Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 1482 - Chương 1482: Hạng Cuồng

Chương 1482: Hạng Cuồng Chương 1482: Hạng CuồngChương 1482: Hạng Cuồng

Chương 1482: Hạng Cuông

"Mặc kệ kết quả sự tình ra sao, ta đều ghi nhớ phần ân tình này của Mang Tiêu gia chủ." Đối phương đang biểu lộ công lao, Lục Tiểu Thiên khẽ mỉm cười nói.

Mang Tiêu gia chủ này cũng là người có thực lực, có địa vị, tự nhiên không có khả năng giúp hắn không công.

"Đông Phương tiên sinh khách khí rồi." Mang Tiêu gia chủ ha ha cười lớn.

Trong lòng thâm nghĩ tuy là không thể trực tiếp thu vị Luyện Đan đại tông sư này vào dưới trướng, nhưng sớm xây dựng mối quan hệ giữa đôi bên, cũng đã cực kì không tồi. Chí ít vê sau với việc cung cấp cao giai đan dược, trước khi phần ân tình này dùng hết, sẽ không hề có vấn đề. Hiện tại Mang Tiêu gia chủ y không sợ Lục Tiểu Thiên đưa ra yêu cầu, mà chỉ sợ bộ dạng tránh xa người ngoài ngàn dặm của đối phương.

Hướng Bắc Hạng Đô, vượt qua mấy dải núi rừng rậm rạp cùng vài hồ nước sông suối, cách đó mấy ngàn dặm, một vùng sa mạc hoang vu, cát bụi bay mù mịt, một con sông nhỏ chỉ sâu vài thước uốn lượn như linh xà trên mặt đất.

Mặt trời đỏ rực rỡ lặn vê phía Tây, tiếng sói tru vang vọng bi thương, thỉnh thoảng có vài nhà dân nhóm lửa, cột khói bay thẳng lên bầu trời. Chính là cảnh tượng sa mạc mênh mông, khói bếp thẳng tắp, sông dài lấp lánh ánh trăng tròn.

Cuối cùng hai người dừng bước trước một khu cồn cát mênh mông. Lục Tiểu Thiên đứng trên cao nhìn xuống, nhìn về phía xa xa, chỉ thấy trước mắt là những đồi cát nhấp nhô, trong đó có hai ngọn cao nhất đứng sừng sững hai bên. Trong Thổ linh khí dày nặng, ẩn hiện một cánh cổng đi thông đến một bí cảnh khác.

"Hắc ngục chính là ở nơi đây?" Lục Tiểu Thiên trâm giọng hỏi.

"Đúng vậy, chính là nơi này." Mang Tiêu gia chủ gật đầu xác nhận.

"Tính toán thời gian, tên Hạng Cuồng kia vài canh giờ nữa sẽ quay lại. Tuy nhiên, người này hỉ nộ vô thường, hay làm trái lẽ thường. Chúng ta đến sớm vài canh giờ để chờ đợi, tuy có hơi mất thời gian, nhưng cũng tốt hơn là đến nơi mà không gặp được đối phương. Một khi Hạng Cuồng đã tiến vào trong hắc ngục, thì chúng ta có đứng bên ngoài gào thét thế nào cũng chẳng ích gì."

Nói rồi, Mang Tiêu gia chủ lại dặn dò Lục Tiểu Thiên nói.

"Hạng Cuồng tính khí cổ quái, lát nữa để ta nói chuyện với y trước. Đông Phương tiên sinh không hiểu rõ về người này, nên ít nói một chút thì tốt hơn, ngàn vạn lần không được chọc giận người này, nếu không mọi chuyện sẽ hỏng hết."

"Mang Tiêu gia chủ hãy yên tâm, ta sẽ cố gắng giữ im lặng." Lục Tiểu Thiên gật đầu. Hắn hiểu Mang Tiêu gia chủ lo lắng chuyện gì.

Bản thân là một Luyện Đan đại tông sư, tự nhiên cũng có tính khí của riêng mình. Nhưng Hạng Cuồng người này không thể tính toán theo lẽ thường. Nếu lỡ hai người xung đột với nhau, về sau muốn giải Bát Túc Ma Ngưu thú cũng sẽ trở nên vô cùng khó khăn, làm không khéo sẽ còn bị đánh cho một trận. Nhìn thần tình của Mang Tiêu gia chủ này, quá nửa là nhớ đến lần thiệt thòi khi xưa, nên có chút kiêng dè Hạng Cuồng.

Trước khi Hạng Cuồng đến, Lục Tiểu Thiên lại trò chuyện với Mang Tiêu gia chủ một lúc. Họ nói về đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, từ kỳ văn dị sự đến những bí ẩn của tu tiên giới.

Đối với những tu sĩ đã bước vào cảnh giới Nguyên Anh kỳ như bọn họ, thứ không thiếu nhất chính là kiên nhẫn. Đừng nói là vài canh giờ, vài ngày, thậm chí vài tháng, Lục Tiểu Thiên cũng có thể chờ đợi. Thực tế, Hạng Cuồng so với dự liệu còn đến nhanh hơn một chút. Ước chừng chưa đầy hai canh giờ, một lão đầu tóc tai rối bù, râu quai nón dựng đứng, khoác trên mình chiếc áo choàng đỏ rực rỡ, cưỡi trên lưng một con thập giai đạm kim sắc Linh Vân Báo, bên hông đeo một cái hồ lô bằng ngọc bích, không biết bên trong chứa linh tửu hay thứ gì khác.

Đầu Linh Vân Báo này chở lão đầu phi nhanh như gió. Lục Tiểu Thiên nhìn thấy vẻ mặt của Mang Tiêu gia chủ trở nên căng thẳng, liền biết nhân vật chính đã đến.

"Ta còn tưởng là ai, thì ra là Mang Hắc Than (đen như than) đến đây. Thế nào, ngăn chặn ngay lối vào của ta, chẳng lẽ còn muốn đánh nhau hay sao?"

Hai chữ "đánh nhau" vừa ra khỏi miệng, tóc trên đầu Hạng Cuồng càng lúc càng dựng đứng lên như những cây kim cương châm. Cả người nhìn qua trông giống như một đầu Sư Tử đang phát cuồng, chiếc áo choàng đỏ rực phía sau lưng tung bay phất phới, trông vô cùng oai hùng.

"Hạng Phong Tử (Hạng điên), người đừng tưởng rằng thực lực cao hơn một bậc, liền có thể ức hiếp ta. Lần này ta đến tìm ngươi để nói chuyện." Nghe những lời này của Hạng Cuồng, sắc mặt Mang Tiêu gia chủ tối sầm lại nói.

"Có lời thì mau nói, có rắm thì mau thả. !" Hai tay Hạng Cuồng ôm ngực hừ lạnh nói.

Lục Tiểu Thiên vừa rồi còn đang suy ngẫm đến danh xưng đặc biệt Mang Hắc Than của Mang Tiêu gia chủ. Nhưng khi nghe đến câu sau, trên mặt không khỏi hiện lên vài phần quái dị. Cách nói chuyện của tên Hạng Cuồng này thật sự có thể khiến người ta nghẹn chết.

"Hạng Phong Tử, trong hắc ngục của ngươi, có phải có một tên thập giai Yêu Tu, Bát Túc Ma Ngưu thú không. Yêu Tu này có chút uyên duyên với ta, nếu như.. -"

"Không có." Hạng Cuồng trực tiếp ngắt lời Mang Tiêu gia chủ rồi định phất tay bỏ đi.

"Làm sao có thể không có, ta đã đích thân hỏi qua Nguyên Thiên Phóng, rõ ràng con Bát Túc Ma Ngưu thú kia đã được đưa đến trong hắc ngục này của ngươi." Mang Tiêu gia chủ trực tiếp vạch trần lời nói của Hạng Cuồng. Thấy Hạng Cuồng muốn đi, nhất thời nóng vội bay đến trước mặt y.

"Tốt lắm, Mang Hắc Than, ngươi hết lần đến lần khác cản trở đường đi của ta, chẳng lẽ cho rằng Hạng Cuồng ta dễ bắt nạt hay sao? Tuy ta đã đáp ứng với Hạng Vô Ngân kia trong mấy ngày này sẽ không động thủ với người khác. Nhưng nếu như ngươi đã ức hiếp đến tận cửa nhà ta, quả thực là quá sức chịu đựng, không thể chịu đựng được nữa. !" Sắc mặt Hạng Cuồng trở nên giận dữ, nhưng trong mắt lại ẩn chứa vài phần vui mừng, vỗ mạnh một chưởng lên lưng Linh Vân Báo, cả người giống như thiểm điện phóng từ trên lưng Linh Vân Báo xuống. Linh Vân Báo bị Hạng Cuồng vỗ xuống một chưởng, kêu lên một tiếng oan ức. Bị một chưởng của Hạng Cuồng võ cho thân hình trong không trung trực tiếp hạ xuống vài trượng.
Bình Luận (0)
Comment