Chương 148: Sự thật
Chương 148: Sự thật
Trận thứ hai, khói đen tán đi, một thương của tên đệ tử thanh y của Cổ Kiếm Tông đâm tới bị Lục Tiểu Thiên đánh cho vỡ vụn, đồng thời kim sắc phi kiếm trong tay Lục Tiểu Thiên cũng từ phía sau đâm thủng tim người này.
"Mạnh sư đệ!" một đệ tử tinh anh của Cổ Kiếm Tông nhìn thấy thân thể sư đệ mất đi sức sống ngã xuống đất, cực kỳ bi ai, hai mắt phẫn hận nhìn chằm chằm Lục Tiểu Thiên.
"Lục sư huynh thật sự là quá lợi hại." Bên ngoài truyền tống trận, mấy cái đệ tử của Linh Tiêu Cung đều nhảy cẫng lên hoan hô. Lực chú ý của Uông Ngưng Mai và Lãnh Xảo Ngọc hoàn toàn từ La Tiềm chuyển dời đến Lục Tiểu Thiên.
La Tiềm trong lòng một trận đắng chát, lúc trước Lục Tiểu Thiên chính là dùng chiêu này đánh bại y. Từ đầu tới đuôi, Lục Tiểu Thiên cũng đều không biểu hiện ra chiến kỹ quá mạnh. Cùng lần ở Linh Thiên Phong Vực đánh bại y không khác chút nào, khác chăng chỉ là lần này song phương đều dùng tới pháp khí. Từ thực lực nhìn lại, tên đệ tử tinh anh họ Mạnh của Cổ Kiếm Tông này rõ ràng còn mạnh hơn Khúc Bỉ trước đó một bậc, Lục Tiểu Thiên vẫn không chút hao tổn nào là có thể giải quyết trận chiến. Dù là Lục Tiểu Thiên cũng không có thi triển ra chiến kỹ cường đại nào, y cũng không thể đối xử với Lục Tiểu Thiên như là một đệ tử tinh anh bình thường được. Cho dù sử dụng pháp khí Lôi thương, chỉ sợ y cũng chưa chắc có thể nắm chắc phần thắng.
Về phần ánh mắt thù hận của đệ tử Cổ Kiếm Tông, mấy người Lãnh Xảo Ngọc, Chu Linh cũng không phải là quá để ý. Dù sao lên trận là phải phân ra sinh tử, lẽ nào Lục Tiểu Thiên phải đứng yên cho đối phương giết chết mới được sao?
Bất quá lúc này Lục Tiểu Thiên căn bản không quan tâm đám đệ tử của Cổ Kiếm Tông, mà lại lần nữa nhìn chằm chằm hắc sắc quang đoàn đang hấp thu tinh huyết trên truyền tống trận. Sau mấy lần chiến đấu, hắn cố tình dẫn đạo mấy lần công kích, bao gồm Khúc Bỉ, còn có pháp khí trường thương công kích của cái tên họ Mạnh đó, nhưng đoàn hắc sắc quang đoàn này tựa hồ đều không nhúc nhích, giống như không gặp phải công kích bao lớn cả.
"Đáng tiếc, Lục sư huynh sắp bị truyền tống đi rồi. Nếu như đi rồi, còn không biết có thể gặp được Lục sư huynh nữa không, lại được chung tiểu đổi với huynh ấy." Lãnh Xảo Ngọc chẹp chẹp miệng nói.
"Có lẽ những người như Tô sư tỷ, La sư huynh và Ngô sư tỷ thì có hy vọng, chúng ta? cũng phải có cái mạng để đi mới có thể suy nghĩ tới được." Chu Linh nghe vậy sắc mặt liền ảm đạm. Mặc dù đệ tử tinh anh ở đây không nhiều, không chiếm tới một phần mười trong hơn ba trăm tu sĩ ở đây. Bất quá mỗi mười người chỉ còn sống một người, mới được truyền tống đi, cho dù không gặp phải đệ tử tinh anh, cũng không thể đảm bảo bản thân có thể liên tục chiến thắng. Còn nếu như gặp phải đệ tử tinh anh, kết cục chỉ có thể là thập tử vô sinh.
Nghe được lời của Chu Linh, đám đệ tử bình thường ở đây đều vẻ mặt ảm đạm, trải qua biết bao trắc trở, có lẽ bọn họ quá nửa thật sự phải chôn xác nơi đây rồi.
Bất quá trong lúc quang mang trên truyền tống trận ngày càng lập loè, giống như trước đây chuẩn bị truyền tống Lục Tiểu Thiên đi. Hắn lại đột nhiên làm ra một hành động kinh người, một chân bước ra khỏi truyền tống trận.
"Lục, Lục sư huynh sao lại đi ra, hắn không rời đi sao?" Người có mặt nhất thời đều ngây dại, bọn họ vô luận thế nào cũng nghĩ không thông. Lục Tiểu Thiên sau khi trải qua mấy trận chiến, lại đột nhiên lựa chọn lui lại, đám Ngô Nghiên cũng nhịn không được mà nhao nhao lên tiếng.
"Ai muốn đi thì cứ đi, cơ hội này ta nhường ra đó, tốc độ nhanh chút, truyền tống trận sắp khởi động rồi. Nếu không chỉ sợ thời gian kéo dài sẽ mất đi hiệu lực." Lục Tiểu Thiên chú ý tới hắc sắc quang đoàn đó sau khi hấp thụ tinh huyết của thanh niên họ Mạnh, bởi vì hành động ngoài ý liệu của hắn, tốc độ khởi động rõ ràng chậm hơn trước đây rất nhiều, nhịn không được khoé miệng khẽ cong lên nói.
Quả nhiên, mấy tên tu sĩ đứng hơi gần lập tức nhao nhao xông lên. Có hai người một trước một sau, phân biệt đi vào truyền tống trận. Ngoài ra còn có mấy người đang xông tới, lại bị Lục Tiểu Thiên dùng Hắc Giao Tiễn trực tiếp đánh lui.
Những người này còn chưa hiểu chuyện gì, bất quá quang mang trên truyền tống trận loé lên, hai người xông vào đó liền biến mất, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Tất cả mọi người lập tức ngây dại, truyền tống trận không ngờ có thể đồng thời truyền tống hai người!
Tô Thanh, Ngô Nghiên, đám người của Linh Tiêu Cung đồng thời đi về phía Lục Tiểu Thiên hỏi.
"Lục sư huynh, đây, đây là xảy ra chuyện gì?" Đám người Tô Thanh một bụng nghi vấn, nhịn không được hỏi.
"Lục huynh, ngươi có phải nhìn ra cái gì không ổn hay không?" Viên Hạo cùng với đệ tử tinh anh của mấy môn phái khác đẩy đám người ra hai bên để đi về phía Lục Tiểu Thiên. Viên Hạo một mình dẫn đầu, người khác cũng không dám tranh với y.
"Đừng nói với ta là các người không nhìn ra chút điểm không ổn nào nha." Lục Tiểu Thiên không hề nhìn đám người này mà vẫn tiếp tục dò xét truyền tống trận đã khôi phục lại bình thường.
"Đúng là có chút nghi hoặc, bất quá lại không thấy rõ được như Lục huynh. Lục huynh có thể buông bỏ cơ hội truyền tống, chắc hẳn đã triệu để nhìn thấu được vấn đề ở đâu rồi." Viên Hạo cười nhẹ nói.
"Ta giống y như các ngươi, biết được cái này có quỷ, nhưng không biết vấn đề của nó nằm ở đâu. Các người muốn đi thì cứ tiếp tục, miễn cho nói ta làm chậm trễ các ngươi." Lục Tiểu Thiên lắc đầu nói.
"Lục sư đệ, đệ thật là làm gấp chết người ta, có vấn đề gì cứ trực tiếp nói ra, không phải cần giấu giếm như vậy, làm người khác hồi hợp không thôi." Tô Thanh không có định lực giống như người khác liền trực tiếp hỏi.
"Cái truyền tống trận này, có lẽ có người đang âm thầm thao túng." Lục Tiểu Thiên suy nghĩ cẩn thận, cuối cùng cũng quyết định nói với mọi người nỗi băn khoăn của hắn.
"Cái gì? Có người đang âm thầm thao túng cái truyền tống trận này? Người này là ai? Không phải là nói chuyện giật gân đó chứ, chúng ta nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy, ai lại có cơ hội khống chế mà không bị chúng ta phát hiện?" Chung quanh nhất thời ồn ào.
"Nếu như các ngươi không tin, thì cứ tiếp tục đi thử, chiến thắng trận đánh rồi truyền tống đi thôi, cần gì phải lãng phí thời gian nghe ta nói." Lục Tiểu Thiên cười nhạt nói, rời xa truyền tống trận một khoảng.
"Câm miệng, không tin thì cứ việc đi truyền tống thử, tự mình đi trải nghiệm là được. Ai dám xuất khẩu cuồng ngôn, đừng trách ta không khách khí."
Viên Hạo mục quang nghiêm nghị quét nhìn xung quanh một lượt, không ai dám đối mắt với y. Dù sao Độc Cô Hàn vừa đi, nơi này không có ai có thể là đối thủ của Viên Hạo có Liệt Dương Kiếm trong tay.
"Lục huynh, mọi người ở đây đều muốn thoát khỏi đây. Bất quá cái truyền tống trận này rõ ràng là có vấn đề. Huynh nếu đã phát hiện cái gì, không bằng chúng ta thương nghị một phen, xem có thể tìm ra được vấn đề nằm đâu không? An toàn rời khỏi nơi này mới là vấn đề chính, Lục huynh người cảm thấy sao." Viên Hạo trịnh trọng nhìn về phía Lục Tiểu Thiên nói.
"Đúng vậy, Lục sư huynh, nếu như có thể không cần chiến đấu mà vẫn có thể rời khỏi chỗ này thì thật là tốt quá rồi." Ngô Nghiên cũng nói, dù cho nàng có pháp khí trong tay, nhưng cũng không có nắm chắc phần thắng có thể an toàn rời khỏi.
"Thôi được, thế ta trực tiếp nói rõ, truyền tống trận này khẳng định là có người khống chế. Chỉ là thủ pháp của người này rất cao minh, vấn đề lớn nhất chính là cái thạch bi đó. Toà thạch bi này rõ ràng là mới khắc xuống không lâu, các người có thể tự mình cẩn thận nhìn xem." Lục Tiểu Thiên đứng trước tấm thạch bi chậm rãi nói.
"Không sai, tấm thạch bi này thật sự là đường nét dứt khoát gọn gàng, xác thật giống như mới khắc xuống không lâu."
Nhưng Huyết sắc Cấm Địa đã bị phong ấn mấy ngàn năm, căn bản không có ai tiến vào. Cho dù là tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng không có thọ nguyên dài như vậy. Nếu như thạch bi này đã tồn tại mấy ngàn năm, vết khắc trên đó khẳng định sẽ bị mài mòn đi không ít mới đúng, hoặc là phải phủ lên không ít tro bụi, làm sao có thể sạch sẽ, gọn gàng như vậy?
Mọi người ở đây đều không ngốc, được Lục Tiểu Thiên nhắc nhở, nhất thời kịp có phản ứng. Ý thức được tấm thạch bi này là mới khắc xuống không lâu, đồng thời trong lòng mọi người nhịn không được nổi lên từng trận hàn ý, có thứ gì có thể sống được lâu như vậy?
Những tên đệ tử ngoại lai như bọn họ, ngay cả làm sao tiến vào cái nơi quỷ quái này cũng còn mơ mơ hồ hồ, lại làm sao biết được nơi này lại có cái truyền tống trận?
"Đúng rồi, đối phương vì sao phải khắc xuống tấm thạch bi này, rõ ràng truyền tống trận có thể một lần truyền tống đi hai người, vì sao trên thạch bi lại viết rằng phải mười người lấy một người?" Đệ tử tinh anh của Ma Dương Môn sợ hãi nói, không ít người giống y đều mặt không còn chút huyết sắc. Nếu thật sự như vậy, người khắc xuống tấm thạch bi này dụng tâm thật sự quá hiểm ác a.
"Có lẽ không phải là người, mà là loại sinh vật yêu ma khát máu nào đó cũng không chừng. Lần này chúng ta không phải đã giết không ít Huyết Ảnh Yêu Tích sao, có lẽ là một loại yêu vật nào đó giống như vậy, nhưng lại có linh trí cực cao." Lục Tiểu Thiên lạnh lùng bổ sung một câu.
Hít, mọi người ở đây nhất thời đều hít vào ngụm khí lạnh, đám người Chu Linh lá gan hơi nhỏ càng giật mình kinh hãi, nhịn không được đứng gần lại nhau một chút.
"Loại yêu vật hấp thụ huyết tinh, cũng không hẳn là không phải. Nếu đổi lại là tu sĩ nhân loại, cũng không thể ở trong cấm địa này sinh sống được mấy ngàn năm. Nơi quỷ quái này không ngờ có những con Huyết Ảnh Yêu Tích đó sinh tồn, có yêu vật khác thì cũng là điều bình thường thôi. Chỉ là con yêu vật này lại nghĩ ra một chiêu này, không khỏi có chút quá đáng sợ rồi."
"Đúng, yêu vật gì lại có loại trí tuệ này? Nghĩ ra biện pháp âm độc như vậy?"
"Nhất định là lão yêu ngàn năm nào đó, hoặc là quỷ vật đã tu hành mấy ngàn năm rồi!"
Mọi người ở đây càng nghị luận thì càng sợ hãi. Dù sao có thể ở trong Huyết Sắc Cấm Địa sinh tồn lâu như vậy nhất định không phải nhân tộc. Hơn nữa còn có thể loại linh trí như vậy, e rằng dù là Huyết Ảnh Yêu Tích cũng còn kém xa.
"Lục, Lục sư huynh, hắc thủ ẩn tàng ở trong bóng tối đó thật sự lợi hại như vậy sao?" Uông Ngưng Mai và đám nữ tử đều bị doạ cho sắc mặt trắng bệch. Tuy rằng là người tu tiên, bất quá thiếu nữ gặp phải loại yêu ma này, đặc biết là sự vật đáng sợ ẩn tàng trong bóng tối luôn cảm thấy vô cùng đáng sợ.
"Đúng a, Lục huynh, huynh có cách nhìn như thế nào về yêu vật ẩn tàng trong bóng tối này?" Viên Hạo mục quang chớp động, ngược lại không có chút ý tứ sợ hãi nào, bất quá ít nhiều cũng có chút kiêng kỵ.
"Linh trí của yêu vật này không khác gì người thường, thậm chí còn giao hoạt hơn. Dựa theo những con Yêu Tích trước đó mà nói, sinh tồn trong hoàn cảnh tàn khốc như vậy, nhất định thực lực không yếu. Thậm chí còn mạnh hơn nhiều những con Yêu Tích mà chúng ta gặp phải trước đó, khó đối phó hơn rất nhiều. Không có gì phải nghi ngờ, mục đích đối phương lập khối thạch bi này, chính là muốn chúng ta tự giết lẫn nhau. Nó không cần ra sức đã có thể hấp thu tinh huyết của chúng ta. Nếu như yêu vật này thật sự có thực lực quét ngang hết thảy, cần phải hao tâm tốn sức làm như vậy sao? Hơn nữa, truyền tống trận dưới sự khống chế của con yêu vật này, có thể truyền tống đi nơi nào cũng không phải bản thân chúng ta có thể quyết định, có lẽ là do yêu vật khống chế. Chúng ta nhiều người như vậy đi cùng nhau, cho nên đối phương có chỗ cố kỵ. Bất quá một khi tách ra, đợi con yêu vật này hấp thu đủ tinh huyết, đại thế đã thành, sau đó ai dám khẳng định bản thân có thực lực đối kháng với nó?"
Lục Tiểu Thiên bổ sung nói, hắn xác thực có cái lo lắng này. Có thể khống chế được truyền tống trận, hơn nữa dưới ánh mắt của mấy trăm người lại không bị người khác nhìn ra. Phần bản lĩnh này, xác thực khiến hắn ngẫm lại cũng cảm thấy đáng sợ. Đơn độc, hoặc là mấy tên tu sĩ, cho dù hắn và mấy người Tô Thanh liên hợp lại, cũng không chắn là đối thủ của nó. Bởi vậy dù là dẫn tới một số người kiêng kỵ, nhưng hắn cũng mặc kệ.
"Đương nhiên, đây bất quá chỉ là suy đoán của một mình ta, ta không muốn mơ mơ hồ hồ bị truyền tống đi. Thoát khỏi cái khốn cảnh này, lại bị truyền tống tới một khốn cảnh khác bị người khác khống chế, các người nếu như có ai muốn tiếp tục thử rời đi, thì cứ việc đi." Lục Tiểu Thiên nói thẳng.
"Nếu ngươi cũng đã nói như vậy, chúng ta không làm sao đi." La Tiềm tuy rằng trong lòng luôn cảnh giác với Lục Tiểu Thiên. Bất quá cũng không thể không thừa nhận tâm tư của Lục Tiểu Thiên rõ ràng kín đáo dị thường. Lúc này để y đi lựa chọn, y cũng sẽ không lựa chọn rời đi. Không phải là y e ngại, sự thật chỉ cần không gặp phải Viên Hạo, hoặc là Tô Thanh loại tu sĩ có chiến lực siêu cường này, những người khác, y đều có lòng tin chiến một trận.
"Đúng, không đi nữa, chúng ta đi theo Lục sư huynh! Cùng lắm thì không ra được, chết ở nơi này, còn tốt hơn là chết thảm trong tay yêu vật." Ngô Nghiên và đám đệ tử bình thường như Chúc Ngộ Xuân nói. Vốn khả năng chiến thắng của bọn họ cũng cực thấp, hiện tại đột nhiên lại có một con đường khác có thể đi, tự nhiên là không hề suy nghĩ nhiều mà lập tức đi theo bên cạnh Lục Tiểu Thiên.
"Đúng, cùng lắm thì ra không được, mẹ nó, cho dù đào sâu ba tấc đất, cũng phải tìm cho ra tên yêu vật này và giết chết nó, tự nhiên là có thể truyền tống đi. Yêu vật không chết, ai biết được sẽ bị truyền tống đi đâu, rơi vào trong tử cảnh còn không biết!"
"Hảo, lão tử cũng không đi nữa." Tu sĩ bốn phía tâm tình kích động nói.
"Lục huynh, huynh có nắm chắc tìm được tên yêu vật này không?" Viên Hạo hỏi ra vấn đề quan trọng nhất.
"Không nắm chắc, nhưng cũng phải thử một lần, bất quá cũng nói rõ chút chuyện, có lẽ chỉ có con yêu vật này mới có thể khống chế được truyền tống trận cũng không chừng. Nếu như có thể tìm ra được và giết chết nó, chúng ta đồng dạng cũng không thể rời khỏi, nếu đã như vậy, tới lúc đó các ngươi lại đổ mọi trách nhiệm lên đầu ta là không xong đâu đấy." Lục Tiểu Thiên nhún vai nói. "Còn không, các ngươi tự làm chuyện của mình đi."
Lục Tiểu Thiên miệng tuy rằng nói vậy, bất quá mục quang lại đảo qua đảo lại trên mặt đám đệ tử tinh anh. Đối với tu sĩ bình thường, hắn lại không ôm hy vọng quá lớn. Dù sao Huyết Ảnh Yêu Tích trước đó, tu sĩ bình thường không thể gây ra thương tổn gì lớn cho nó. Càng huống chi yêu vật đang ẩn tàng có thể còn lợi hại hơn nhiều, hắn chân chính để ý chính là thái đội của đám đệ tử tinh anh của các phái, đám người này mới là chiến lực chân chính.
"Nếu đã như vậy, trước đó ngươi vì sao lại giết chết Mạnh sư huynh của phái chúng ta?" Một nữ đệ tử tướng mạo thanh tú tức giận nói.
"Đối với cái chết của quý phái ta cũng rất xin lỗi, sự thật sau khi vị huynh đài đó chết đi, ta đã tính toán qua thời gian. Từ lúc ta rời khỏi truyền tống trận, thời gian nó khởi động so với trước đây đại khái đã chậm lại từ hai đến ba cái chớp mắt. Hiển nhiên là tên yêu vật này đang ẩn tàng ở phụ cận, hơn nữa đối phương bởi vì cử động không bình thường của ta, cũng có chút kinh ngạc. Cũng thẳng tới bây giờ, ta mới có thể xác định. Nếu không phải biết được xung quanh truyền tống trận một mực có gì đó đang nhìn chằm chằm, ta lúc nãy đã rời đi rồi." Mí mắt Lục Tiểu Thiên nhấc lên nói.
Mọi người xung quanh lập tức bừng tỉnh đại ngộ, đồng thời ánh mắt nhìn Lục Tiểu Thiên cũng thêm vài phần kính nể.