nhìn sang Lục Tiểu Thiên.

"Quận Vương phi, ngươi phụ trách cảnh giới xung quanh, không cho người lạ đến gần. Ta và La Tiềm sư đệ, Kiều Lam đạo hữu đã nhiều năm không gặp, có vài chuyện cần bàn bạc một chút." Lục Tiểu Thiên nói với Vu Nhã.

Vu Nhã gật đầu, ở Đô Yến sơn này hiếm khi có tu sĩ Nguyên Anh kỳ xuất hiện. Tuy chiến lực của nàng không cao, nhưng chỉ cần không phải là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, chỉ cân phụ trách không để đê giai tu sĩ tới gân quấy nhiễu nơi này, thì tự nhiên sẽ không có gì khó khăn.

“Hai người các ngươi cũng di theo Quận Vương phi ra ngoài xem xét xung quanh, ta và sư thúc các ngươi còn chuyện cần bàn." Lục Tiểu Thiên lại liếc nhìn Hạng Hoa và Ngư Tiểu Kiều nói.

"Dạ, sư phụ." Hạng Hoa cung kính gật đầu, Ngư Tiểu Kiều thì nhăn mũi, cùng Hạng Hoa theo Vu Nhã đi sang một bên.

"Bản thân vốn đã là một kẻ tàn phế, hiện giờ chỉ tàn thêm một chút, cũng không quan trọng lắm." La Tiềm tự giễu cười nói.

"May mà hiện giờ đã tìm được sư huynh, gánh nặng trên vai ta có thể gỡ xuống được rồi."

"Chuyện gì đã xảy ra với các ngươi? Sau khi trốn thoát khỏi Linh Khư bí cảnh, các ngươi đã gặp phải chuyện gì?" Lục Tiểu Thiên tram giọng hỏi, chỉ nhìn vào trạng thái hiện tại của La Tiêm và Kiều Lam thì không thể tốt đến đâu được, chỉ sợ những năm qua họ đã trải qua không ít khó khăn. Nếu không, hai người sẽ không suy sụp đến như vậy, và từ giọng điệu trước đây của La Tiềm, tình trạng của Bát Túc Ngưu Ma thú chỉ sợ cũng không thể lạc quan.
Bình Luận (0)
Comment