Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 1485 - Chương 1485: Thổ Hệ Chân Ý

Chương 1485: Thổ hệ chân ý Chương 1485: Thổ hệ chân ýChương 1485: Thổ hệ chân ý

Chương 1485: Thổ hệ chân ý

"Con mẹ nó, thứ đồ chơi này vẫn còn chưa thuần thục, thật là tức chết lão tử." Nhìn thấy vòng hào quang đột nhiên tan rã, Hạng Cuồng mắng chửi vài câu, không hề có chút hình tượng nào.

Y gãi gãi mái tóc rối bù, trong miệng không ngừng lẩm bẩm vài câu, đột nhiên ánh mắt sáng lên, tựa hồ như nghĩ tới cái gì đó, rồi lại lập tức chìm vào trầm tư.

Mang Tiêu gia chủ vừa định lên tiếng, nhưng nhìn thấy bộ dạng Hạng Cuồng như thế, liền vội vàng ngậm miệng lại.

Lục Tiểu Thiên tự nhiên cũng rất thức thời mà không lên tiếng, đồng thời cũng có vài phần bội phục Hạng Cuồng với phong thái kì lạ, không câu nệ tiểu tiết.

Trong tình huống như vậy mà còn có thể tiến vào trạng thái ngộ đạo, quả thật là một tên tu tiên giả thuần túy.

Ánh mắt Hạng Cuồng thỉnh thoảng lóe lên một hồi, tựa hồ như đang suy nghĩ điều gì đó.

Lục Tiểu Thiên cũng cẩn thận suy ngẫm lại về trận chiến giữa hai đại tu sĩ vừa rồi.

Thủ đoạn của Mang Tiêu gia chủ tuyệt đối không yếu, đặc biệt là sáu con kim diễm Hổ Đầu Nghĩ kết thành Lục Hợp Đại Càn trận, huyền diệu dị thường, uy lực vô tận.

Mà Hạng Cuồng chỉ bằng một cây ngũ sắc Giao Đầu côn, đã mạnh mẽ phá tán Lục Hợp Đại Càn trận của Mang Tiêu gia chủ.

Thổ hệ chân ý mà Mang Tiêu gia chủ thốt lên vừa nãy, càng thêm kinh người. Sau khi bị vâng hào quang màu vàng đất ẩn chứa Thổ hệ chân ý bao phủ, không ngờ sáu con kim diễm Hổ Đầu Nghĩ kia không cách nào thi triển được Hỏa Độn kỳ thuật một cách thuận lợi.

Bốn con thực lực hơi yếu một chút, trực tiếp bị vây hãm ở bên trong, hai con mạnh hơn cũng bị trì hoãn chốc lát.

Đây cũng là do Hạng Cuồng quá tham lam, muốn một hơi bắt hết các con kim diễm Hổ Đầu nghĩ. Nếu như y chỉ muốn bắt lấy một con, sợ rằng hiệu quả sẽ tốt hơn lúc nãy nhiều.

Cũng không biết Thuấn Di thuật của bản thân có bị thủ đoạn này của Hạng Cuồng khắc chế hay không, có lẽ chỉ có thử qua mới biết được.

Kim Mộc Thổ Thủy Hỏa, Phong Lôi Băng, bất cứ một hệ nào, lĩnh ngộ được chân ý của nó, liền có thể áp đảo tu sĩ bình thường một đoạn. Cho dù chỉ là một phần cực nhỏ, nhưng uy lực cũng hơn xa thủ đoạn của tu sĩ chưa lĩnh ngộ được.

Kiểu chiến đấu của hai đại tu sĩ như Mang Tiêu gia chủ và Hạng Cuồng này dĩ nhiên không có khả năng sử dụng toàn lực. Nhưng đối với Lục Tiểu Thiên mà nói, cũng đã đủ rung động rồi.

Mang Tiêu gia chủ không chỉ nuôi dưỡng ra cao giai linh trùng, hơn nữa còn có thể khống chế linh trùng thành trận. Linh trùng không giống như linh thú hay là các loại yêu vật khác. Ngoại trừ một số trường hợp ngoại lệ ra, chúng thường có linh trí rất thấp, muốn hình thành loại hợp kích thuật tương đối hoàn chỉnh không phải là chuyện dễ, càng huống chỉ là khiến chúng tinh thông được diệu dụng của trận pháp, tuyệt đối không phải việc một sớm một chiêu có thể thành công.

Ngũ sắc Giao Đầu côn của Hạng Cuồng tuy không có biến hóa gì kỳ diệu, nhưng khi công kích, tiến lui đều cực kì giản dị, không cầu kì hoa mỹ, vậy mà lại có thể phá tan Lục Hợp Đại Càn trận. Muốn làm được như vậy, càng không dễ, đó là nhất lực hàng vạn pháp.

Hạng Cuồng này vừa nhập định, mặc kệ mặt trời lên mặt trời xuống, liên tục mười mấy ngày đứng yên bất động.

Lục Tiểu Thiên và Mang Tiêu gia chủ đành tự ngồi đả tọa, ai cũng không dám tùy tiện quấy nhiễu Hạng Cuồng.

Dù sao không ai biết y rốt cuộc đang lĩnh ngộ hay là đang suy nghĩ chuyện gì. Lỡ như cắt đứt suy nghĩ của y, khiến y nổi gận, thì lợi bất cập hại.

Dù sao thực lực của Hạng Cuồng cũng thâm bất khả trắc. Chọc giận y, bị hành hung một trận thừa sống thiếu chết, đối với tên Hạng Cuồng tính tình cổ quái mà nói, tuyệt đối không phải không thể.

"Con mẹ nó, thật sự là suy nghĩ không thấu mà." Sáng sớm ngày hôm sau, bình minh ló dạng, nhuộm sắc hồng phớt lên bầu trời. Hạng Cuồng hít một hơi dài, trong giọng nói mang theo vài phần bực bội.

"Đã đến cảnh giới này của ngươi, muốn như tre dài trăm thước, tiến thêm một bước nữa, há lại dễ dàng?" Mang Tiêu gia chủ thở dài nói. Tưởng chừng như đang nói về đối phương, nhưng thực ra cũng có chút tiếc nuối cho bản thân.

Đến cái tầng thứ của bọn họ, không gian để tiến bộ vô cùng hạn hẹp, mà Hạng Cuồng, là một nhân vật thiên tài hiếm gặp của Hạng quốc trong ngàn năm qua. Tuy rằng đã vượt qua Mang Tiêu gia chủ y một bước, nhưng chung quy cũng dừng bước trước cánh cửa Hóa Thần kỳ.

"Hừ, đều tại ngươi, đánh nhau mà không chịu dốc hết sức. Lúc trước nếu ngươi dùng thêm chút khí lực, lão tử đánh thống khoái một chút, nói không chừng đã lĩnh ngộ rồi. Ngươi nói xem, tổn thất lớn như vậy, ngươi bồi thường cho lão tử như thế nào?" Hạng Cuồng trừng mắt nhìn Mang Tiêu gia chủ nói.

"Cái này, cái này sao có thể trách ta, thân thể yếu ớt này của ta cũng không chịu nổi đòn của Hạng huynh à." Nhìn thấy biểu cảm quen thuộc của Hạng Cuồng, sắc mặt Mang Tiêu gia chủ liền biến đổi, không tự chủ lui về sau một bước, trong lòng thâm kêu khổ.

Trong số tất cả các đại tu sĩ ở Hạng quốc, người mà Mang Tiêu gia chủ y không muốn dây vào nhất chính là Hạng Cuồng trước mắt. Một lời không hợp, nói đánh là đánh, hoàn toàn không quan tâm đến uy nghiêm của một đại tu sĩ, y hệt như một tên côn đồ trong phàm trân thế tục.

"Ngươi không được? Vậy đến lượt ngươi." Con ngươi Hạng Cuồng đảo một vòng, liếc nhìn Lục Tiểu Thiên.

"Hắn, hắn càng không. . -"

"Ngươi nếu không muốn đánh với lão tử thì câm miệng lại cho ta!" Hạng Cuồng nheo mắt cười, có chút hứng thú nhìn Lục Tiểu Thiên, rồi lườm Mang Tiêu gia chủ, uy hiếp nói.

Khí tức trên người Lục Tiểu Thiên tuy không mạnh, nhưng Hạng Cuồng dùng thần thức quét qua, lại phát hiện pháp lực của hắn dù không quá mạnh, nhưng lại vô cùng ngưng luyện. Càng khiến Hạng Cuồng kinh ngạc hơn là khi thần thức của y chạm đến người Lục Tiểu Thiên, không ngờ có dấu hiệu bị đánh bật ra.

Người có thể mang lại cho Hạng Cuồng y cảm giác này, không phải một tu sĩ Nguyên Anh kỳ bình thường có thể làm được.
Bình Luận (0)
Comment