Chương 1510: Tới tận cửa đòi người
Chương 1510: Tới tận cửa đòi ngườiChương 1510: Tới tận cửa đòi người
Chương 1510: Tới tận cửa đòi người
"Nô gia đi cùng với chủ nhân." Vu Nhã nói.
"Không cần, ngươi vẫn nên ở lại đây. Ngươi là một Quận Vương phi. Việc gì cũng đi cùng với ta cũng không thích hợp cho lắm. Huống chi hiện giờ chúng ta còn đang ở Hạng Đô." Lục Tiểu Thiên lắc đầu nói.
Hạng Đô người nhiều phức tạp. Tuy rằng địa vị của Vu Nhã trong hoàng tộc không phải cao, nhưng mỹ mạo lan xa, khiến bao kẻ ái mộ. Khi ở bên ngoài, Lục Tiểu Thiên ít khi đi cùng với Vu Nhã, tránh rước phải phiên phức không đáng có.
"Dạ, chủ nhân." Vu Nhã liếc nhìn Lục Tiểu Thiên một cách u oán.
Thân ảnh Lục Tiểu Thiên khẽ động, đã biến mất sau cánh cửa. Trong lòng Vu Nhã khẽ thở dài, nhưng cũng hiểu rõ, lòng hướng đạo của vị chủ nhân này quá mức kiên cố, không phải là người dễ dàng bị ảnh hưởng bởi nữ nhi tình trường. Chút tư sắc này của bản thân sợ rằng không thể nào khơi dậy được gợn sóng trong lòng đối phương.
Phủ đệ Trấn Viễn tướng quân, tọa lạc ở hướng Đông Nam của Hạng Đô, ẩn mình giữa dãy núi xanh tươi, con đường đá xanh uốn lượn quanh co dẫn vào một nơi thanh bình.
Nơi cổng phủ, có hai hàng tu sĩ Trúc Cơ kỳ canh gác cẩn mật, với tu sĩ Kim Đan kỳ dẫn đầu đội ngũ tuần tra khu vực núi non lận cận.
Mảnh sơn vực này là địa phương mới được phân cho Trấn Viễn tướng quân, vẫn còn có không ít yêu thú trong vùng sơn dã cần phải được tiêu trừ sạch sẽ.
"Kẻ nào, dám xông vào phủ đệ Trấn Viễn tướng quân!"
Lục Tiểu Thiên ngự không bay lên, tốc độ không phải là nhanh. Hai đội quân tuần tra do tu sĩ Kim Đan kỳ dẫn dầu nhìn thấy Lục Tiểu Thiên, liên tiến lên ngăn cản. Chỉ thấy trước mắt hoa lên, bọn họ liền mất đi tung tích của đối phương.
"Liệt Hầu, ngươi hao tận tâm tư muốn dẫn dụ ta đến, vì sao lại đóng cửa không ra gặp?"
Giọng Lục Tiểu Thiên vang vọng, trong chớp mắt truyền khắp toàn bộ phủ đệ Trấn Viễn tướng quân.
Trong hai đội tu sĩ vừa rồi ngăn cản Lục Tiểu Thiên trên không trung, những kẻ có thực lực hơi yêu cơ hồ không thể đứng vững, phải nhờ đồng đội đỡ cho mới không ngã từ trên không xuống.
"Nguyên Anh lão tổi" Hai đội tu sĩ Kim Đan kỳ đều nhìn nhau, trên mặt hiện rõ thân sắc sợ hãi.
"Ha ha, có bằng hữu từ phương xa đến, bản tướng quân nào có đạo lý đóng cửa không gặp, xin hãy vào sảnh đường nói chuyện." Một giọng nói âm âm vang lên, nhưng không thấy bóng dáng của Trấn Viễn tướng quân Hầu Liệt đâu. "Ta không phải là khách, ngươi giam giữ đồ đệ của ta, rốt cuộc là vì sao? Hôm nay nếu không cho ta một lời giải thích, phủ đệ Trấn Viễn tướng quân này của ngươi, e rằng phải sửa sang lại một lần rồi."
Lục Tiểu Thiên cất tiếng nói to, đứng trên đỉnh một ngọn núi nhỏ, không có ý định dời bước. Thân ở Hạng Đô, hắn bị nhiều ràng buộc, không thể tùy tiện hành động như ở những nơi hiểm địa khác. Tuy nhiên, trong vài năm ở Hạng Đô, tuy rằng hắn sống ẩn dật, nhưng không phải là người không có chút căn cơ nào. Hầu Liệt này dám vô duyên vô cớ giam giữ Ngư Tiểu Kiều và Hạng Hoa, quả thật coi hắn như người dễ bắt nạt ư?
"Khẩu khí lớn thật, ta ngược lại cũng muốn xem thử, ngươi làm thế nào phá hủy được phủ đệ của tướng quân nhà ta." Một tiếng quát tháo vang lên, hàng trăm tên tu sĩ Kim Đan, tay câm nỏ, từ trong sơn dã lần lượt xông ra, những chiếc no trên tay đều là đan nguyên pháp khí, xếp thành trận nỏ, ngay cả đối với tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng là một mối đe dọa.
"Bản thân lén lút giấu đầu hở đuôi, lại phái một đám tiểu bối ra chịu chết, ta không giúp ngươi thu thập một phen, e rằng sẽ không hợp ý ngươi." Lục Tiểu Thiên cười lạnh nói.
Bóng người lóe lên, thân thể phân thành hai, xuất hiện một phân thân giống hệt nhau. Đây chính là Khôi Ảnh Thuật mà hắn đã lâu không sử dụng, tuy rằng ảnh phân thân chỉ có một phần thực lực, không đủ để đối phó với đồng giai tu sĩ. Nhưng đối với những tu sĩ Kim Đan kỳ có tu vi thấp hơn bản thân một đại cảnh giới này, muốn phân biệt thật giả ảnh phân thân của hắn, thì vẫn còn thiếu chút hỏa hầu.
Trên bầu trời, hàng trăm tu sĩ Kim Đan kỳ xếp thành trận nỏ, phối hợp nhịp nhàng. Đối mặt với ảnh phân thân không thể phân biệt thật giả, bọn họ chia thành hai tiểu đội. Dưới sự chỉ huy của đội trưởng từng đội, tên nỏ bay như mưa.
"Di"
Lục Tiểu Thiên khẽ di một tiếng. Trong chớp mắt, ảnh phân thân của hắn đã bị bắn ra vô số lổ hổng, hóa thành vô số mảnh vụn vỡ nát. Bản thể cũng bị một đợt tên khác cản trở.
"Hống!" Trận nỏ tên này đã chặn được đường đi của Lục Tiểu Thiên khiến sĩ khí bọn họ tăng vọt. Chúng tu sĩ đều kêu gào hò hét.
Lục Tiểu Thiên vung tay áo lên, những mũi tên nỏ bay đến trước mặt như chìm vào vũng lầy, không thể tiến thêm được nữa.
"Quân trận do tu sĩ tạo thành, quả nhiên không thể coi thường. Đổi lại là một tu sĩ Nguyên Anh kỳ khác e rằng khó mà đột phá được. Nếu bị những tu sĩ Kim Đan này níu chân, dù không thất bại cũng sẽ bị người ta chê cười." Lục Tiểu Thiên đã không ít lần chứng kiến uy lực của loại quân trận này, nhưng uy lực của quân trận tu sĩ lần này vẫn khiến hắn mở rộng tâm mắt.
Cảm khái qua đi, thay vào đó là một nụ cười lạnh lẽo, đối mặt với quân trận này, những tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ bình thường quả thực có cảm giác như chó cắn nhím. Tuy nhiên, đối với Lục Tiểu Thiên mà nói, bọn họ chung quy cũng chỉ là một đám kiến hôi. Cho dù có thể tạo ra một số uy hiếp nhất định đối với tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nhưng vẫn chưa thể đe dọa đến được tầng thứ của hắn.
Lục Tiểu Thiên vung tay vỗ vào hư không, một bóng bàn tay khổng lồ hiện ra, bên trên ngọn thanh sắc Phạm La linh hỏa đang thiêu đốt. Hỏa diễm thủ lăng không phóng lớn, chỉ trong chớp mắt đã đạt đến phương viên mấy chục trượng, bao trùm toàn bộ quân trận do hàng trăm tu sĩ Kim Đan kỳ tạo thành.