Chương 1512: Ai sợ ai
Chương 1512: Ai sợ aiChương 1512: Ai sợ ai
Chuong 1512: Ai so ai
Hơn nữa nói về căn cơ, Lục Tiểu Thiên tự thấy rằng không có mấy ai có thể vượt qua được bản thân. Càng hiển nhiên, tên Hầu Liệt trước mặt này không thể nào nằm trong danh sách đó.
Phiêu Miểu kiếm trận tạm thời không dùng được, nhưng thủ đoạn của Lục Tiểu Thiên hắn nào phải chỉ có mỗi kiếm trận này. Bản thân cũng lâu rồi không vận dụng tới Trấn Yêu tháp, vừa hay lần này dùng nó để thư giãn gân cốt.
Thần thức Lục Tiểu Thiên vừa động, bảy tòa bảo tháp chuyển động xung quanh nguyên anh trong cơ thể đồng loạt lóe sáng, vang lên từng hồi âm thanh trang nghiêm, trong đó có một đạo hắc quang đặc biệt chói mắt.
"Đây là?" Trong lòng Lục Tiểu Thiên thâm kinh ngạc. Vốn khí tức của bảy tòa Trấn Yêu tháp đều khác nhau, nhưng chênh lệch không phải lớn. Lúc này tòa Cực Hắc Thánh Thiên Trấn Yêu tháp rõ ràng đã mạnh mẽ sinh động hơn một chút.
Là do hạt châu màu đen bên trong ư? Thần thức Lục Tiểu Thiên quét vào bên trong, pháp hiện hạt châu màu đen đó đã hòa làm một vơi Cực Hắc Thánh Thiên Trấn Yêu tháp. Sau khi hấp thu hạt châu màu đen này, Cực Hắc Thánh Thiên Trấn Yêu tháp càng trở nên thần bí và nặng nề.
Hạt châu màu đen là thứ hắn thu được trong một buổi đấu giá ở Thanh Đỉnh thành. Lúc đó hắn chỉ cảm thấy bên trong có khí tức Phật đạo tương tự với Cực Hắc Thánh Thiên phù đồ nên liền đưa hạt châu vào trong, không ngờ sau vài năm lại xuất hiện loại biến hóa này.
"Thử xem uy lực của Tháp Trấn Yêu này thế nào." Lục Tiểu Thiên khẽ nhấc tay, một tòa bảo tháp bảy tâng dân dần phóng to trong lòng bàn tay, ném vào hư không. Bảo tháp tỏa ra ánh sáng đen kịt, trấn áp vê phía Hầu Liệt.
"Đây là thông linh pháp khí gì?" Hầu Liệt nhìn thấy Tháp Trấn Yêu từ hư không ập đến, như một ngọn núi lớn lăng không đè xuống. Bản thân phảng phất như bị khóa chặt, chỉ có thể ngạnh kháng, thậm chí có cảm giác không thể trốn thoát.
Hầu Liệt gam lên một tiếng, trong tay xuất hiện một cây thanh văn hổ thủ trường đao, chém mạnh vào hư không, trúng ngay luồng sáng đen của Trấn Yêu tháp.
Tuy nhiên, đao khí lại như nê ngưu nhập hải, không tạo ra bất kỳ ảnh hưởng nào. Trấn Yêu tháp vẫn tiếp tục hạ xuống với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được. Một khí thế vô song ngưng thực như sơn nhạc đè nặng lên người Hầu Liệt. Thân hình Trấn Yêu tháp càng lúc càng biến lớn. Trong vang sáng đen kịt, hai chân Hầu Liệt run rẩy, suýt chút nữa quỳ xuống vì không thừa nhận nổi áp lực.
"Tên này lại lợi hại đến vậy." Hầu Liệt vô cùng kinh hãi. Y mới đột phá được một thời gian không lâu, được mọi người xung quanh khen ngợi, cộng thêm Hầu Liệt cũng cảm thấy bản thân tiến bộ khá nhanh, không ngờ rằng sau lưng hai tiểu gia hỏa vô danh tiểu tốt Hạng Hoa và Ngư Tiểu Kiều lại ẩn giấu một đại năng có thực lực đáng sợ như vậy. Sớm biết như vậy, trước đây khi mưu đồ chuyện này, y nên cân nhắc kỹ lưỡng một chút, tuyệt đối không nên hành động lỗ mãng như vậy.
Tất nhiên, Hầu Liệt cũng không ngờ rằng vừa mới thông báo cho đối phương, Lục Tiểu Thiên đã đích thân giết đến tận cửa, không hề chần chừ một chút nào. Càng không ngờ rằng thực lực của đối phương lại mạnh mẽ đến vậy. Tuy nhiên, may mắn là hắn đã phát ra Truyền Âm phù cho Tiêu Kình Phong vừa mới rời đi không lâu và đã thông báo cho cả Cấm Vệ quân ở Hạng Đô, chỉ cần kiên trì thêm một chốc lát nữa, các viện thủ sẽ đến kịp.
Nhưng trước khi viện thủ chạy đến, Hầu Liệt tự nhiên không hy vọng tình huống trước mắt sẽ quá mức tồi tệ, dù thế nào cũng phải chống đỡ một lúc.
Hầu Liệt cũng hiểu rõ khoảng cách giữa bản thân và những tu sĩ Nguyên Anh kỳ lâu năm này, không thể hoàn toàn bù đắp được chỉ bằng vào căn cơ những tu sĩ Kim Đan hậu kỳ kia. Nếu chân chính chiến đấu, y nhất định sẽ thua thiệt. Chỉ bất quá nếu chỉ chống đỡ một chút, Hầu Liệt cảm thấy cũng không phải là không có khả năng.
Nhưng khi thực sự giao thủ, Hầu Liệt mới phát hiện hoàn toàn không phải như vậy, hay nói cách khác, tên tu sĩ tóc bạc trước mặt này, thực lực mạnh mẽ, đã hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của y. Bảo tháp trên không trấn áp xuống, ánh sáng đen kịt, lực lượng hơn ngàn cân, đè ép khiến y gần như không thở nổi. Hầu Liệt run rẩy cả người, thâm kêu một tiếng không ổn, hai cánh tay cầm thanh văn hổ thủ trường đao run lên, trong lòng vô cùng sốt ruột. Nếu đối phương tăng thêm sức lực, sợ rằng bản thân sẽ không thể kiên trì được đến thời khắc Tiêu Kình Phong đến.
"Tướng quân!" Mấy trăm tên tu sĩ Kim Đan kỳ đã kết thành quân trận trước đó, thấy tình cảnh nguy hiểm của Hầu Liệt, đều hô to, lại lân nữa kết trận.
"Không biết sống chết!" Lục Tiểu Thiên cười lạnh một tiếng. Khi quân trận này còn ở thời kỳ đỉnh cao, hắn cũng đã phá vỡ trong nháy mắt, càng huống chỉ là lúc phá trận vừa rồi, đã có không ít người bị Phạm La linh hỏa thiêu rụi. Nếu như hắn không nương tay, e rằng đã có không ít người sớm bị Phạm La linh hỏa trực tiếp thiêu chết. Bản thân Lục Tiểu Thiên cũng là người tinh thông trận pháp, một trận pháp tàn khuyết, phá nó lại có gì khó khăn? Chỉ là hiện tại hắn đến đây là để cứu người, ngay cả người của Ngư Tiểu Kiều và Hạng Hoa còn chưa thấy, không thích hợp để xuất thủ tàn nhẫn, chỉ cho bọn họ một cái giáo huấn mà thôi.
Thậm chí, khi những tu sĩ Kim Đan kỳ này mới vừa động thân, sơ hở tứ phía, Lục Tiểu Thiên đã liên tiếp vỗ ra mấy chưởng đánh vào hư không. Chưởng kình hùng hậu như những cơn lốc xoáy quét qua đám tu sĩ Kim Đan kỳ chưa kịp thành trận. Ngoại trừ số lượng cực ít có phản ứng nhanh chóng, liên thủ lại mới miễn cưỡng chống đỡ được, còn lại có không ít người bị trực tiếp đánh bay, phun máu không ngừng trên không trung. Hoặc là bị chưởng kình đánh ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.