Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 160 - Chương 160: Uy Hiếp

Chương 160: Uy hiếp Chương 160: Uy hiếp

Đệ tử của Cổ Kiếm Tông hai mắt nhìn nhau một hồi. Mặc dù trong Huyết Sắc Cấm Địa tình huống trở mặt với nhau tuyệt không hiếm thấy. Nhưng lúc này bọn họ không có chút phần thắng nào. Nếu thật sự phải chém giết, có thể chạy thoát chỉ sợ không có mấy người. Dù sao người được tin cậy nhất là Viên Hạo với thực lực rất mạnh như Chúc Ngộ Xuân cũng không trông mong được nữa. Hai người Tô Thanh, Ngô Nghiên thực lực cũng rất mạnh, Linh Tiêu Cung còn có La Tiềm, Hỗ Kiếm Minh hai vị đệ tử tinh anh. Cổ Kiếm Tông một phương ngoại trừ Viên Hạo đã mất đi chiến ý ra, chỉ còn lại hai vị đệ tử tinh anh, nếu thật phải đánh thì một chút phần thắng cũng không có.

"Các ngươi còn có thể giết hết chúng ta sao? Nếu như có thể thoát được mấy người, sự tình một khi truyền ra ngoài. Ra khỏi Huyết Sắc Cấm Địa, cho dù bề ngoài tông ta cũng không thể làm gì các ngươi, nhưng các ngươi thật sự dám kết thù hận lớn như vậy sao?" Viên Hạo cười gượng nói.

Nghe được lời của Viên Hạo, vẻ mặt đám đệ tử Linh Tiêu Cung nhất thời có vài phần không tự nhiên.

"Hừ, giết các ngươi rồi thì đã sao, lẽ nào chỉ có các người ám toán người khác, thì không cho chúng ta giết ngược lại sao?" Tô Thanh không thèm để ý nói.

"Kỳ thật cũng không cần phải hai phái đại chiến, đương nhiên, việc này cũng không thể kết thúc đơn giản vậy được." Lục Tiểu Thiên đột nhiên thu lại pháp khí rồi nói.

"Ân? Xin lắng tai nghe, nếu như có thể hoá can qua thành hoà bình, tự nhiên là không thể tốt hơn rồi." Viên Hạo vẻ mặt vui mừng, đệ tử khác của Cổ Kiếm Tông cũng thở phào nhẹ nhõm. Dưới tình huống không có chút phần thắng nào, có thể tránh khỏi xung đột tự nhiên là tốt nhất. Chỉ là bọn họ cũng lo lắng Lục Tiểu Thiên có âm mưu gì đó, vẫn luôn đề phòng. Phòng tránh đệ tử Linh Tiêu Cung tính kế hoãn binh, thừa dịp bọn họ buông lỏng mà bị vây thành đoàn.

"Ngươi không phải muốn linh vật của ta sao, chỉ cần ngươi giao túi trữ vật ra, còn có của Chúc Ngộ Xuân cũng giao ra, việc lần này cứ như vậy bỏ qua." Lục Tiểu Thiên nói.

"Ngươi nằm mơ!" Viên Hạo sắc mặt tái mét, hai mắt cơ hồ có thể phun lửa. Giao túi trữ vật ra, y tiến vào Huyết Sắc Cấm Địa lâu như vậy, chẳng phải là uổng phí công sức sao. Hiện tại thời gian rời khỏi cấm địa chỉ còn hơn nửa tháng, lại xuất hiện một tên lục giáp khô lâu giết người không chớp mắt. Y đã không còn thời gian, cũng không có gan lại đi bốn phía tìm kiếm linh vật. Y là tồn tại số một số hai trong đám đệ tử Luyện Khí kỳ ở Cổ Kiếm Tông, nếu như một chút linh vật cũng không mang ra được. Tiền bối trong môn phái sẽ coi y ra gì, lại không trao đổi được Trúc Cơ Đan. Cho dù y tư chất hơn ngươi cũng có thể thành công Trúc Cơ, nhưng chỉ sợ trì hoãn thời gian tới mấy năm sau. Yêu cầu của Lục Tiểu Thiên thật sự là quá ác.

"Nếu đã như vậy, thế thì không có gì để nói nữa. Ngươi là ai làm người nấy chịu, cùng ta phân ra cao thấp, hay là muốn kéo theo sư huynh đệ đồng môn khác cùng rơi vào khổ chiến? Do ngươi quyết định."

Lục Tiểu Thiên khẽ cười nói, dưới tình huống bình thường, hắn không nguyện ý đi trêu chọc người khác. Nhưng không phải là hắn dễ trêu vào, Viên Hạo đã cưỡi lên trên đầu hắn, thậm chí còn muốn mạng hắn. Lục Tiểu Thiên tự nhiên sẽ ăn miếng trả miếng. Nếu như không phải không cách nào một bẻ bắt gọn hai mươi mấy tên đệ tử Cổ Kiếm Tông trước mắt, kiểu gì cũng sẽ có mấy tên chạy thoát. Hắn cũng sẽ không dễ nói chuyện như vậy, sớm đã trực tiếp giết tới rồi. Đối với tên Viên Hạo chú định nếu không có gì ngoài ý muốn sẽ trở thành đệ tử thiên tài của tu sĩ Kim Đan kỳ, trình độ trọng thị của Cổ Kiếm Tông với y, người ngoài khó có thể tưởng tượng được. Cho dù giết chết y trong Huyết Sắc Cấm Địa, sau khi ra ngoài Cổ Kiếm cũng không thể công khai tính sổ với hắn, nhưng chưa chắc trong bóng tối sẽ không giở thủ đoạn gì. Cho dù hắn có thể thành công trúc cơ, nhưng đối với Cổ Kiếm Tông loại quái vật to lớn như vậy, vẫn chỉ là sâu kiến mà thôi. Bởi vậy cho dù là động thủ cũng phải nắm thóp đối phương.

Đệ tử Cổ Kiếm Tông ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi. Không ít ngươi theo bản năng kéo dài khoảng cách với Viên Hạo, tuy rằng Viên Hạo là lá cờ đầu trong số đệ tử của Cổ Kiếm Tông, danh vọng rất cao. Nhưng cũng chỉ giới hạn trong chiến lực của y, trên thực tế người này quá mức cường thế, đặc biệt là đối với đệ tử khác trong môn phái. Lần này tu sĩ đồng môn một mực tổ đội với y, Tử La Tham, Trú Nhan Quả trước đó, trên cơ bản lợi ích đều rơi vào túi Viên Hạo, những người khác chỉ được chia một ít mà thôi. Nếu không phải sau này hợp lại với tu sĩ Linh Tiêu Cung, Lục Tiểu Thiên đề xuất mấy người bọn họ không còn tham dự vào việc phân chia, e rằng linh vật bọn họ được chia sẽ càng ít. Tính toán ra, trên phương diện thu thập linh vật, ngược lại bởi vì có Lục Tiểu Thiên, bọn họ mới thu được nhiều hơn.

Nếu như mới tiến vào Huyết Sắc Cấm Địa, mọi việc đều dựa vào cao thủ tuyệt đỉnh như Viên Hạo chống đỡ, tự nhiên cần phải cùng tiến cùng lui. Hiện tại mắt thấy sắp rời khỏi cấm địa, đằng sau bọn họ cũng sẽ không đi nơi nào mạo hiểm nữa, tự nhiên tạm thời cũng không cần phải quá nịnh bợ Viên Hạo. Về phía cùng Viên Hạo liều mạng với tu sĩ linh Tiêu Cung, tự nhiên cũng là không đáng. Một khi động thủ, bản thân sẽ có nguy cơ bị mất mạng.

"Viên sư huynh, Lục sư huynh của Linh Tiêu Cung một đường tới giờ vẫn luôn giúp đỡ chúng ta. Nếu như bởi vì nguyên nhân khác, vì tình đồng môn, đám sư đệ sư muội chúng ta tự nhiên sẽ cùng tiến cùng lui với huynh. Chỉ là huynh tự mình tập kích người ta, muốn giết người cướp của. Hành vi như vậy, thật khiến người ta khó chấp nhận, tha thứ cho đệ không thể kề vai tác chiến với huynh."

Mở miệng chính Cảnh Hân một trong mấy vị đệ tử tinh anh của Cổ Kiếm Tông, lúc này y không nhanh không chậm kéo dài khoảng cách với Viên Hạo, dáng vẻ rõ ràng không muốn liên quan tới.

Có người mở đầu, những người khác có sao học vậy đều đứng sang một bên. Tình thế đã rất rõ ràng, ngay cả Viên Hạo bình thường luôn cường thế lúc này cũng không có chút chiến ý nào, đi theo Viên Hạo lúc này chẳng khác nào là chịu chết.

"Tốt, oan có đầu, nợ có chủ. Ta Lục Tiểu Thiên từ trước đến nay ân oán rõ ràng, tuyệt không làm khó dễ những người khác."

"Tô sư muội, Ngô sư muội, hai người bắt lấy Chúc Ngộ Xuân, cẩn thận một chút, người này có chút cổ quái." Lục Tiểu Thiên vung tay lên, sau đó lặng lẽ nhìn về phía Viên Hạo nói: "Cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, chính ngươi giao túi trữ vật ra bồi tội, hay là ta phải tự mình động thủ. Nếu như bức ta xuất thủ, Liệt Dương kiếm của ngươi, ta cũng sẽ thu lấy."

"Lục sư huynh yên tâm, tên Chúc Ngộ Xuân rắp tâm hại người, phản bội sư môn, ta tuyệt không tha cho hắn." Ngô Nghiên mặt lạnh như sương, không nói hai lời trực tiếp tế ra pháp khí chém về phía Chúc Ngộ Xuân. Tô Thanh cũng bước ra hai bước, cùng Ngô Nghiên hai người một trái một phải, kiềm chế Chúc Ngộ Xuân.

Viên Hạo nhìn thấy Lục Tiểu Thiên tế ra Liệt Địa Đao và pháp khí rìu xanh. Trên mặt lúc trắng lúc xanh, y tự nhiên là không sợ hai thanh pháp khí này của Lục Tiểu Thiên, thế nhưng chỉ có y và Chúc Ngộ Xuân mới biết được Lục Tiểu Thiên có thể đồng thời khống chế ba thanh pháp khí, hơn nữa còn có một cái pháp khí phòng ngự Tinh Đăng không cần khống chế.

Ngoài ra còn có một loại pháp thuật công kích mà y khó lòng phòng bị, trực tiếp khiến thần trí y trong khoảng thời gian ngắn lâm vào mơ hồ. Trước đó nếu không phải có Chúc Ngộ Xuân ngăn cản Lục Tiểu Thiên, bị chém mất sẽ không phải là cánh tay của Chúc Ngộ Xuân, mà là đầu của y rồi. Coi như có thể phòng thủ thần thức công kích quỷ dị đó, nhưng Lục Tiểu Thiên có thể khống chế một lúc nhiều pháp khí công kích như vậy, còn có pháp khí phòng ngự, y cũng không có bất kỳ phần thắng nào.

"Dừng tay, ta cho ngươi." Trong lòng Viên Hạo tranh đấu một hồi, sắc mặt xám mét ném túi trữ vật cho Lục Tiểu Thiên.

Lục Tiểu Thiên trong lòng hơi động, mặc dù trong túi trữ vật của hắn đã có rất nhiều linh vật. Bất quá đối với thu hoạch của Viên Hạo, hắn vẫn tâm động không thôi. Có động thủ với Viên Hạo hay không, hắn tịnh không hề để ý. Đương nhiên, dưới tình huống có thể không cần động thủ mà vẫn ép được Viên Hạo giao ra, cũng vẫn tốt hơn nhiều.

Bất quá không phải mọi chuyện cũng đều thuận lợi, chính vào lúc Lục Tiểu Thiên đưa tay nhận lấy túi trữ vậy. Chúc Ngộ Xuân kêu lên một tiếng quái dị, trên người nổi lên một đoàn sương mù màu đen, vô cùng tanh hôi.

Ngô Nghiên và Tô Thanh sợ nó có độc nên tránh lui hai bước. Chính vào lúc hai nàng kịp phản ứng lại, thân hình Chúc Ngộ Xuân đã bắn ngược về sau chạy trốn, tốc độ cực nhanh khiến mọi người líu lưỡi. Khi hai nàng phản ứng qua lại lần nữa đuổi lên, Chúc Ngộ Xuân đã chạy ra xa mấy chục trượng, hai chân giống như là huyễn ảnh, khiến người khác có chút không nhìn rõ.

"Đáng chết, lại để cho y chạy thoát!" Tô Thanh tức giận nghiến răng. Nàng và Ngô Nghiên hai người liên thủ, không ngờ vẫn để đối phương chạy thoát, nhất thời cảm thấy rất mất mặt.

"Có thể chạy thoát khỏi sự vây công của hai con Huyết Ảnh Yêu Tích, tự nhiên là có chút bản lĩnh. Luận thực lực, trong đám người chúng ta, có thể thắng được y cũng chỉ có hai ba người mà thôi. Xác thực có chút thâm tàng bất lộ, cũng không trách được hai nàng." Lục Tiểu Thiên hơi nheo mắt quét về phía Viên Hạo. Không biết vừa rồi lúc Viên Hạo ném túi trữ vật là cố ý sáng tạo cơ hội cho Chúc Ngộ Xuân, hay là khả năng nắm bắt cơ hội của Chúc Ngộ Xuân đã đến trình độ ghê gớm như vậy. Nhìn thấy vẻ mặt Viên Hạo không có chút dị thường nào, Lục Tiểu Thiên liền nói.

Nghe thấy Chúc Ngộ Xuân có thể chạy thoát khỏi sự vây công của hai con Huyết Ảnh Yêu Tích, mọi người ở đây đều giật mình. Bất quá rất nhanh liền phục hồi lại tinh thần, dù sao liên tiếp phát sinh một loạt chuyện ly kỳ đã khiến năng lực thừa nhận của mọi người cũng tăng thêm không ít.

"Ẩn tàng thật sâu, cũng không sâu bằng ngươi." Tô Thanh tức giận nói một câu như thế. Mấy người Ngô Nghiên, Lãnh Xảo Ngọc mặt dù không nói thẳng như Tô Thanh vậy. Bất quá trên mặt cũng hiện vẻ đồng tình với lời của Tô Thanh. Với thực lực hai người Chúc Ngộ Xuân và Viên Hạo biểu hiện ra, bất kỳ ai trong hai người cũng đều là tu sĩ đỉnh tiêm trong đồng giai. Đặc biệt là Viên Hạo, hai thanh Liệt Dương Kiếm, cơ hồ có thể quét ngang hết thảy tu sĩ Luyện Khí kỳ. Chỉ là đối mặt với Lục Tiểu Thiên lại không hề có dũng khí đánh một trận, càng kỳ quái chính là Viên Hạo và Chúc Ngộ Xuân liên thủ cũng bị Lục Tiểu Thiên giết cho đại bại mà tháo chạy.

Lục Tiểu Thiên cũng không biết nói gì cho phải, vốn chỉ muốn an ủi các nàng vài câu, không ngờ lại dẫn lửa thiêu thân, thật là không ngờ tới. Kỳ thực hắn cũng không phải cao thâm khó dò như trong suy nghĩ của đám người này, chỉ là Băng Phách Huyền Âm vừa khéo có thể khắc chế tu sĩ tu vi thấp hơn bản thân. Nếu không phải như vậy, cho dù tu luyện Liệt Thần Thuật, đối mặt với Liệt Dương Song Thủ Kiếm của Viên Hạo, cũng không chiếm được chút thượng phong nào. Một thanh Liệt Dương Kiếm có thể đồng thời đối kháng hai thanh pháp khí bình thường mà vẫn còn dư lực. Nếu như tu vi bằng nhau, thì hắn cũng không phải là đối thủ của Viên Hạo. Đương nhiên, những điều này hắn tự nhiên sẽ không nói với người khác. Đám người Tô Thanh lại không thể hiểu rõ nội tình, tự nhiên là cảm thấy hắn càng ngày càng thâm tàng bất lộ.

Nếu Viên Hạo đã giao ra túi trữ vật, Lục Tiểu Thiên không có bức bách quá mức. Song phương trong lúc nhất thời chỉ có thể im lặng rời đi, bởi vì dù sao cũng đã xảy ra chuyện không vui. Lúc tu sĩ hai phái đi tới phụ cận cứ điểm tụ tập của tu sĩ, liền tách nhau ra một khoảng. Viên Hạo đi ở phía sau đội ngũ vẻ mặt bình tĩnh, tuy rằng đã xác định bản thân ra ngoài sẽ trở thành trò cười của người khác, trong lòng oán độc không thôi những cũng không còn cách nào khác, tốt xấu gì cũng coi như nhặt lại được một mạng.

Hãy đợi đấy, tương lai sẽ có một ngày ta sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời. Viên Hạo liếc mắt nhìn về phía Lục Tiểu Thiên đang đi trước dòng người. Y hiện tại bất quá chỉ mới mười mấy tuổi, với tư chất của y, cho dù không có những linh vật này. Thời gian trúc cơ cũng sẽ sớm hơn Lục Tiểu Thiên, sông có khúc người có lúc, tương lai cũng có một ngày ta sẽ đòi lại tất cả.

Lại qua mấy ngày, các phái tu sĩ ở cứ điểm đều hướng về phía truyền tống trận. Bởi vì thời gian mở ra truyền tống trận có hạn, nhất định phải có mười vị lão tổ Kim Đan kỳ liên thủ, mới có thể mở ra đại hình truyền tống trận để truyền tống bọn họ ra vào nơi động thiên phúc địa này. Một khi bỏ lỡ, với thọ nguyên có hạn của tu sĩ Luyện Khí kỳ, ngoại trừ chết già ở nơi ngăn cách với bên ngoài như vậy, thì không có bất kỳ khả năng nào khác.

Huyết Sắc Cấm Địa vô cùng rộng lớn, nơi đám người Lục Tiểu Thiên đi qua cũng chỉ là một góc trong đó mà thôi. Không ít những kẻ khác có kỳ ngộ khác. Đương nhiên cũng có người gặp phải nơi vô cùng hung hiểm. Cách thời gian rời khỏi còn có hai ngày, tu sĩ các phái cũng đều lựa chọn nghỉ ngơi, hồi tưởng tháng ngày vào sinh ra tử trong nửa năm nay mà cảm thấy thổn thức. So với lúc mới tiến vào Huyết Sắc Cấm Địa, mấy ngàn đệ tử hăng hái chen chúc nhau, tới hiện tại trong cứ điểm lại vô cùng thưa thớt, càng khiến mọi người vô cùng cảm khái.

Trong dãy núi mênh mang, mấy chục chiếc Phi Thiên, Phi Diên Chiến Thuyền lớn nhỏ bất nhất bồng bềnh giữa không trung thành một mảng, cho người ta cảm giác chiến thuyền như mây. Môn phái thực lực mạnh một chút, đều phái ra hai Kim Đan lão tổ đi theo. Môn phái thực lực yếu hơn thì chỉ phái ra một vị Kim Đan lão tổ toạ trấn. Hơn mười vị Kim Đan lão tổ, lại cộng thêm mấy trăm vị tu sĩ Trúc Cơ, đã đủ hình thành một cái tiên môn đại phái khổng lồ. Càng không cần nói tới mấy chục chiếc chiến thuyền các loại, còn có lượng lớn linh pháo. Một pháo bắn ra, hao tốn hàng trăm ngàn linh thạch, dù là tu sĩ Kim Đan kỳ cũng khó có thể trực tiếp đón đỡ.

Lúc trước mấy chục chiến thuyền này xâm nhập vào, trong sơn mạch hơn ngàn vạn yêu thú các loại đã từng tấn công qua mấy lần. Ngoại trừ bỏ lại lượng lớn thi thể yêu thú ra, căn bản không có bất kỳ thu hoạch nào. Trải qua nửa năm kinh doanh, tu sĩ các phái tạo dựng nơi này càng trở nên tường đồng vách sắt, nước tát cũng không lọt.

"Hoắc lão quái, Bích Nguyệt Thạch của ngươi đã chuẩn bị xong chưa. Ta nói, nếu đổi lại ta là ngươi, nửa năm trước đã giao Bích Nguyệt Thạch ra rồi, còn có thể đổi một cái nhân tình." Bích Tu lão quái đứng trên đầu thuyền Phi Thiên Chiến Thuyền của Cổ Kiếm Tông, cách không nói lớn về phía Linh Tiêu Cung.

"Ngươi còn chưa ra, ai thắng ai thua còn chưa nói được đâu." Hoắc Ngọc Minh trong lòng không phục nói. Lão cũng sau này mới biết lần này trong đám đệ tử Cổ Kiếm Tông. Ngoại trừ một tên Nguyệt Linh Kiếm Thể, không ngờ còn có một tên Thuần Dương Kiếm Thể. Chỉ riêng một người đã đủ thắng rồi càng nói chi là hai người, trong lòng Hoắc Ngọc Minh cũng không ôm hy vọng gì, bất quá Bích Tu lão nhi này thật sự hiếp người quá đáng. Cho dù là thua, lão cũng tuyệt sẽ không sảng khoái ra giao ra Bích Nguyệt Thạch như vậy.

"Đúng vậy, Bích Thu lão quái ngươi đừng đắc ý, Huyết Sắc Cấm Địa đã mấy ngàn năm không hề mở ra, bên trong rốt cuộc có biến hoá gì, chúng ta cũng không hề hay biết. Ta cảm thấy thay vì nhìn thực lực, cũng không bằng có vận khí tốt hay không."

Hắc Thiết Hồ lão quái của Thanh Đan Cung nhìn dáng vẻ đắc ý của Bích Tu lão quái tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nói.

"Vịt đã chết mà còn cứng mồm." Bích Tu lão quái trợn mắt, dưới thực lực tuyệt đối, lão mới không tin cái gì mà vận khí hay không vận khí.

"Được rồi, thời gian đã tới, hiện tại chúng ta mở ra truyền tống trận đưa những tiểu tể tử đó ra ngoài thôi." Một lão giả Kim Đan kỳ khác râu dê tóc trắng của Cổ Kiếm Tông truyền âm nói.
Bình Luận (0)
Comment