Chương 1467: Đi dạo một mình
Chương 1467: Đi dạo một mìnhChương 1467: Đi dạo một mình
Chương 1467: Đi dạo một mình
Sau trận chiến ở Quận Vương phủ, tận mắt chứng kiến chiến lực cực kì kinh người của chủ nhân, cũng từ đó trở đi, Vu Nhã tiếp xúc với Lục Tiểu Thiên càng nhiều hơn, cùng Lục Tiểu Thiên đi tìm kiếm những người Ma tộc khác có Mặc Vi tinh đồ trên người.
Bất kể ngày đêm, Lục Tiểu Thiên đều miệt mài tu luyện không ngừng, hoặc nhắm mắt thiền định, hoặc tìm một nơi vắng vẻ yên tĩnh để rèn luyện công pháp. Ngay cả khi không tu luyện, hắn cũng luôn chìm trong suy tư.
Đối với Vu Nhã mà nói, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy cảnh tượng giống như trước mắt, nhàn nhã vô sự, tùy tiện dạo chơi. Lục Tiểu Thiên thong dong đi dạo như một lãng khách vân du tứ phương nhàn vân dã hạc, không vướng bận muộn phiền. Nàng tưởng chừng như bản thân đã nhìn nhầm, tuyệt đối không ngờ rằng Lục Tiểu Thiên lại còn có một mặt như vậy.
"Chủ nhân của mình quả thật là kỳ lạ vô cùng." Một lúc sau, Vu Nhã lắc lắc đầu, nhưng rất nhanh, khóe miệng của nàng lại cong lên, hơi trang điểm một chút, bước đi nhẹ nhàng, đồng dạng cũng di ra khỏi tiểu viện.
"Nơi Hạng Đô này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, có nhiều nơi cũng có thể đi. Lỡ như trên đường có gặp phải chủ nhân, cũng có thể nói là ngẫu nhiên, không thể coi như là theo dõi. Chủ nhân thường ngày tuy lãnh đạm một chút, nhưng tâm tư cũng không phải là xấu, loại việc nhỏ này chung quy cũng không đến mức trách tội lên đầu mình."
Vu Nhã khẽ mỉm cười, sau khi ra khỏi tiểu viện, tuy không nhìn thấy bóng dáng chủ nhân, nhưng cũng không hề vội vàng. Nàng đội lên một chiếc mũ trùm màu trắng, cũng đi lang thang một cách vô định, trông như có vẻ chậm rãi, nhưng trên thực tế lại đi rất là nhanh.
Hạng Đô, không hổ là hoàng thành của Hạng quốc, không giống như những quốc gia phàm nhân thế tục xây dựng rất nhiều những kiến trúc cao vài trượng. Tường thành, những lớp đá trải đường ở đây cũng hoàn toàn bất đồng. Những con đường trong Hạng Đô này hoàn toàn hòa hợp với thiên nhiên, cũng có một vài con đường mọc đầy những đê giai linh thảo, linh mộc dọc đường đi được khai thác tương đối, nhưng vẫn giữ lại phần nào, dọc đường hoa nở phồn hoa, cỏ mọc xanh um.
Nếu như khai thác hết những linh thảo linh mộc này, Hạng Đô sẽ không thể giữ lại được linh khí, tự nhiên không thể cung cấp cho nhiều tu sĩ tu tập ở đây.
Trên thực tế, địa phương tụ tập của các tu tiên giả sẽ không thật sự khai thác lượng lớn linh mộc, ngược lại sẽ còn gieo trồng thêm một vài linh mộc, luân phiên khai thác. Với nhãn lực của Lục Tiểu Thiên, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra được Hạng Đô không chỉ đơn giản như bê ngoài vậy, hơn nữa còn tập trung không ít Tụ Linh trận lớn lớn nhỏ nhỏ, dùng để tụ hợp linh khí.
Lục Tiểu Thiên ung dung đi dạo, bước đi giữa linh mộc và linh thảo, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những tu sĩ khác tụm ba đi cùng, hay hai người một nhóm, hoặc là cùng nhau uống rượu trò chuyện, hoặc là bàn tán về thập đại mỹ nhân ở Hạng Đô hiện nay, hoặc là những cao thủ thành danh đã lâu ở Hạng Đô, tu sĩ nào đã xảy ra xung đột với ai. Hoặc là có lời đồn tu sĩ nào lại gặp được kỳ ngộ ở trong hiểm cảnh, tu sĩ nào đã tấn giai thành công, ai bởi vì bế quan quá lâu mà đạo lữ đã đi theo người khác, đại loại như thế.
Lục Tiểu Thiên nghe thấy cũng mỉm cười, tuy là tu tiên giả, nhưng cũng có thất tình lục dục, tự nhiên không thể thiếu loại chuyện tọc mạch việc người khác như thế này.
Trước đây khi Lục Tiểu Thiên ở Linh Tiêu cung, cũng không thiếu những chuyện loạn thất bát tao này. Chỉ là Lục Tiểu Thiên cũng ít khi có hứng thú với những chuyện này. Tính cách của mỗi cá nhân đều không giống nhau, phương thức hành vi cũng có chỗ bất đồng, bản thân Lục Tiểu Thiên cần cù tu luyện, cũng không cảm thấy phương thức sinh hoạt của người khác có chỗ nào không đúng.
Đối với những thứ này, khi đi ngang qua, hắn nghe được cũng chỉ cười cho qua mà thôi. Con đường quanh co uốn lượn dẫn vào một nơi thanh vắng, có một số tu sĩ u nhã dựng lên một quán rượu trong khe núi hoặc là trên một đỉnh núi nhỏ có phong cảnh đẹp đẽ thoải mái này.
Cũng có người trải ra một tấm vải trắng ở nơi có mật độ người qua lại đông đúc, bên trên bày ra một số linh thảo, nội đan yêu thú, tinh huyết các loại để rao bán.
Lục Tiểu Thiên có chút hăng hái vừa đi vừa quan sát. Tuy rằng với nhãn giới của hắn hiện tại, đã ít có đồ vật nào có thể lọt vào trong mắt hắn. Nhưng quanh năm tu luyện, thỉnh thoảng cũng nên đi đây đi đó, tùy tiện đi dạo một lúc cũng không tồi. Tâm trạng tựa hồ như trở nên bình thản hơn nhiều so với việc tu luyện đơn thuần.
Trên đường không ngừng có những nhân vật quyền quý, đi trên xe ngựa xa hoa, tiền hô hậu ủng, vô cùng phô trương gào thét đi qua.
"Xa giá của Tuyên vương thật là lớn a, gióng trống khua chiêng như thế, xem qua hiệu quả sau khi phục dụng Song Sinh đan cũng không tệ lắm." Nhìn đoàn xe vô cùng uy nghỉ với hai hàng Tiên vệ hộ tống nhanh chóng lướt qua trên không trung, Lục Tiểu Thiên lắc lắc đầu tự nói.
Đi bộ được một lúc, khi đến một con đường tương đối náo nhiệt, xe tới người đi, đê giai linh thảo chỉ cao tới mắt cá chân, xe ngựa lăn qua, lại mạnh mẽ ngẩng cao đầu.
Lục Tiểu Thiên liếc nhìn đám người bày bán và trao đổi linh vật ở hai bên đường. Bỗng nhiên khẽ kêu lên kinh ngạc, bước chân khẽ động, liền như Súc Địa Thành Thốn, đi tới trước quầy hàng do một nam một nữ bày bán. Nam tử thì lông mày rậm, khuôn mặt tròn, thân hình vạm vỡ, khuôn mặt trông cau có, nhìn qua hết sức nghiêm túc, nhưng trên người lại toát ra mùi rượu nồng nặc, cách xa hàng chục trượng cũng có thể ngửi thấy.
Nữ tử thì nhăn mặt, vẻ mặt đầy sự chán ghét, cũng không hề nói gì, tức giận ngồi sang một bên.
Trên thân người thanh niên vạm vỡ mùi rượu nồng nặc, không biết đã uống hết bao nhiêu linh tửu rồi.
"Linh tửu tông sư, danh hiệu này của ngươi, khá là dọa người a." Lục Tiểu Thiên nhìn biển hiệu tự đặt trên quây hàng cười nhạt nói.