Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 1494 - Chương 1494: Ngưu Côn Kinh Hi (2)

Chương 1494: Ngưu Côn kinh hi (2) Chương 1494: Ngưu Côn kinh hi (2)Chương 1494: Ngưu Côn kinh hi (2)

Chương 1494: Ngưu Côn kinh hi (2)

"Ma Ngưu Thiên Thi quyết của ta cần hấp thu không ít thi khí. Nhân tộc chỉ là một loại trong số đó. Đoạn thời gian ngươi không có ở đây, ta cũng đã hấp thu gần đủ rồi, vê sau cũng không cân phải ăn thịt người nữa." Ngưu Côn cười hả hả nói.

"Đúng rồi, Lục huynh đệ ngươi làm sao tìm được đến nơi này, có tìm được hai người La Tiêm và Kiều Lam không? Bọn họ thế nào rồi?"

"Bọn họ hiện tại không sao, đêu đang dưỡng thương, cách nơi này của ngươi cũng không phải là xa, chỉ là nơi này của ngươi, bọn họ không tới được." Lục Tiểu Thiên nói.

"Thế thì tốt rồi, thế thì tốt rồi." Ngưu Côn nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại cười nói.

"Nói đến cũng kỳ quái, Lục huynh đệ ngươi không ở đây, mấy người chúng ta liên như là Rắn mất đầu. Một đường chạy Đông chạy Tây, mới rơi vào tình cảnh như bây giờ, không ngờ vào thời điểm mấu chốt lại phải dựa vào Lục huynh đệ đây cứu giúp."

Những lời này của Ngưu Côn hoàn toàn là sự thật. Khi Lục Tiểu Thiên còn trong tiểu đội, Ngưu Côn dù tập tính hoành hành vô ki cũng bị hắn kiềm chế phân nào, nhưng Ngưu Côn cũng không để tâm. Chỉ là khi vừa tách ra với Lục Tiểu Thiên, chỉ còn lại La Tiềm, Kiều Lam và y ba người, Ngưu Côn không còn an phận cho lắm, mới gây ra tình cảnh như hiện tại.

"Dù sao cũng đã cùng nhau trải qua hoạn nạn, giữa chúng ta, cũng không cần phải nói những lời khách sáo như vậy. Số linh vật này ngươi hãy câm lấy dùng trước, ta sẽ nghĩ biện pháp giải cứu ngươi ra càng nhanh càng tốt. Người canh giữ khu vực địa lao này là một đại tu sĩ, sau lưng còn cả một tu tiên vương triêu, cường giả nhiều vô số, lại ở ngay trong kinh đô của đối phương, muốn cứu được ngươi ra ngoài, chỉ có thể dựa vào việc kéo gần quan hệ với các tu tiên giả nơi này. Cho nên, ngươi phải nhẫn nại một chút." Lục Tiểu Thiên thành thật nói.

"Lục huynh đệ ngươi yên tâm, thọ nguyên của Yêu tộc chúng ta dài hơn Nhân tộc nhiều, Lục huynh đệ không cần vội vàng, cứ từ từ nghĩ cách, ta chờ được."

Ngưu Côn vừa nghe Lục Tiểu Thiên nói người canh giữ nơi này lại là một đại tu sĩ, liền vội vàng gật đầu nói, sợ Lục Tiểu Thiên quá mức nóng vội.

Sự lợi hại của đại yêu, lúc trước khi chiến đấu với tam thủ xà yêu Bích Quỳnh, Ngưu Côn đã chứng kiến qua. Ngươi canh giữ nơi này là một đại tu sĩ, nếu như dùng sức mạnh, cho dù bọn họ đang ở thời kì toàn thịnh, cũng chỉ là lấy trứng chọi đá, càng huống chi hiện tại cũng chỉ có mỗi một mình Lục Tiểu Thiên là còn nguyên vẹn.

Đối với La Tiềm và Kiều Lam, tuy rằng Ngưu Côn cũng rất tin tưởng. Ba người cũng coi như từng đồng sinh cộng tử, nhưng thực lực của hai người họ cũng không mạnh hơn y là bao, không có khả năng giống như Lục Tiểu Thiên đây, có năng lực nhiêu lần hóa nguy thành an.

Cho dù lúc trước ở Lăng Văn quật đối chiến với Hạng Nhất Hàng, hay là sau này tiến vào Cổ Nguyệt động phủ, thậm chí là khi đối mặt với đại yêu Bích Quỳnh, tuy là đều vô cùng kinh hiểm, nhưng tất cả cũng đều vượt qua. Mà Lục Tiểu Thiên hiện tại vẫn đang bình an vô sự đứng trước mặt y, Ngưu Côn tự nhiên là tin tưởng Lục Tiểu Thiên.

Y chỉ sợ Lục Tiểu Thiên quá nóng vội, sẽ phá hỏng cục diện tươi tốt như bây giờ. "Nơi này có linh thảo loại trị thương mà trước kia ngươi đã dùng qua, ngươi tạm thời cầm lấy, nhanh chóng khôi phục thực lực, ta sẽ nghĩ biện pháp nhanh chóng cứu ngươi ra." Thấy Ngưu Côn không hề nóng vội, Lục Tiểu Thiên gật gật đầu, ném một cái túi trữ vật vào địa lao. Trước đó Hạng Cuồng đã nói qua với hắn, địa lao nơi này chỉ có thể vào không thể ra, linh vật đưa vào trong thì lại không bị ảnh hưởng.

"Được, lân này liền nhờ cậy Lục huynh đệ ngươi rồi. Về sau Lục huynh đệ ngươi nói đi hướng Đông, ta tuyệt đối không đi hướng Tây, Ngưu Côn này tuyệt không hai lời."

Ngưu Côn nhận lấy túi trữ vật liền vô cùng vui mừng. Từ khi rơi vào tay người của Nguyên gia, linh vật trên người y đã sớm bị họ cướp sạch, mới khiến cho những vết thương mới sau này chỉ có thể tự dựa vào năng lực khôi phục tự chữa trị của nhục thân. Nhưng bản thân lại bị đưa tới trong hắc ngục này, bị địa sát chi lực ảnh hưởng, thương thế không hề tốt hơn chút nào. Nếu có được những linh vật mà Lục Tiểu Thiên đưa cho, khả năng khôi phục thương sẽ khả quan hơn nhiều.

"Trước tiên, ngươi cứ ở đây chờ ta, ta quay về để gặp chủ nhân của nơi này, xem xem cần những điều kiện gì mới chịu thả ngươi ra." Trước mắt Ngưu Côn cân nhanh chóng khôi phục thực lực. Hai người không tiếp tục nói gì, Lục Tiểu Thiên vừa dứt lời, cả người lao ra khỏi khe nứt, bay vút lên mặt đất.

"Vẫn là phong cách hành sự nhanh như điện xẹt, cũng không biết Lục huynh đệ mấy năm nay đã gặp phải kỳ ngộ gì, còn chưa kịp hỏi." Ngưu Côn dùng móng vuốt gãi gãi đầu một cách rất giống "người" nói.

"Thôi được, đợi ra ngoài rồi sẽ còn có rất nhiều cơ hội."

Hạng Cuồng không phải là loại người thích hưởng thụ. Trong hắc ngục này, tuy chỉ là một tòa động thủ, nhưng Hạng Cuồng lại không còn thói quen ở lì trong đó, nên chọn một chơi có Thổ linh khí dày dặc nhất, lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường. Ngoại trừ một cái hâm rượu và yêu thích uống rượu ra, thì không còn thú vui đặc biệt nào khác.

Khi Lục Tiểu Thiên quay lại, trên mặt đất đã có thêm một cái bàn làm bằng ngọc, trên bàn có bày hai vò linh tửu, hương thơm mê người, phiêu dật trong không khí.

"Mùi rượu này, e rằng ít nhất cũng đã được ủ mấy trăm năm rồi. Hàn Dương Liệt, rượu ngon." Mũi Lục Tiểu Thiên hít hà vài cái, liền cười sảng khoái nói.

Khi xưa ở chung với tên tửu quỷ Mạc Vấn Thiên, hắn cũng học được không ít tửu phương, trong đó ngoại trừ Túy Tiên tửu ra, loại linh tửu mà Mạc Vấn Thiên yêu thích nhất chính là Hàn Dương tửu. Chỉ tiếc là gia cảnh Mạc Vấn Thiên bần hàn, linh tửu trên người cũng chỉ là loại được ủ chế vài chục năm. Còn loại ủ chế mấy trăm năm, hiển nhiên chính là cực phẩm.
Bình Luận (0)
Comment