Chương 1566: Bế tắc và hy vọng mong manh
Chương 1566: Bế tắc và hy vọng mong manhChương 1566: Bế tắc và hy vọng mong manh
Chuong 1566: Betac va hy vong mong manh
"Ngươi dám uy hiếp ta?" Hai mắt Hạng Nhất Hàng nheo lại, tay trái khẽ duai ra. Hai tay Nghiêm Tiểu Ngọc ôm lấy cổ mình, khuôn mặt nhanh chóng đỏ bừng lên với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy. Trong mắt tràn đầy thần sắc sợ hãi.
"Ngươi thực sự cho rằng không có các ngươi, ta sẽ không tìm được người thay thế khác?"
"Tiền bối nặng lời rồi, với thủ đoạn thông thiên của tiền bối, muốn thu thập vài tên tu sĩ Kim Đan kỳ quả thật dễ như trở bàn tay. Chỉ là ba người huynh muội vãn bối muốn cầu một con đường sống mà thôi. Nếu như không còn hy vọng sống sót, cùng lắm chỉ là chết mà thôi." Thân hình Nghiêm thị huynh đệ run rẩy, có lòng muốn cứu Nghiêm Tiểu Ngọc, nhưng căn bản không có cái năng lực này.
"Tìm chết!" Hạng Nhất Hàng quát lên một tiếng lạnh lùng, muốn hạ sát thủ.
"Thôi được rồi, mấy tên tiểu bối mà thôi, không cần phải như vậy. Chẳng lẽ chỉ có chúng ta mới được động sát tâm, mà không cho người khác tự vệ sao? Hiện tại đi tìm người khác thay thế cũng rất là phiền phức. Ta thấy mấy tên tiểu bối này cũng là những kẻ thông minh. Người thông minh nên hẳn biết cái gì nên làm, cái gì không chứ." Lục Tiểu Thiên khoát khoát tay, ra hiệu cho Hạng Nhất Hàng không cần động nộ.
"Tiên bối quá khen. vẫn là câu nói trước đó. Mấy người vãn bối chỉ muốn tìm một con đường sống, cũng không hề cố ý mạo phạm." Nghiêm thị huynh đệ nghe được lời của Lục Tiểu Thiên, thấy sự tình có một tia chuyển biến, vội vàng nói.
"Nếu huynh muội các ngươi đã có an bài khác, thì mặc cho muội muội các ngươi dẫn hai người chúng ta vào Tiêu gia. Về phần hai người các ngươi, tìm một địa phương tránh đi mấy ngày, không được lộ diện là được."
Lục Tiểu Thiên duỗi ngón tay bắn ra. Thân hình ba huynh muội Nghiêm thị cứng đờ. Chỉ cảm thấy một tia pháp lực chui vào trong cơ thể, đi thẳng tới đan điền, không ngờ lại lơ lửng xung quanh kim đan, ngoài ra cũng không có gì khác thường. Nhưng nó lại mang đến cho ba huynh muội cảm giác phảng phất như có một đầu mãnh hổ đang ẩn tàng bên trong đan điền, tùy thời có thể trở nên cuồng bạo. Một tia pháp lực này cực kì ngưng luyện, pháp lực của bản thân trong đan điền tự động muốn bài trừ luồng pháp lực xa lạ này đi, nhưng lại giống như lấy trứng chọi đá. Đối phương lù đù bất động, mà pháp lực của bản thân lại binh bại như núi đổ.
"Tia pháp lực này của ta có thể duy trì trong ba ngày. Trong thời gian đó, ta hoàn toàn có khả năng khiến đạo cơ của các ngươi bất ổn, khiến Kim Đan vỡ nát. Sau ba ngày, nếu không có sự khống chế của ta, với pháp lực của các ngươi, vẫn đủ sức để xua tan luồng pháp lực dị biệt này. Nếu ta là các ngươi, ta sẽ thay đổi diện mạo, chia nhau trốn chạy, rời khỏi Hạng Quốc. Nếu không, vẫn chỉ là một con đường chết." Lục Tiểu Thiên nói.
"Tất nhiên, với khí tức còn sót lại trong cơ thể các ngươi, ta nghĩ việc tìm ra các ngươi cũng không khó khăn gì. Hạng huynh thấy thế nào?”
"Đa tạ tiên bối đại nhân đại lượng, tha cho đám người vãn bối một mạng." Ba huynh muội Nghiêm thị nghe vậy thì mừng rỡ cảm tạ.
Đồng thời dùng ánh dư quang liếc qua liếc lại trên người Lục Tiểu Thiên và Hạng Nhất Hàng, e sợ Hạng Nhất Hàng còn có ý kiến bất đồng nào nữa.
"Lục huynh thật là hảo thủ đoạn. Nếu Lục huynh đã nắm chắc như thế, thì tự nhiên là tốt nhất." Hạng Nhất Hàng nhàn nhạt cười nói, còn chưa tới mức chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà khiến quan hệ đôi bên không vui. Đồng thời trong lòng y cũng thâm kinh hãi với thủ đoạn của Lục Tiểu Thiên, đánh một tia pháp lực và đan điền đối phương, cho dù đối phương chỉ là một tiểu bối Kim Đan kỳ, nhưng muốn làm được tinh chuẩn đến mức độ như thế cũng tuyệt đối không dễ. Dù sao đây là pháp lực của người khác, sẽ bị pháp lực của đối phương tự động bài xích, muốn đứng vững bên trong đan điền đối phương, lại không bị mất kiểm soát. Điều này yêu cầu thần thức cực cao, không phải là cao bình thường, chí ít Hạng Nhất Hàng tự hỏi bản thân hiện tại vẫn làm không được.
"Nếu đã như vậy, thì hai người các ngươi hãy cởi bỏ mặt nạ, tự tìm đường sống. Còn ngươi ở lại." Lục Tiểu Thiên chỉ vào Nghiêm Tiểu Ngọc nói.
"Dạ, xin nghe theo sự an bài của tiên bối. Van bối sẽ hiệp trợ hai vị tiền bối tiến vào Tiêu gia." Nghiêm Tiểu Ngọc chắp tay nói.
"Tam muội. . . muội."
"Hai vị huynh trưởng không cần nhiều lời, đây đã là kết cục tốt nhất rồi." Nghiêm Tiểu Ngọc ngăn cả hai huynh đệ Nghiêm thị tiếp tục nói.
"Biết vậy là tốt." Hạng Nhất Hàng thong thả nói.
"Tính toán thời gian, chúng ta cũng nên đi rồi, hiện tại dẫn chúng ta tiến vào Tiêu phủ."
"Le nào thật sự muốn tìm chết hay sao?" Hạng Nhất Hàng thấy Nghiêm Tiểu Ngọc không hề cử động, sát khí lại dâng lên nói.
"Ba huynh muội van bối vốn được Tiêu gia che chở, tuy rằng không bằng những tu tiên thế gia cỡ lớn, nhưng so với những gia tộc bên dưới khác thì vẫn khá hơn nhiều, cũng có được không ít lợi ích, không giống như một số người ra vào nơi hiểm địa liều cả mạng sống mới kiếm được một chút linh vật để tu luyện. Hiện tại chỉ một câu nói của tiền bối, liền bảo huynh muội ba người van bối vứt bỏ hết cơ nghiệp gầy dựng bao nhiêu năm nay. Huynh muội ba người vãn bối tuy không quá tiếc nuối, nhưng cuối cùng vẫn phải lưu vong sang quốc gia khác. Trên đường đi còn gặp phải không biết bao nhiêu hung hiểm, lại không còn chỗ dựa nào để nhờ vả, còn xin hai vị tiền bối có thể cân nhắc cho huynh muội van bối một chút bồi thường thích đáng." Nghiêm Tiểu Ngọc nghiêm nghị nói.