Chương 1501: Người đứng đầu thập mỹ Hạng Đô
Chương 1501: Người đứng đầu thập mỹ Hạng ĐôChương 1501: Người đứng đầu thập mỹ Hạng Đô
Chương 1501: Người đứng đầu thập mỹ Hạng Đô
"Không phải ta!" Gương mặt Hạng Khuynh Thành thoáng chốc ửng hồng, rồi nhanh chóng biến thành vẻ kinh ngạc xen lẫn giận dữ.
Cánh tay ngọc ngà vung lên, đầu ngón tay khẽ phất, chiếc ngọc trạc đang ở giữa kiếm hà bỗng tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Vô số luồng kiếm khí mỏng manh ẩn trong vang hào quang chói lóa, khó có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Người bị công kích, sẽ cảm nhận được vô số luồng kiếm khí bay đến rậm rạp như mưa, khiến da đầu tê dại.
"Lần trước chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, ta đâu phải cố ý, hà cớ gì lại hạ thủ tàn nhẫn như vậy?”
Lục Tiểu Thiên cũng có chút bất đắc dĩ. Kiếm trạc trên tay nữ nhân này quả thực phi thường, kiếm ý dày đặc mà sắc bén, so với nam tử bình thường còn có thêm phần kiêu căng bá đạo.
Rơi vào tay nữ nhân này, vậy mà lại có thể phát huy ra uy lực và khí thế như vậy, quả thực không dễ dàng. Chỉ xét vê đòn công kích vừa rồi, tạo nghệ của nữ nhân này trên kiếm đạo, chỉ sợ không hề thua kém hắn.
Trong một lần luận bàn với Hạng Cuồng trước đây, Lục Tiểu Thiên từng nghe Hạng Cuồng nhắc đến. Hạng Cuồng vô cùng sùng bái Phiêu Miểu kiếm trận của hắn, tuy nhiên cũng nói rằng trong số Kiếm tu Hạng quốc mà y từng gặp, người có thể sánh ngang với kiếm trận của hắn, cũng chỉ có một hai người mà thôi, trong đó có một người chính là thành viên trong hoàng tộc.
Nữ tử này có thể ra vào hắc ngục, hẳn là cường giả hoàng tộc mà Hạng Cuồng đã nhắc đến. Hoàng tộc Hạng quốc này, quả nhiên là cường giả như rừng.
"Ngươi còn nói!" Nghe Lục Tiểu Thiên nói đến "việc kia" chỉ là ngoài ý muốn. Sắc mặt Hạng Khuynh Thành đỏ bừng, kiếm khí càng thêm vài phần sắc bén.
Hứa Tịnh nghi hoặc nhìn qua nhìn lại giữa hai người. Vị hảo tỷ muội này của nàng tuy động thủ cực kì tàn nhẫn, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nàng mất bình tĩnh trước mặt một nam nhân như vậy.
Hạng Khuynh Thành mỹ danh lan xa, là người đứng đầu trong thập đại mỹ nhân ở Hạng Đô. Vô luận là thân phận hay địa vị, đều khiến cho đa số nam tu phải ảm đạm thất sắc, càng khiến người khác kinh thán chính là thiên tư tu luyện của nữ nhân này. Chỉ trong vòng chưa tới hai ba trăm năm, nàng đã bước vào hàng ngũ cường giả Nguyên Anh trung kỳ. Một thân kiếm thuật, có uy lực thân quỷ mạc trắc, bao nhiêu thanh niên tuấn kiệt, khi đứng trước mặt nàng đều không khỏi cảm thấy hổ thẹn, tự tỉ.
Tên nam tử trước mắt này vừa có mối quan hệ mịt mờ với Vu Nhã, hơn nữa còn chẳng có chút danh tiếng, vậy mà lại có thể trực tiếp ngạnh kháng kiếm hà cuồn cuộn của Hạng Khuynh Thành. Thân là tỷ muội của Hạng Khuynh Thành, Hứa Tịnh hiểu rõ Hạng Khuynh Thành lúc này tuyệt đối đã đánh ra chân hỏa.
Tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ có thể tiếp được một kích toàn lực của Hạng Khuynh Thành vốn đã không nhiều, mà còn dáng vẻ ung dung như tên nam tử trước mặt thì lại càng hiếm như phượng mao lân giác.
Kiếm vũ kia như trường hà vỡ đê, tuôn trào mãnh liệt, từ bốn phương tám hướng ào ạt lao về phía Lục Tiểu Thiên.
Phiêu Miểu phi kiếm lần lượt bay ra, bao quanh tứ phía. So với kiếm khí sắc bén của đối phương, Phiêu Miểu kiếm trận lại mang thêm vài phần khí tức phiêu dật. Phi kiếm xoay quanh, đầu đuôi nối liền, kiếm trận trong nháy mắt thành hình.
Hạng Khuynh Thành dùng ngón tay thon dài điểm vào hư không. Thân hình kiếm trạc rung lên một cái, mấy thanh kiếm khổng lồ bay ra lân nữa, lân lượt chém vào kiếm trận. Bị những thanh Phiêu Miểu phi kiếm trong kiếm trận pháp lần lượt triệt tiêu đi.
"Kiếm trận thật là lợi hại, Khuynh Thành, xem ra thực lực người này không hề dưới muội."
Hứa Tịnh nhìn thấy khi Phiêu Miểu kiếm trận của Lục Tiểu Thiên toàn lực phát động, Hạng Khuynh Thành nhiều lần dốc toàn lực công kích mà vẫn không thể làm gì được đối phương, không khỏi kinh ngạc thốt lên.
"Dừng tay lại được rồi, chuyện trước kia ta xin bồi thường mọi lỗi lâm." Nếu đối phương không có ác ý, hai bên so tài một phen cũng không sao.
"Chẳng lẽ ngươi tưởng rằng ta thật sự không làm gì được ngươi sao?" Hạng Khuynh Thành khẽ quát một tiếng, mái tóc đen tuyên bay múa theo gió, khuôn mặt vốn đang giận dữ nay trở nên bình tĩnh, môi khẽ mở,'Minh quang chi tâm, phổ chiếu đại địa!"
Thanh kiếm trạc rời khỏi kiếm hà, bay lên đỉnh đầu Hạng Khuynh Thành. Một mảng bạch quang rực rỡ như mặt trời lan tỏa xuống, bao phủ toàn bộ phương viên vuông vức trong phạm vi mười dặm.
Bạch quang càng lúc càng mạnh, Hạng Khuynh Thành ở giữa luồng bạch quang giống như tiên nữ giáng trần, tuy dung mạo bình thường nhưng lại thanh tao thoát tục, không vướng bụi trần, trắng trẻo tinh khôi.
Khí chất của nữ tử này, thế gian hiếm có.
Rất nhanh, lông mày Lục Tiểu Thiên lại nhíu chặt.
Luông bạch quang này trong nháy mắt trở nên vô cùng sáng chói, ngay cả với thị lực của Lục Tiểu Thiên, cũng chỉ toàn là một màu trắng xóa, căn bản không thể nhìn thấy gì. Chỉ một lát sau, hắn thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi nhói ở mắt, và cảm giác đau nhói này còn đang tăng lên, khiến Lục Tiểu Thiên không thể không nhắm mắt lại theo bản năng.
Trong lúc này, kiếm khí cuồng bạo vẫn gào thét ập đến từ bốn phương tám hướng.
Lục Tiểu Thiên nhắm mắt, thân thức phóng ra, nhưng vẫn chỉ thấy xung quanh một màu trắng xóa. Tuy nhiên, Phiêu Miểu kiếm trận vẫn vận chuyển trôi chảy, tám thanh Phiêu Miểu phi kiếm đã vận hành nhuần nhuyễn, cho dù nhắm mắt lại, trận pháp vẫn không hề thay đổi.
Hạng Khuynh Thành đứng bên ngoài kiếm trận, thân hình lơ lửng giữa kiếm hà. Nàng vung tay triệu hồi chiếc kiếm trạc, khống chế kiếm hà, thế công dồn dập như sóng trào. Tuy nhiên, hiệu quả lại chẳng mấy khả quan.
Dù cho nàng có dốc sức cuồng công thế nào, kẻ thù đáng ghét kia vẫn ung dung đứng giữa trận kiếm, tựa như tảng đá ngầm giữa biển khơi, mặc cho nàng như những cơn sóng giận dữ võ như thế nào cũng không sao lay động được đối phương.
"Đã nhắm mắt như vậy mà cũng có thể khống chế kiếm trận được sao? Khuynh Thành, Minh Quang Ngọc Hà kiếm quyết của muội tuy lợi hại, nhưng hôm nay e rằng cũng gặp phải đối thủ rồi. Tạo nghệ trên Kiếm đạo của nam tử này sợ rằng chẳng kém gì muội."