Chương 1495: Bàn điều kiện
Chương 1495: Bàn điều kiệnChương 1495: Bàn điều kiện
Chuong 1495: Ban dieu kien
Chớ nên vội vàng cho rằng tu sĩ có thọ nguyên dài đằng đẳng, động tí là ủ nhưỡng vài ngàn năm. Cũng chính vì tu sĩ thọ nguyên quá dài, đặc biệt là ở nơi Xích Uyên đại lục này, tu sĩ tiếp xúc với phàm nhân thế tục càng thêm mật thiết. Về khoản ăn uống, nơi đây so với Vọng Nguyệt mà Lục Tiểu Thiên từng ở, hay Lam Ma hải vực mà hắn đã đi qua, quả thực còn phồn hoa náo nhiệt hơn một chút.
"Nhìn sắc mặt của Đông Phương tiên sinh, e rằng đã tìm được vị cố nhân kia rồi. Chẳng hay tình hình của vị cố nhân ấy ra sao?" Mang Tiêu gia chủ nhìn thấy Lục Tiểu Thiên trở về, liền lên tiếng hỏi trước.
"Tình hình không được tốt cho lắm, nhưng vẫn còn sống, có thể hồi phục lại." Lục Tiểu Thiên cười nói.
"Vì một tên yêu tu mà bôn ba, ngươi cũng coi như là kẻ trọng tình trọng nghĩa. Tuy nhiên, muốn từ hắc ngục của ta cứu tên yêu tu ra ngoài không phải là chuyện dễ dàng. Mỗi người hay hoặc là Yêu tu tiến vào hắc ngục này đều được ghi chép cẩn thận trong sổ sách. Ta tuy là người cai quản hắc ngục nơi đây, nhưng việc ra vào lại do một người khác nắm giữ. Người đó đã bế quan nhiều năm, chỉ quản việc vào mà không quản việc ra, tính tình cổ quái. Ngươi và người đó không thân không thích, nếu mạo muội đi tìm, e rằng ngay cả cái bóng còn chưa nhìn thấy." Hạng Cuồng dội một gáo nước lạnh vào Lục Tiểu Thiên nói.
"Chuyện này, ngươi dù có nhờ Mang Hắc Thân giúp đỡ, cũng chẳng giúp ích được gì. Từ sau khi xảy ra chuyện Nguyên Tĩnh bị sát hại, trong hoàng tộc đã có ý định siết chặt lại việc quản lý hắc ngục. Tuy rằng chưa thực thi áp dụng, nhưng lại thật là khéo, kẻ phụ trách việc ra vào hắc ngục này lại có chút liên quan đến Nguyên Tĩnh."
"Chẳng lẽ là không còn cách nào khác?" Lục Tiểu Thiên cau mày hỏi.
"Cũng chẳng phải không có cách nào, ta ở trong hắc ngục này cũng buồn chán vô cùng, chẳng có ai cùng ta so tài. Nếu ngươi chịu ở lại, thỉnh thoảng cùng ta so đấu một trận, tuy danh ngạch ra vào do người khác quản, nhưng nếu ta mở lời, người đó cũng phải nể mặt ta vài phần." Hạng Cuồng tròng mắt xoay chuyển, nhìn về phía Lục Tiểu Thiên nói.
"Hạng Phong Tử, chẳng lẽ không còn biện pháp nào khác sao?" Mang Tiêu gia chủ nghe vậy, lập tức cau mày nói.
"Biện pháp cũng chẳng phải không có." Hạng Cuồng trầm giọng nói.
"Biện pháp gì?"
"Ngươi ở lại cùng ta so đấu.' "Cái này..." Mang Tiêu gia chủ vừa nghe, lập tức nghẹn họng. Để y ở lại trong hắc ngục này đã là một loại tra tấn, huống chi còn phải ở cùng với tên gia hỏa Hạng Cuồng, còn không biết đến khi nào mới kết thúc. Loại chuyện này y làm sao chịu được, lỡ như có một ngày Hạng Cuồng đánh đến hăng say, làm bị thương vài con kim diễm Hổ Đầu Nghĩ của y, y không có chỗ mà khóc a. "Đừng trưng ra cái bộ mặt như chết cha chết mẹ vậy, cho dù ngươi muốn ở lại, ta cũng chưa chắc đã bằng lòng. Với chút bản lĩnh của ngươi, dưới tay ta cũng chẳng trụ được bao lâu. Nếu thực sự muốn luận bàn võ nghệ, so tài cùng vị tiểu huynh đệ này thú vị hơn nhiều. Với ngươi hay với hắn, ta đều không thể dùng toàn lực. Nhưng cái Lục Hợp Đại Càn trận do sáu con kim diễm Hổ Đầu Nghĩ của ngươi tạo thành kém xa kiếm trận của tiểu huynh đệ này." Mí mắt Hạng Cuồng giật giật, nhìn Lục Tiểu Thiên với ánh mắt đầy vẻ mong chờ.
Mang Tiêu gia chủ nghe vậy, lập tức không nói nên lời. Những gì Hạng Cuồng nói cũng không sai, tên Hạng Phong Tử này đã lĩnh ngộ được một tia Thổ hệ chân ý. Tuy cả hai đều là đại tu sĩ, nhưng bản thân y thực sự không phải là đối thủ của Hạng Cuồng.
So tài cùng Hạng Cuồng, đối phương chắc chắn sẽ không thể dùng toàn lực. Hơn nữa Hạng Cuồng tuy hiếu chiến, cũng không nhất thiết phải chọn người có thực lực mạnh nhất. Đương nhiên, nếu có thực lực ngang ngửa Hạng Cuồng, tự nhiên là tốt nhất. Nhưng loại cường giả cấp bậc như Mang Tiêu gia chủ, nhìn khắp cả Xích Uyên đại lục cũng không có nhiều. Muốn tìm được người có thực lực như Hạng Cuồng, còn có thể có mấy ai? Hơn nữa đối phương sao có thể dễ dàng giao thủ với Hạng Cuồng?
Nếu không có đối thủ có thực lực ngang ngửa so tài. Thực lực chênh lệch ít một chút hay nhiều một chút cũng chẳng khác biệt là mấy.
Hơn nữa kiếm trận của Lục Tiểu Thiên, Mang Tiêu gia chủ y cũng vừa mới tận mắt chứng kiến. Nếu không nhờ vào tu vi thâm hậu, cho dù là y đối mặt với kiếm trận này, tự hỏi cũng sẽ phải rơi vào cảnh khói bụi đầy mặt, chật vật không chịu nổi.
Trước đây Hạng Cuồng dùng thủ đoạn đồng giai, cũng không thể chiếm được tiện nghị gì. Kiếm trận này thiên biến vạn hóa, khiến người ta khó lòng phòng bị. Lần đầu tiên gặp phải kiếm trận kỳ diệu như vậy, Hạng Cuồng tỏ ra hứng thú cũng là hợp tình hợp lý.
"Thế nào, tiểu huynh đệ, trong hắc ngục này của ta, tuy rằng chật chội một chút, nhưng ngươi có thể tìm được một đối thủ đối luyện như ta đây, đối với việc tăng tiến tu vi cũng điều khó có được." Hạng Cuồng thấy Lục Tiểu Thiên rơi vào trầm tư, trong lòng nhảy dựng, lo lắng hắn sẽ cự tuyệt, lại bổ sung thêm nói.
"Huống chi chuyện này của tiểu huynh đệ, nếu như ta không nguyện ý giúp đỡ, tiểu huynh đệ có tìm người khác cũng không có tác dụng gì."
Trong mắt Lục Tiểu Thiên lóe qua vài phần quái dị. đoạn thời gian này vận đạo của hắn quả thật không tồi, có xu thế phủ cực thái lai. Từ khi Hạng Hoa trao cho hắn bộ công pháp hoàn chỉnh của Thập Chuyển Dung Nguyên công, hắn vẫn luôn không tìm được đối thủ đối luyện thích hợp. Nếu không thể không qua đối luyện liên tục để tu luyện ra Dung Huyết châu trong cơ thể, liền đạt không được mục đích tàng trữ pháp lực. Chỉ là với thực lực của hắn, tu sĩ Nguyên Anh kỳ bình thường không thể nào giúp hắn đạt được hiệu quả đối luyện. Hiện tại có thể gặp được Hạng Cuồng, còn là đối phương chủ động đề nghị, đối với Lục Tiểu Thiên mà nói, quả thật là không có gì tốt hơn.