Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 1496 - Chương 1496: Đến Mà Không Đi, Há Chẳng Phải Là Trái Lễ

Chương 1496: Đến mà không đi, há chẳng phải là trái lễ Chương 1496: Đến mà không đi, há chẳng phải là trái lễChương 1496: Đến mà không đi, há chẳng phải là trái lễ

Chương 1496: Đến mà không đi, há chẳng phải là trái lễ

Tuy nhiên, dù Lục Tiểu Thiên ngàn vạn lần đồng ý, nhưng lúc này cũng không thể tùy tiện gật đầu, mà hơi hơi nhíu mày nói:

"Thổ linh khí trong hắc ngục này tuy rất là sung túc, nhưng đối với ta lại không quá nhiều trợ giúp.

"Việc này không sao cả, ngươi có thể tự do ra vào hắc ngục này. Quân tử nhất ngôn, chỉ cần ngươi đáp ứng luận bàn với ta, những chuyện khác đều có thể bàn." Hạng Cuồng khoát tay nói.

"Tu sĩ Nguyên Anh kỳ bình thường ở trong hắc ngục này, nếu không phải Thổ hệ tu sĩ, thời gian lâu dài tất nhiên sẽ không hề dễ chịu. Bất quá tình huống của ngươi không giống nhau. Ngươi là Luyện Đan tông sư, khẳng định sẽ có biện pháp giải quyết. Hơn nữa ngươi còn là thập giai Thể Tu, năng lực kháng cự không phải là một tu sĩ bình thường có thể so bì."

"Nếu như Hạng huynh có thể giải quyết hai mối nghi ngại còn lại của ta, việc đáp ứng yêu cầu của Hạng huynh cũng không phải là không thể."

Ánh mắt Lục Tiểu Thiên lóe lên nói. Nếu Hạng Cuồng đã sảng khoái như vậy, hắn cũng không tiện đưa ra quá nhiều yêu cầu.

"Ngươi cứ nói đừng ngại." Hạng Cuồng nói.

"Hạng huynh pháp lực thông thiên, hơn xa cảnh giờ hiện tại của ta. Nếu so đấu pháp lực, tự nhiên không thể vận dụng thực lực vượt qua cảnh giới của ta quá nhiều, như vậy có luận bàn cũng không có ý nghĩa gì. Điểm cuối cùng, vì bằng hữu này của ta, ta ở trong hắc ngục một đoạn thời gian cũng không có vấn đề, nhưng không có khả năng mãi ở trong hắc ngục được. Hạng huynh không ngại cho một cái thời gian hạn định chứ?”

Lục Tiểu Thiên suy nghĩ một chút rồi nói. Cho dù hắn rất muốn tu luyện Thập Chuyển Dung Nguyên công, nhưng cũng không thể mãi mãi ở lại nơi này được.

"Việc luận bàn ngươi có thể yên tâm, nếu như nhất lực hàng thập pháp, lấy mạnh đánh yếu, có đánh cũng không có ý nghĩa gì. Về phần thời gian, chắc hẳn ba năm năm, tiểu huynh đệ sẽ không để tâm chứ." Hạng Cuồng hắc hắc cười nói.

"Đông Phương tiên sinh là Luyện Đan tông sư, ở lại nơi này của ngươi tới ba năm năm. Hạng Phong Tử, lời này mà ngươi cũng dám nói ra." Mang Tiêu gia chủ nhất thời trợn trừng mắt nói.

"Luyện Đan tông sư thì sao chứ, cũng chẳng phải là ta cầu cạnh ai. Huống chi, dù Luyện Đan tông sư có thể luyện đan, cũng chẳng giúp ích cho ta được bao nhiều." Hạng Cuồng ngửa cổ tu một hơi cạn chén Hàn Dương tửu, không hề lo lắng thản nhiên nói.

"Được rồi, ba năm năm thì ba năm năm, dù sao ta cũng có thể tự do ra vào. Chỉ cần thỉnh thoảng so tài với Hạng huynh một trận là được." Mang Tiêu gia chủ có chút ý kiến, nhưng Lục Tiểu Thiên lại một hơi đáp ứng.

Ban đầu, hắn dự định thu thập đủ Bàn Thanh Thạch rồi sẽ đến Linh Khư bí cảnh tìm La Tiêm. Nay vấn đề lớn nhất đã được giải quyết, tạm thời lại có thêm con đường tăng cường thực lực.

Quan trọng hơn, Hạng quốc là thế lực tiên triều đỉnh cấp ở Xích Uyên đại lục, tích lũy vô cùng phong phú. Đặc biệt, với thân phận Luyện Đan đại tông sư của mình, hắn có thể đổi lấy không ít thứ. Ở lại Hạng Đô thu thập linh vật, cũng chưa chắc đã kém hơn việc đến Linh Khư bí cảnh.

Kể từ khi đặt chân đến nơi đây, Lục Tiểu Thiên đã thu thập được không ít đồ vật. Thể Thu lại vừa mới có đột phá, cân phải củng cố nền tảng tu vi.

Càng huống chi còn có một vị cường giả tuyệt đỉnh như Hạng Cuồng bồi luyện, là cơ hội mà bao nhiêu người câu còn cầu không được, tạm thời hắn cũng không cần thiết phải đi Linh Khư bí cảnh mạo hiểm.

Đương nhiên, đợi sau khi thực lực đủ mạnh, Hạng Đô cũng không còn cơ duyên gì với hắn nữa, tự nhiên hắn sẽ rời khỏi. chỉ là thời cơ trước mắt còn chưa đến.

"Ha ha, được, thế thì một lời đã định." Hạng Cuồng ha ha cười nói nói. "Den đây, tiểu huynh đệ, ngươi và ta mới gặp như đã quen biết từ lâu. Vò Hàn Dương tửu này ta tặng cho tiểu huynh đệ ngươi."

Hạng Cuồng lại lấy ra một vò Hàn Dương tửu niên phận tăng thêm một trăm năm ném cho Lục Tiểu Thiên nói.

"Đến mà không đi, há chẳng phải là trái lễ? Nếu Hạng huynh đã là bậc cao nhân yêu thích linh tửu, chỗ tại hạ cũng có hai vò linh tửu. Hạng huynh và Mang Tiêu huynh xin mời nếm thử."

Sau khi Lục Tiểu Thiên cảm tạ Hạng Cuồng, cũng lấy ra hai vò Túy Tiên tửu.

"Hương thơm của loại linh tửu này thật là mê người!" Lục Tiểu Thiên vừa mới lấy Túy Tiên tửu ra, Hạng Cuồng vốn là người yêu thích linh tửu, lập tức hít hà vài hơi. Hai mắt phát sáng, vươn tay nhiếp lấy một vò Túy Tiên tửu vào tay, há miệng uống ừng ực vài ngụm.

"Hảo tửu, di, không đúng, loại linh tửu này của ngươi tựa hồ có chút ảnh hưởng tới pháp lực. Tiểu huynh đệ, linh tửu này của ngươi có lai lịch gì?"

"Có chút ảnh hưởng tới pháp lực?" Mang Tiêu gia chủ nhiếp lấy một vò khác, cũng uống ực một vài ngụm, trên mặt lộ ra thân sắc say mê.

"Quả thật có chút ảnh hưởng, nhưng cơ hồ yếu ớt đến mức có thể bỏ qua, e là chỉ có tác dụng với tu sĩ Kim Đan kỳ."

"Không sai, sớm vào nhiều năm trước, ta ủ rượu này là chuẩn bị dùng khi đột phá tới Kim Đan kỳ. Chẳng ngờ còn chưa kịp dùng đến đã kết thành Nguyên Anh rồi."

Lục Tiểu Thiên cười nói.

"Tuy nhiên, dù không phát huy được tác dụng, thì nguyên liệu dùng để ủ chế Túy Tiên tửu này cũng đều là thượng hạng, thỏa mãn một chút dục vọng miệng lưỡi cũng không có vấn đề gì. "Tuy rằng vô dụng đối với chúng ta, nhưng có thể khiến một tên tu sĩ Kim Đan kỳ khôi phục toàn bộ pháp lực trong thời gian cực ngắn, cũng là vật phẩm vô cùng quý hiếm, đáng tiếc, đáng tiếc."

Mang Tiêu gia chủ liên tục lắc đầu nói vài tiếng. Nếu như có thể đạt tới hiệu quả cũng khôi phục pháp lực cho tu sĩ Nguyên Anh kỳ, giá trị của linh tửu này sẽ lập tức tăng vọt.
Bình Luận (0)
Comment