Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 1466 - Chương 1466: Mỗi Người Đều Có Phúc Duyên Của Mình

Chương 1466: Mỗi người đều có phúc duyên của mình Chương 1466: Mỗi người đều có phúc duyên của mìnhChương 1466: Mỗi người đều có phúc duyên của mình

Chương 1466: Mỗi người đều có phúc duyên của mình

Kẻ có thể lực áp Hạng Vũ Trạch, hơn nữa còn là một Luyện Đan đại tông sư, nhân vật như vậy, thành tựu đã không hề dưới y. Khó trách lúc trước ở Hạng Nam quận thành, đối phương lại không từ mà biệt. Giao Long sao có thể yên ổn ở nơi nước nông? Một vị Luyện Đan đại tông sư, sử dụng một chút thủ đoạn, khiến y và Trúc Thanh Tuyền nhìn nhầm, cũng không phải là chuyện quá mất mặt.

"Đúng rồi, ta không thích bị tục sự quấy nhiễu. Về chuyện của ta, còn mong Mang Tiêu gia chủ đừng nên rêu rao." Lục Tiểu Thiên lại bổ sung thêm một câu.

"Đông Phương tiên sinh yên tâm, ta nhất định sẽ thủ khẩu như bình. Khối ngọc bài mà ta tặng cho tiên sinh, nếu như Đông Phương tiên sinh không chê, ngày sau còn có thể dùng để đuổi một số kẻ nhàm chán đi."

Mang Tiêu gia chủ nghe xong thì trong lòng vui mừng, không thích bị tục sự quấy nhiễu. Như vậy thì càng tốt, há chẳng phải ngày sau một số chuyện vụn vặt cũng có thể giao cho y xử lý? Đương nhiên, thân là nhất phương hùng kiệt, y tự nhiên không cần phải đích thân làm mọi việc, có rất nhiều người sẵn lòng đi làm chân chạy cho y.

"Trúc Thanh Tuyền kia, lần trước còn tranh với ta, chưa phân thắng bại, lần này vận khí không bằng ta rồi."

Khi rời đi, trong lòng Mang Tiêu gia chủ thầm cười hắc hắc. Trước đó nghe nói Trúc Thanh Tuyền vừa phát hiện ra một vị Luyện Đan tông sư mới tấn giai, vì thế liền đích thân đi lôi kéo đối phương.

Mang Tiêu gia chủ thì hơi chậm chân một chút, vốn đã có chút ảo não, lúc này lại cười thâm không thôi.

"Nhặt được hạt mè mà đánh mất quả dưa hấu*, nếu để lão Trúc Thanh Tuyền kia biết được Đông Phương tiên sinh này lại là một vị Luyện Đan đại tông sư, không biết biểu tình sẽ đặc sắc như thế nào."

*Nhặt được hạt mè mà đánh mất quả dưa hấu (拣了芝麻丢了西瓜): thường được dùng để khuyên mọi người nên tập trung vào những điều quan trọng, không nên vì những lợi ích nhỏ mà bỏ lỡ những lợi ích lớn.

"Vậy thì xin chờ tin vui của Mang Tiêu gia chủ vậy." Lục Tiểu Thiên khẽ mỉm cười, đứng dậy tiễn Mang Tiêu gia chủ rời đi.

Dựa vào thực lực bản thân, muốn trực tiếp cứu Ngưu Côn từ trong Nguyên gia ra, tự nhiên là không thực tế lắm. Nhưng nếu thông qua Mang Tiêu gia chủ, thì sẽ tiện lợi hơn nhiều. Sau khi tiễn Mang Tiêu gia chủ rời đi, trong lòng Lục Tiểu Thiên tự nói.

Tien Mang Tiêu gia chủ đi rồi, Lục Tiểu Thiên nhất thời cũng không có ý định tiếp tục tu luyện, bèn đi ra ngoài sân, vừa vặn nhìn thấy Vu Nhã cũng đang ở trong viện tử, bèn thuận miệng hỏi một câu. "Hai gia hỏa Tiểu Kiều và Hạng Hoa kia đâu, sao không thấy chúng, đi đâu rồi?"

Vu Nhã hé miệng cười nói: "Nô gia còn tưởng rằng chủ nhân sẽ không hỏi đến, nghe nói Hạng Hoa có ý trung nhân đến Hạng Đô, nên từ sớm Hạng Hoa đã đi gặp đối phương rồi, Tiểu Kiều nhàn rỗi không chịu được nên cũng đi theo."

Sắc mặt Lục Tiểu Thiên bừng tỉnh, lúc này hắn mới nhớ ra Hạng Hoa lúc trước cầu kiến hắn ở Hồng Ngư trấn, mang theo trọng lễ muốn bái hắn làm sư phụ, đã từng đề cập đến ý trung nhân của mình là nữ nhi của một vị tướng quân, tên là Hầu Tích Vũ. Chỉ là Hầu Tích Vũ gia thế không tệ, thiên phú tu luyện cũng tốt. Lúc bấy giờ Hạng Hoa có chút tự ti. Tính thời gian, cũng có vẻ như sắp đến lúc Hầu Tích Vũ tuyển nữ tế rồi.

"Chủ nhân không qua xem thử sao?" Vu Nhã hỏi.

"Nếu Hầu Tích Vũ ưng ý Hạng Hoa, ta cũng sẽ không ngăn cản, nếu không hợp, ta đi cũng chẳng ích gì, chẳng lẽ ép buộc bọn họ thành đôi sao?" Lục Tiểu Thiên lắc đầu nói.

"Mỗi người đều có phúc duyên của mình, chuyện này cứ để Hạng Hoa tự mình xử lý là tốt nhất.

Vu Nhã nhếch môi, dường như đã sớm biết Lục Tiểu Thiên sẽ nói vậy.

"Cả Hạng Đô rộng lớn này, nếu giữa các tu sĩ Nguyên Anh kỳ xảy ra mâu thuẫn, thì sẽ giải quyết như thế nào?" Lục Tiểu Thiên cảm thấy hứng thú hỏi.

"Tự nhiên có nơi để quyết đấu, chỉ bất quá giữa các tu sĩ Nguyên Anh, mâu thuẫn bình thường căn bản sẽ không thể dẫn đến việc quyết đấu, trừ khi có lợi ích đủ lớn thúc đẩy. Tất nhiên, loại trường hợp như Hạng Vũ Trạch là ngoại lệ. Cho dù là Hạng Vũ Trạch, cũng do tự cho rằng sẽ thắng chắc nô gia và Tiểu Kiều. Chứ nếu chủ nhân lúc đó có mặt, cũng khó có thể xảy ra cuộc chiến như vừa rồi. Cái gọi là nơi chiến đấu, là nơi Hạng Đô dựng lên để giải quyết mâu thuẫn của song phương, trường hợp của đê giai tu sĩ tương đối phổ biến hơn, nhưng rất ít khi có tu sĩ Nguyên Anh kỳ xuất thủ."

Lục Tiểu Thiên gật đầu, đồng ý với lời kể của Vu Nhã. Tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh kỳ, tu vi tăng cao đồng thời cũng cực kì trân trọng mạng sống, nếu không cần thiết, ai lại tiêu hao bản nguyên để phí công vô ích. Nhưng một khi có đủ lợi ích, sẽ xuất thủ vô cùng tàn nhẫn, xem có thể có được đáp án bản thân mong muốn hay không. Lục Tiểu Thiên lắc lắc đầu, đi thẳng ra ngoài.

"Chủ nhân muốn đi đâu?" Nhìn thấy dáng vẻ Lục Tiểu Thiên sắp sửa ra ngoài, Vu Nhã lại nhịn không được hỏi.

"Rảnh rỗi không có việc gì, tùy tiện đi dạo chơi thôi." Lục Tiểu Thiên trả lời, người đã bước ra khỏi tiểu viện của Vu Nhã.

"Rảnh rỗi không có việc gì, tùy tiện đi dạo chơi thôi?" Vu Nhã ngẩn người, tựa hồ như không tin vào tai mình. Trong ấn tượng của nàng, từ khi biết được Lục Tiểu Thiên là một Luyện Đan tông sư vô cùng cao minh từ trong miệng Hạng Trường Ninh. Nàng và Hạng Trường Ninh đã chú ý đến Lục Tiểu Thiên đang ẩn cư tại Túy Nhân Gian tửu phường. Từ lúc đó, bọn họ mới biết rằng cái gọi là lão già râu ria luộm thuộm, ngày ngày say xin chỉ là giả vờ, người này tu luyện chăm chỉ khắc khổ hơn xa người thường.
Bình Luận (0)
Comment