Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 147 - Chương 147: Chiến Thắng Dễ Dàng

Chương 147: Chiến thắng dễ dàng Chương 147: Chiến thắng dễ dàng

Tình hình chiến đấu trên truyền tống trận vẫn tiếp tục tiến hành, không ngừng có người chết oan chết uổng, cũng lần lượt có người được truyền tống đi. Trong đó bao gồm luôn cả Độc Cô Hàn có thực lực gần với Viên Hạo nhất. Hai mắt Lục Tiểu Thiên nhìn chằm chằm đoàn hắc sắc quang đoàn hấp thu tinh huyết tu sĩ trên truyền tống trận kia. Dựa vào trực giác, Lục Tiểu Thiên có thể cảm thụ được hắc sắc quang đoàn đó mới là hạch tâm quyết định toàn bộ vận hành của truyền tống trận này.

Theo ý hắn, Lục Tiểu Thiên muốn mở cái hắc sắc quang đoàn đó ra, để xem bên trong rốt cuộc là cái gì. Chỉ là tu sĩ các phái ở đây nhiều người như vậy, e rằng sẽ không để cho hắn làm như vậy. Trong đám tu sĩ này không có ai am hiểu trận pháp, vạn nhất lỡ như truyền tống trận bị phá hoại lại không thể tu phục, chẳng phải lúc đó toàn bộ mọi người đều bị vây khốn đến chết ở chỗ này sao?

"Lục sư huynh, tới huynh lên trận rồi. Tên đệ tử trên đó của La Sát Môn muội cũng gặp qua một lần, tuy rằng đã gãy mất một tay, bất quá cũng là một tên đệ tử tinh anh, thực lực không thể xem thường, Lục sư huynh nên cẩn thận một chút." Ngô Nghiên nhắc nhở Lục Tiểu Thiên nói.

"Đúng a, Lục sư huynh, người này có chút lợi hại, trước đó tiểu đội chúng ta đã có hai người chết dưới Loan Đao của người này rồi. Đối phương vừa thấy đệ tử Linh Tiêu Cung chúng ta liền động thủ, nếu không phải Ngô sư tỷ kịp thời đuổi tới, e rằng đệ sớm cũng chết rồi."

Chúc Ngộ Xuân nhìn thấy tu sĩ của La Sát Môn trên đó, lòng vẫn còn sợ hãi nói.

"Ồ, vậy sao, đa tạ nhắc nhở." Lục Tiểu Thiên nhìn thấy thanh niên một tay đã lên trận, trong lòng có chút cảm giác oan gia ngõ hẹp.

"Nghĩ không ra Lục sư huynh rút được số thăm lại cao như thế, xem ra Lục sư huynh sẽ sớm truyền tống ra trước rồi." Thấy Lục Tiểu Thiên lên trận, Chúc Ngộ Xuân có chút cảm khái nói một câu. Lục Tiểu Thiên rút được số thăm là năm mươi bảy, nên y mới có cảm khái như này.

"Ngươi đối với Lục Tiểu Thiên ngược lại vẫn rất có lòng tin a, người kia của La Sát Môn cũng là đệ tử tinh anh, vì sao ngươi chắc chắn Lục Tiểu Thiên sẽ thắng như thế? Tên thanh niên một tay của La Sát Môn kia thắng hắn cũng không chừng." La Tiềm có chút lơ đễnh nói.

"Ngươi không nói lời nào không ai coi ngươi là câm điếc đâu." Tô Thanh sắc mặt không tốt lắm, tức giận nói La Tiềm một câu.

"Đúng vậy, chung quy cũng đều là đồng môn, lại nói Lục sư huynh đã cứu chúng ta mấy lần, làm sao cũng không thể hi vọng ngoại nhân thắng mới phải."

Lãnh Xảo Ngọc, Uông Ngưng Mai trước đó mặc dù có chút ngưỡng mộ La Tiềm, bất quá ở trong Huyết Sắc Cấm Địa liên tiếp phát sinh nhiều chuyện, cũng làm cho quan niệm mấy nàng có chút đổi mới. So sánh với việc La Tiềm đã để lộ phong mang, thu hút sự chú ý của người khác. Trên thân Lục Tiểu Thiên lại vĩnh viễn có một bức màn che thần bí, để cho người khác nhìn không thấu.

La Tiềm ngữ khí trì trệ, không nghĩ tới uy vọng của Lục Tiểu Thiên ở trong lòng những người này đã có cao như vậy, dù là trước đó lúc y ở trong tiểu đội của mình, cũng không thể đạt tới độ cao như thế.

"Cuộc tỷ thí này xem ra tên thanh niên một tay của La Sát Môn kia thật đúng là tất thua không thể nghi ngờ." Chúc Ngộ Xuân cười đắc ý nói.

"Làm sao ngươi biết?" Uông Ngưng Mai tò mò hỏi.

"Không đúng, các ngươi nhìn tên gia hoả của La Sát Môn kia sắc mặt không bình thường."

Ngô Nghiên bỗng nhiên cũng kịp phản ứng, mọi người dưới sự nhắc nhở của Ngô Nghiên, quả nhiên, tên thanh niên một tay kia đang mặt đầy oán hận, còn có chút sợ hãi nhìn Lục Tiểu Thiên. Còn Lục Tiểu Thiên thì thần sắc như thường, trên mặt lại có vài phần ý tức trêu chọc.

"Đúng rồi, tên gia hỏa này tựa hồ có chút sợ Lục sư huynh, nhất định đã thua thiệt qua trong tay Lục sư huynh. Lục sư huynh thật sự là lợi hại, đệ tử tinh anh bình thường thật đúng không phải là đối thủ của Lục sư huynh."

Chúc Ngộ Xuân cười ha ha một tiếng, bất quá nhìn thấy nét mặt đã tối sầm của La Tiềm, ý thức được thanh niên trước mắt này tựa hồ trước kia cũng thua thiệt qua trong tay Lục Tiểu Thiên. Sau khi biết được bản thân đã lỡ lời, Chúc Ngộ Xuân vội vàng ngậm miệng lại.

"Là ngươi?" Khúc Bỉ vô cùng oán độc nhìn Lục Tiểu Thiên, hận không thể nghiền xương Lục Tiểu Thiên thành tro.

"Là ngươi tự mình kết thúc, vẫn là muốn ta phải động thủ?"

Lục Tiểu Thiên cũng không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy, Khúc Bỉ trước mắt chính là tên gia hoả của tiểu đội La Sát Môn phục kích hắn một lần, chỉ là ăn trộm gà không được còn mất nắm thóc, toàn bộ tiểu đội La Sát Môn chỉ chạy thoát được Khúc Bỉ cùng một tên đệ tử khác, Khúc Bỉ còn bị hắn chém mất một tay.

"Ngươi khẳng định có thể đánh bại ta sao, thật sự là nằm mơ, nạp mạng đi!" Khúc Bỉ gầm lên một tiếng, trực tiếp lấy ra huyền sắc loan đao. Vận khí đã không tốt như vậy, trực tiếp gặp phải tên đối thủ cũ Lục Tiểu Thiên này, ngoại trừ liều chết một trận ra, còn có cái gì để nói.

Keng! Hắc Giao Tiễn và huyền sắc loan đao lần nữa đụng thẳng vào nhau, trong nháy mắt đã va chạm mấy chục lần, song phương bất phân cao thấp. Lục Tiểu Thiên lại tế ra kim sắc phi kiếm.

Khúc Bỉ cắn răng một cái, đồng thời lại lấy ra một thanh Linh khí loan đao, đáng tiếc Băng Hỏa Ma Sa và Âm Sát Tử Mẫu Đinh của gã lúc trước đối chiến với Lục Tiểu Thiên đã tiêu hao hầu như không còn. Nếu không ngược lại còn có cơ hội thủ thắng, từ sau khi bị Lục Tiểu Thiên chặt đứt một tay, một mình Khúc Bỉ tìm một nơi bốn bề vắng lặng để chữa thương, sau đó cô độc một mình xông xáo trong cấm địa này, thật vất vả mới hội hợp ba tên đồng môn cũng đang chạy tán loạn, không nghĩ tới lại rơi vào cái địa phương cổ quái này, càng thêm không may là còn gặp phải Lục Tiểu Thiên, thật sự là xuất môn bất lợi. Lục Tiểu Thiên khiến cho gã đau khổ như vậy, cho dù có chết, cũng không thể để cho tên địch nhân này dễ chịu.

Bất quá đáng tiếc là Khúc Bỉ trong khoảng thời gian này cô độc xông pha ở trong Huyết Sắc Cấm Địa, phải ứng phó với lượng lớn yêu thú và những tu sĩ môn phái khác dụng ý khó dò, cho nên thu hoạch rất là ít, tiến vào cái địa phương quỷ quái này, lại cùng Huyết Ảnh Yêu Tích đại chiến hai trận, may mắn nhặt lại được một cái mạng. Linh vật trên người đã tiêu hao đến gần như không còn. Sau khi tiêu hao sạch sẽ mấy khối trung phẩm linh thạch còn lại, nhìn thấy Lục Tiểu Thiên vẻ mặt thoải mái mà lấy ra một khối trung phẩm linh thạch khác. Khúc Bỉ vẻ mặt tuyệt vọng, mắt thấy Hắc Giao Tiễn ở trước mắt kịch liệt phóng đại tới gần, trong nháy mắt đầu lâu sẽ bay lên, ý thức của gã cũng bắt đầu mơ hồ.

Lục Tiểu Thiên vươn tay thu lấy túi trữ vật cùng pháp khí Loan Đao của Khúc Bỉ, tu sĩ đang quan chiến vẻ mặt hâm mộ, Lục Tiểu Thiên lại cảm thấy có mấy phần tẻ nhạt vô vị. Loại pháp khí công kích hắn đã có sáu cái hoàn toàn đủ dùng rồi, nhiều thêm một cái cũng không nhiều, bất quá vì không để lộ ra, trên mặt hắn vẫn biểu hiện ra mấy phần thần sắc mừng như điên. Chỉ là trên thực tế sự chú ý của hắn cũng không đặt ở huyền sắc loan đao và thi thể Khúc Bỉ, mà là ở khoảng cách gần cảm giác hắc sắc quang đoàn đó đang hấp thu tinh huyết tu sĩ.

Đột nhiên, Lục Tiểu Thiên cảm nhận được Phá Giới trùng một mực mê man trong túi linh thú tựa hồ khẽ nhúc nhích. Lục Tiểu Thiên trong lòng vui mừng, hắn nhìn không ra Huyết Hồn Truyền Tống Trận này có vấn đề gì, bất quá Phá Giới trùng chuyên môn khắc chế cấm chế cổ quái chưa hẳn là không có cách nào.

Chỉ là những người khác còn phải giao đấu, Lục Tiểu Thiên không thể không tạm thời từ trên truyền tống trận đi xuống.

Lúc đi xuống, tu sĩ bốn phía tu sĩ, thậm chí bao gồm cả La Tiềm nhìn Lục Tiểu Thiên ánh mắt cũng thay đổi. Sau khi đánh chết Khúc Bỉ, trong mắt của mọi người, Lục Tiểu Thiên đã biến thành một đệ tử tinh anh có được hai kiện pháp khí, chiến lực cường hãn lại thăng thêm một đoạn, cho dù là đệ tử tinh anh bình thường, cũng không còn là đối thủ của Lục Tiểu Thiên. Chính bởi vì điểm này, La Tiềm cũng thay đổi sắc mặt. Một khi luyện hóa kiện pháp khí thứ hai này, chiến lực của Lục Tiểu Thiên tự nhiên cũng muốn mạnh hơn y một đoạn.
Bình Luận (0)
Comment