Chương 159: Quyết liệt
Chương 159: Quyết liệt
"Keng!" Liệt Địa Đao và Liệt Dương kiếm va chạm kịch liệt. Lục Tiểu Thiên cấp tốc kéo dài khoảng cách với Viên Hạo, kinh ngạc nhìn về phía y, "Hiện tại lại động thủ với ta, ngươi có nắm chắc tất thắng ta sao?"
Ngoài miệng mặc dù nói như thế, cũng may hắn chưa hề buông lỏng cảnh giác với Viên Hạo. Ở trong Huyết Sắc Cấm Địa việc ngươi lừa ta gạt có quá nhiều rồi. Không biết đã có bao nhiêu người chết trong tay đồng môn của mình, huống chi Viên Hạo và hắn còn khác môn phái.
Lục Tiểu Thiên đối với tu sĩ khác vẫn luôn có phòng bị, chỉ là không có nghĩ đến Viên Hạo sẽ ở lúc này, dưới loại tình huống như vậy động thủ. Bởi vì tu luyện Liệt Thần Thuật, chủ phó nguyên thần vừa phân liệt không lâu. Hai phái tu sĩ đêm qua trời vừa tối đều nghỉ ngơi ở phụ cận cứ điểm. Hắn trời sinh thích yên tĩnh, hơn nữa tu luyện Liệt Thần Thuật, không thể có tu sĩ khác ở bên cạnh. Nên liền ở cách đó không xa tìm một cái sơn động, một mình tu luyện, ngoài ra cũng tránh đi kẻ hay ghen ghét như La Tiềm.
Thời gian mấy ngày nay, ở bên ngoài lại hội hợp với một số tu sĩ. Cổ Kiếm Tông có hai mươi mấy tên tu sĩ, tu sĩ của Linh Tiêu Cung cũng gần bốn mươi người. Vô luận là số lượng, hay là chất lượng đệ tử tinh anh, đều vượt qua Cổ Kiếm Tông. Hơn nữa hai phái tu sĩ ở cách nơi này cũng không tính là xa, Viên Hạo trong khoảng thời gian ngắn bắt không được hắn, hắn hoàn toàn có thể vượt qua sự cản trở của Viên Hạo mà tụ hợp với tu sĩ Linh Tiêu Cung khác.
"Có chắc hay không, thử qua thì ngươi sẽ biết, ngay cả Độc Cô Hàn cũng vẫn lạc ở trong tay của ngươi, chắc hẳn linh vật trong tay ngươi không phải ít. Vừa vặn gia tộc của ta cũng cần một số Trúc Cơ Đan, chỉ có thể bắt ngươi khai đao. Kỳ thật Liệt Dương kiếm cũng không phải là toàn bộ thực lực của ta. Sát chiêu chân chính của ta chính là Liệt Dương Song Thủ Kiếm! Liệt Địa Đao của ngươi, cũng chỉ có thể ngăn trở một thanh trong đó mà thôi."
Viên Hạo khẽ cười, vẫy tay, không ngờ lại tế ra một thanh pháp khí giống y như Liệt Dương kiếm. Liệt Dương Song Thủ Kiếm do y mấy ngày gần đây nhất mới tế luyện hoàn thành. Dù sao cũng là hai thanh pháp khí vô cùng hiếm có, mà còn là một bộ, tế luyện cần thông qua thủ pháp đặc thù, cho nên tốn hao thời gian tương đối dài, đến mấy ngày gần đây y mới hoàn toàn tế luyện thành công.
Lục Tiểu Thiên trong lòng hiểu rõ, mắt thấy thời gian rời khỏi Huyết Sắc Cấm Địa càng gần. Bọn họ lập tức sẽ chạy tới cứ điểm phụ cận có mấy trăm tu sĩ. Trước mắt đã là cơ hội động thủ cuối cùng của Viên Hạo. Nếu như hắn chết, không có người chủ sự, Với Liệt Dương Song Thủ Kiếm và thực lực của Viên Hạo, ngay cả đám Tô Thanh và Ngô Nghiên cũng không làm gì được y, tính toán này quả thật là không tồi.
"Lục sư huynh, Tô sư tỷ và đệ tử Cổ Kiếm Tông đang cãi nhau, hiện tại sắp đánh nhau rồi, huynh mau đi xem xem." Chính vào lúc ngươi đang giương cung bạt kiếm, tình thế hết sức căng thẳng. Chúc Ngộ Xuân lại đột nhiên xuất hiện ở cửa động và hét lớn. Sau đó trực tiếp đi vào, liền nhìn thấy hai người đã sắp động thủ, nhất thời kinh ngạc nói: "Viên Hạo, ngươi đang làm gì đó, sao lại đánh nhau với Lục sư huynh?"
"Không có gì, y chỉ muốn linh vật trong tay ta mà thôi." Lục Tiểu Thiên lạnh lùng nói.
"Hừ, ngươi đã tới, thì cũng lưu lại đây đi. Ta không để ý sẽ giết thêm một người đâu." Viên Hạo hừ lạnh nói, một thanh Liệt Dương kiếm trong đó đâm thẳng tới Chúc Ngộ Xuân.
Chúc Ngộ Xuân hét lên rồi tế ra hai thanh bạch sắc linh đao, không chống đỡ được bao lâu, liền trực tiếp bị Liệt Dương kiếm xoắn nát.
Lục Tiểu Thiên trong mắt lóe lên một tia mỉa mai, dùng Liệt Địa Đao ngăn trở một thanh Liệt Dương kiếm còn lại đồng thời pháp khí thanh việt đánh về phía cổ Viên Hạo.
Viên Hạo tức giận hừ lạnh, không thể không khống chế hai thanh Liệt Dương kiếm đồng thời đối chiến với Lục Tiểu Thiên.
Chúc Ngộ Xuân khẽ quát lần nữa tế ra hai thanh linh đao, chém về phía Viên Hạo. Lúc này Viên Hạo bị Lục Tiểu Thiên cuốn lấy, một thanh Liệt Dương kiếm và Liệt Địa Đao bất phân cao thấp. Một thanh còn lại va chạm với thanh việt của Lục Tiểu Thiên mặc dù chiếm thượng phong, bất quá chí ít còn phải năm, sáu lần nữa mới có thể chặt đứt pháp khí này. Tạm thời căn bản không có cách nào phòng thủ.
"Lục sư huynh, ngươi nhìn kỹ, đệ giết tên gia hoả Viên Hạo này như thế nào."
Nhìn thấy Viên Hạo không ngờ không dứt thân ra được, Chúc Ngộ Xuân lập tức đại hỉ, hai thanh linh đao tiếp cận. Chỉ là khi hai thanh cực phẩm linh đao sắp chém lên người Viên Hạo, lại đột nhiên xoay một vòng qua người y, dùng tốc độ nhanh hơn bắn về phía ngực Lục Tiểu Thiên.
"Đến lúc này rồi, không cần giả bộ nữa." Viên Hạo ha ha cười lớn. "Lục Tiểu Thiên, ngươi thế nào cũng nghĩ không ra Chúc Ngộ Xuân lại là người của Cổ Kiếm Tông ta."
"Xác thực không nghĩ tới, bất quá ngươi cho rằng hai kiện Cực phẩm Linh khí liền có thể tổn thương được ta?" Lục Tiểu Thiên cười lạnh một tiếng, trực tiếp tế ra Tinh Đăng pháp khí. Hai thanh cực phẩm linh đao đánh lên trên đăng mạc liền bị văng ngược lại. Đăng mạc có thể ngăn cản công kích của pháp khí, uy lực hai kiện cực phẩm linh khí tuy rằng không nhỏ, nhưng đăng mạc cũng chỉ khẽ tối đi một ít mà thôi. Loại công kích trình độ này, đồng thời ngăn cản bốn năm cái cũng không thành vấn đề. Đương nhiên, nếu đổi lại là pháp khí thì không được rồi. Cái Tinh Đăng này còn kém xa Kim Chung của Tô Thanh, dù sao trong nhà hắn cũng không có một vị Kim Đan lão tổ a.
"Pháp khí phòng ngự!" Viên Hạo và Chúc Ngộ Xuân con ngươi đều co rụt vào. Trong mắt hai người càng lộ ra vẻ tham lam, đệ tử tinh anh của các phái tiến vào trong Huyết Sắc Cấm Địa này. Loại pháp khí công kích không hề hiếm thấy, nhưng pháp khí phòng ngự lại tựa như phượng mao lân giác. Trong lúc mấu chốt có thể cứu bản thân một mạng. Trình độ trân quý của nó, tự nhiên là vượt xa pháp khí bình thường.
"Cực phẩm linh khí không được, thế pháp khí thì sao?" Vẻ mặt Chúc Ngộ Xuân lộ ra vẻ ngoan độc, lấy ra một cây đại chuỳ màu nâu, không ngờ cũng là một đôi pháp khí. "Tóm lại hôm nay ngươi nhất định phải chết.
Viên Hạo lúc này cũng tràn trề lòng tin. Hai thanh Liệt Dương Kiếm của hắn đã có thể áp chế Lục Tiểu Thiên rồi, hiện tại lại thêm Chúc Ngộ Xuân tương trợ. Hai người hợp lại vượt xa thực lực của đối phương, hoàn toàn có thể trấn áp Lục Tiểu Thiên. Trước đó ở trong doanh địa y phục trách dẫn đội tuần tra, liền tuỳ tiện tìm một cái cớ tạm thời rời khỏi trong chốc lát, trong bóng tối âm thầm bàn luận với Chúc Ngộ Xuân, chính vì đợi một khắc này.
"Thực lực của ngươi rất mạnh, bất quá đáng tiếc." Lục Tiểu Thiên nhìn thấy Chúc Ngộ Xuân lấy ra pháp khí đại chuỳ, tựa hồ không hề kinh ngạc, ngược lại trên mặt còn lộ ra một tia chọc tức.
"Đáng tiếc cái gì?" Viên Hạo nhìn thấy trên mặt Lục Tiểu Thiên không hề kinh hoảng. Không khỏi trong lòng chọt dạ, bên ngoài căn bản không có tu sĩ khác chạy tới đây. Y không hiểu Lục Tiểu Thiên rốt cuộc dựa vào cái gì, lại không hề để ý hiểm cảnh trước mặt.
"Đáng tiếc tu vi của ngươi vẫn kém một chút." Lục Tiểu Thiên cười nhạt nói. Hắn sở dĩ kéo dài tới hiện tại cũng không tung sát chiêu, đơn giản chỉ muốn nhìn xem Chúc Ngộ Xuân có bao nhiêu cân lượng, đang giở trò khỉ gì. Đối với Chúc Ngộ Xuân, hắn sớm đã hoài nghi rồi. Trước đó ở trong tuyệt địa, hắn nhặt được một miếng vải rách chính là y phục trên người Lục Tiểu Thiên rơi ra. Chỉ là lúc này Chúc Ngộ Xuân còn chưa pháp giác bản thân đã lưu lại sơ hở rồi.
"Tìm chết! Ta ngược lại muốn xem xem ngươi dựa vào đâu mà có thể đồng thời ứng phó bốn kiện pháp khí công kích." Viên Hạo vẻ mặt giận dữ, không nghĩ tới Lục Tiểu Thiên lại dám khinh thị mình.
"Viên sư huynh, việc này không nên chậm trễ dễ bị sinh biến, đừng nói nhảm với hắn nữa." Chúc Ngộ Xuân nghĩ tới các kiểu ứng biến của Lục Tiểu Thiên khi đối diện với nguy cơ trước đây, trong lòng không khỏi rét lạnh. Chỉ là y nghĩ không thông Lục Tiểu Thiên dưới loại tình hình như vậy, còn có thể giãy giụa cái gì.
Nói xong, Chúc Ngộ Xuân liền đi đầu cầm song chuỳ đánh về phía Lục Tiểu Thiên. Kinh nghiệm chiến đấu của mấy người họ đều vô cùng phong phú. Vừa rồi đăng mạc của Lục Tiểu Thiên tuy rằng ngăn cản cực phẩm linh đao. Nhưng nó cũng có chút không ổn định, nếu như là pháp khí, uy lực lớn hơn mấy lần, đã có thể công phá phòng ngự của Tinh Đăng rồi.
Lục Tiểu Thiên tự nhiên sẽ không xem nhẹ Viên Hạo, mà là tu vi của Viên Hạo xác thực còn kém một chút. Nếu đổi lại là Độc Cô Hàn, ngay lúc vừa nhìn thấy Chúc Ngộ Xuân, hắn sẽ lập tức lựa chọn đào tẩu. Viên Hạo trước mắt tuy rằng lợi hại, hơn nữa thiên tư tu luyện vượt xa bất kỳ một người tu sĩ trẻ tuổi nào mà hắn đã gặp qua, vẻn vẹn chỉ là Luyện Khí tầng mười đã không có tu sĩ Luyện Khí kỳ nào có thể so bì.
Nhưng đáng tiếc vẫn chỉ là Luyện Khí tầng mười, chỉ cần tu vi thấp hơn hắn mấy tầng, chiến lực có mạnh hơn nữa, ở trước mặt hắn cũng không có đất dụng võ.
Đối diện bốn kiện pháp khí đang mãnh liệt công kích tới, khoé miệng Lục Tiểu Thiên khẽ cong lên. Hắn chỉ một ngón tay ra, nước chảy đá mòn, âm thanh thanh thuý nhẹ nhàng vang lên.
"Băng Phách Huyền Âm!" Thần thức công kích, vô ảnh vô hình, không hề có dấu hiệu nào. Thời điểm nghe được tiếng nước chảy thì mọi thứ đã chậm.
Chúc Ngộ Xuân là tu sĩ Luyện Khí kỳ đại viên mãn, cơ hồ không hề bị ảnh hưởng gì. Bất quá Viên Hạo lại xuất hiện tình trạng thất thần, lập tức kêu to không tốt, vội vàng khống chế song chùy ý đồ ngăn cản công kích của Lục Tiểu Thiên, tranh thủ cho Viên Hạo một chút thời gian, đồng thời lòng nóng như lửa đốt quát, "Viên sư huynh, mau tỉnh lại!"
"Ngươi cảm thấy mình cứu được y sao, coi lại chính ngươi đi!" Lục Tiểu Thiên mặt không thay đổi hừ lạnh một tiếng, Liệt Địa Đao, thanh việt quấn lấy pháp khí song chùy của Chúc Ngộ Xuân, đồng thời một thanh loan đao bay theo một độ cong quỷ dị, chém về phía thủ cấp Chúc Ngộ Xuân.
"Ngươi, ngươi lại có thể đồng thời khống chế ba thanh pháp khí!" Chúc Ngộ Xuân lập tức hai mắt trợn tròn, vẻ mặt khó có thể tin, vô luận như thế nào, y cũng không nghĩ tới sẽ xuất hiện loại việc vượt qua lẽ thường này. Bất quá y cũng phản ứng cực nhanh, nhìn thấy không thể chống đỡ, thân thể lăng không dịch qua bên phải vài thước. Loan đao xẹt qua sát thân thể y. Đao khí sắc bén vẫn kịp chém rơi một cánh tay Chúc Ngộ Xuân.
Chúc Ngộ Xuân hét thảm, thân hình nhanh chóng lui lại. Đao khí sắc bén không chỉ chém đứt rời cánh tay trái của y, mà còn có một luồng pháp lực truyền vào cơ thể đang xao động, cũng may vừa rồi kịp tránh ra vài thước, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng.
Lúc này Viên Hạo cũng đã khôi phục lại như lúc ban đầu, đồng dạng vẻ mặt hoảng sợ, mặc dù y cũng không biết Lục Tiểu Thiên đến tột cùng là làm như thế nào. Bất quá y có thể hiểu ra vừa rồi bản thân đã thất thần, thần thức trong phút chốc lâm vào mơ hồ, không cách nào tự kiềm chế. Đối mặt với đối thủ đáng sợ như Lục Tiểu Thiên, phút thất thần ngắn ngủi như vậy có ý vị như thế nào y rất là rõ ràng. Nếu không phải vừa rồi lực chú ý của Lục Tiểu Thiên chủ yếu đặt trên người Chúc Ngộ Xuân, lúc này y đã đầu một nơi thân một nẻo rồi.
Viên Hạo phục hồi tinh thần liền vô cùng hoảng sợ, liền giống như Chúc Ngộ Xuân mà lùi nhanh ra ngoài động khẩu.
Lục Tiểu Thiên nhướng mày vội vàng đuổi theo. Có lẽ do tu sĩ khác cũng ý thức được thời gian Viên Hạo rời khỏi đã hơi dài rồi. Liền tìm kiếm y khắp nơi rồi tìm tới bên cạnh chỗ sơn động của Lục Tiểu Thiên. Lúc này nhìn thấy hai người Viên Hạo và Chúc Ngộ Xuân đã mất một tay đồng thời cầm theo pháp khí vội vàng chạy ra. Còn Lục Tiểu Thiên lại mặt đầy sát khí đang đuổi sát phía sau, lập tức nhịn không được mà kinh hô thành tiếng. Mấy người bọn họ vẫn một mực bình an vô sự, vì sao lại sử dụng bạo lực với nhau. Hơn nữa thoạt nhìn còn là hai người Viên Hạo và Chúc Ngộ Xuân đang bị đuổi giết.
Càng thêm ly kỳ chính là Viên Hạo lại khống chế hai kiện pháp khí, còn Chúc Ngộ Xuân không ngờ cũng có một cặp pháp khí song chùy đang huyền phù trên đỉnh đầu. Hai người cường hãn như vậy lại bị Lục Tiểu Thiên giết cho bỏ chạy thất hồn lạc phách.
Một màn ly kỳ như vậy rất nhanh đã bị đệ tử của Cổ Kiếm Tông và Linh Tiêu Cung nhìn thấy.
"Viên sư huynh, huynh sao vậy?"
"Lục sư huynh, đây, đây là chuyện gì vậy?"
Vốn một mực trong trạng thái hợp tác, tu sĩ hai phái lập tức rơi vào thế giằng co. Đám tu sĩ Tô Thanh, Ngô Nghiên vô cùng kinh ngạc, đồng thời cũng lập tức lực chọn ủng hộ Lục Tiểu Thiên, trực tiếp lấy ra binh khí, một khi có lời không hợp liền sẽ trực tiếp ra tay.
Viên Hạo trực tiếp lui vào trong nhóm đệ tử Cổ Kiếm Tông, Chúc Ngộ Xuân thì nét mặt vô cùng tái nhợt, thu lại pháp khí song chùy, không ngờ lại lựa chọn lui về bên phía Cổ Kiếm Tông.
"Viên huynh, còn có Chúc sư đệ thâm tàng bất lộ, không dự định nói gì sao?" Lục Tiểu Thiên quét mắt nhìn hai người lui vào trong đám đệ tử Cổ Kiếm Tông.
Chúc Ngộ Xuân trong lòng hối hận gần chết, không nghĩ tới sự tình không ngờ lại xuất hiện biến hóa kịch liệt như vậy. Có lẽ từ khi bắt đầu y đã không nên tham dự vào việc tính kế Lục Tiểu Thiên, hiện tại y đã không phải tiến thoái lưỡng nan. Xem Tô Thanh, Ngô Nghiên, thậm chí là đám người La Tiềm đều dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn y, Chúc Ngộ Xuân như ngồi trên bàn chông.
"Việc đã đến nước này, nhiều lời vô ích, ngươi muốn động thủ, cứ việc phóng ngựa tới đây." Viên Hạo ngoài miệng mặc dù nói như thế, nhưng vẻ sợ hãi trên mặt như thế nào cũng không che giấu được.
"Lục sư huynh, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?" Tô Thanh sắc mặt do dự nói, những người khác cũng vẻ mặt nghi ngờ nhìn qua.
"Cũng không có gì, chỉ là thấy linh vật trên người Lục Tiểu Thiên tương đối nhiều, vừa vặn trước đây ta lại quen biết với Viên sư huynh, cho nên muốn tìm một cơ hội xuống tay với hắn, chỉ là đã bị hắn nhìn thấu mà thôi."
Chúc Ngộ Xuân bị mất một cánh tay, mất máu quá nhiều, lúc này sắc mặt có chút tái nhợt, việc đã đến nước này, hối hận cũng không còn tác dụng gì nữa, sự tình một khi bại lộ, y muốn lại đặt chân ở Linh Tiêu Cung đã căn bản không có khả năng, tạm thời chỉ có thể dựa vào Cổ Kiếm Tông.
Bốn phía lập tức lâm vào một mảnh vắng lặng chết chóc, không khí chung quanh phảng phất đều trở nên đọng lại.
Tất cả mọi người, bao gồm cả Tô Thanh và Ngô Nghiên tự cho là đã hiểu rõ Lục Tiểu Thiên, đều vẻ mặt hoảng sợ nhìn Lục Tiểu Thiên. Thực lực của Viên Hạo bọn họ rất rõ ràng, là nằm trong nhóm cao thủ đỉnh tiêm nhất trong mấy ngàn tu sĩ Luyện Khí kỳ tiến vào trong Huyết Sắc Cấm Địa lần này. Liệt Dương kiếm uy lực không phải pháp khí bình thường có thể so sánh. Thực lực Lục Tiểu Thiên lộ ra trong trận đánh với Hủ Thi Sư Ngạc Yêu cũng không thể nghi ngờ, đồng dạng có thể thao túng hai thanh pháp khí và còn có một thân pháp thuật xuất thần nhập hóa.
Có lẽ còn mạnh hơn Viên Hạo một chút, nhưng cũng hẳn là mạnh hơn bao nhiêu. Nhưng Chúc Ngộ Xuân trước mắt trên đỉnh đầu còn huyền phù hai thanh pháp khí đại chùy. Dưới sự liên thủ của hai người, lại bị Lục Tiểu Thiên đánh cho đại bại mà chạy. Vẻ mặt Viên Hạo vẫn còn sợ hãi, nhìn qua đã mất đi chiến ý, Chúc Ngộ Xuân cũng bị mất một cánh tay, máu tươi đầm đìa, mọi thứ trước mắt đã vượt qua nhận thức của hết thảy mọi người.
"Hảo cái tên Viên Hạo ngươi, uổng cho chúng ta luôn kề vai chiến đấu lâu như vậy, không ngờ lại ôm lòng hại người. Còn có Chúc Ngộ Xuân ngươi, ngang nhiên cấu kết người của môn phái khác muốn mưu hại đồng môn, Ăn cây táo rào cây sung, ta sẽ không tha cho các ngươi."
Sau khi biết được mọi việc, Tô Thanh liền kinh hãi tức giận đến sắc mặt tái xanh. Đối với loại việc lâm trận phản chiến, âm mưu tính toán hại người, nàng căm hận đến tận xương tủy. Ngô Nghiên, Chu Linh, thậm chí là La Tiềm, trước đó đã chịu thua thiệt trong tay Mông Vũ của Huyền Băng Môn. Lúc này không ngờ Cổ Kiếm Tông cũng như vậy, sao không khiến bọn họ nổi giận cho được? Bất quá bất đồng chính là, mưu kế của Mông Vũ đã thành công, chỉ là bị Lục Tiểu Thiên phá đi mà thôi. Còn hiện tại, cho dù là Chúc Ngộ Xuân phản chiến, với thực lực của bên phía các nàng, vẫn có ưu thế áp đảo.
Đặc biệt là nhìn thấy hai người Viên Hạo và Chúc Ngộ Xuân liên thủ cũng không phải là đối thủ của Lục Tiểu Thiên, cho dù bất khả tư nghị nhưng lòng tin lại bành trướng.
"Không sai, giao Viên Hạo và Chúc Ngộ Xuân ra, nếu không đừng trách chúng ta động thủ!" Đám người Ngô Nghiên cũng lần lượt lấy pháp khí ra, mặt đầy sát khí nói.