Chương 161: Ra ngoài
Chương 161: Ra ngoài
Giống như lúc tiến vào vậy, mươi vị Kim Đan lão tổ lơ lửng trên bệ đá cao. Khi mười vị kim Đan lão tổ bắt đầu động thủ, đám tu sĩ Trúc Cơ trên các chiến thuyền cũng nhìn chằm chằm vào truyền tống trận. Ánh sáng rực rỡ loé lên, truyền tống trận đã được mở ra.
Khi truyền tống trận liên thông với Huyết Sắc Cấm Địa, một cỗ linh khí nồng đậm xông ra khiến cho tinh thần mọi người đều run lên.
Trong lúc ánh sáng chuyển động, đợt đầu tiên đi ra năm trăm tên đệ tử các phái.
Kim Đan lão tổ và tu sĩ Trúc Cơ kỳ đứng trên các chiến thuyền không khỏi nhíu mày. Bởi vì khi đưa đám đệ tử này vào trong Huyết Sắc Cấm Địa, đệ tử các phái đều đứng xen kẽ nhau trong đó thành một nhóm lớn, để phòng tránh có một môn phái nào đó, vận khí không tốt vừa vào đã gặp phải đám lớn yêu thú, dẫn tới toàn quân bị diệt. Hoặc xui xẻo hay may mắn khi một tiểu đội của một môn phái lại một lúc gặp phải hai ba tiểu đội của môn phái khác, loại nguy hiểm như vậy ai cũng không chịu nổi. Bất quá lúc này thí luyện đã kết thúc, căn bản không cần phải làm như thế nữa. Hoàn toàn có thể một lần truyền tống toàn bộ tiểu đội của riêng một môn phái đi ra. Nhưng năm trăm đệ tử trước mắt không ngờ lại xen lẫn bảy tám môn phái trong đó, thật sự là chuyện kỳ quái. Lẽ nào khi bọn họ ra đây lại không tụ hợp lại với nhau? Toàn bộ cao tầng của mỗi môn phái đều có suy nghĩ như vậy.
Bất quá khi đợt đệ tử thứ ba được truyền tống ra, cả Kim Đan lão tổ của Cổ Kiếm Tông cũng không thể nào bình tĩnh được nữa.
Loại đại hình truyền tống trận này, một lần có thể truyền tống năm trăm người, mà đợt thứ ba đi ra lại không đủ ba trăm người.
Lục Tiểu Thiên tự nhiên biết đám tiền bối Kim Đan kỳ và Trúc Cơ kỳ biến sắc là vì nguyên nhân gì. Lúc trước khi tiến vào Huyết Sắc Cấm Địa, truyền tống trận đã đưa mười mấy đợt đệ tử các phái vào đó, số lượng gần chín ngàn người. Mà lúc này đi ra lại không đủ một ngàn ba trăm người, còn không đủ hai phần so với lúc vào. Tuy rằng hắn gặp phải chém giết không ít, nhưng lúc này cũng nhịn không được mà líu lưỡi. Trách không được hung danh của Huyết Sắc Cấm Địa sau mấy ngàn năm vẫn khiến người nghe biến sắc. Hơn nửa năm thời gian đã có hơn năm ngàn đệ tử Luyện Khí kỳ đại viên mãn táng thân trong đó.
Mà lúc này Điền Tĩnh, Bành Đại Dụng đứng bên cạnh Lục Tiểu Thiên cũng vẻ mặt sợ hãi. Ba tiểu đội tu sĩ của Thanh Liên Phong Vực, chỉ có ba người bọn họ còn sống đi ra ngoài, tổn thất cũng không thể nói là không lớn. Còn đệ tử của Linh Hoà Phong Vực và Linh Vân Phong Vực đều toàn bộ vẫn lạc trong đó.
Bất quá tổng thể mà nói, tỉ lệ sống sót của đệ tử của Linh Tiêu Cung vẫn tính là cao. Mười mấy cái Phong Vực chỉ còn sống hơn chín mươi đệ tử, mà tiểu đội Lục Tiểu Thiên và Tô Thanh dẫn ra đã có hơn bốn mươi người.
Trong đông đảo môn phái ở đây, số lượng đệ tử còn sống nhiều nhất không phải là Linh Tiêu Cung và Cổ kiếm Tông thực lực mạnh nhất, mà là Ma Dương Tông, hơn một trăm bảy mươi người, chỉ tổn thất năm sáu chục người. Cũng có một số tiểu môn phái may mắn như Tiên Cung Lĩnh, Hắc Long Động, tu sĩ hai phái tuy rằng chỉ đi vào không tới hai mươi người, chỉ có một tiểu đội, nhưng lông tóc không hề hao tổn đều còn sống đi ra. Xui xẻo nhất là Bạch Vân Cốc và Thượng Thanh Giáo, đệ tử toàn bộ bị diệt, không còn một ai trở ra.
So sánh với họ, tình huống của Linh Tiêu Cung cũng không tính quá xấu, chỉ là đệ tử đi ra lại tổn thất thảm trọng như vậy. Đợt mở Huyết Sắc Cấm Địa lần sau, có lẽ rất nhiều môn phái sẽ phải do dự. Dù sao không ít đệ tử tinh anh của các phái đều chết trong đó, bọn họ đều là hậu đại của tu sĩ Trúc Cơ kỳ, thậm chí là Kim Đan lão tổ, nhưng vẫn vẫn lạc. Ví như chỉ nói đệ tử tinh anh chết trong tay Lục Tiểu Thiên đã hơn chín người, nếu không phải Viên Hạo thức thời, Lục Tiểu Thiên cũng nhất định không buông cho y, tin rằng đệ tử còn sống trở ra trong tay đều dính không ít máu rồi.
"Căn cứ ghi chép trước kia, Huyết Sắc Cấm Địa tuy rằng vô cùng hung hiểm, nhưng mỗi lần tu sĩ còn sống vẫn có thể đạt tới hai ba thành, lần ít nhất cũng gần đạt tới ba thành, khi nhiều thậm chí gần bốn thành. Lần này không ngờ cả hai thành cũng không tới, xem ra sau nay phái đệ tử vào đó cũng phải thật thận trọng. Đệ tử Linh Tiêu Cung chúng ta đã rất nhiều năm không gặp phải tổn thất nghiêm trọng như vậy." Lôi Vạn Thiên ở trên Phi Diên chiến thuyền, vẻ mặt âm trầm nói.
"Lần này chủ yếu là do linh vật luyện chế Trúc Cơ Đan của Vọng Nguyệt Tu Tiên Giới chúng ta gặp phải thiên tai, sản lượng giảm sút trên phạm vi lớn, muuốn khôi phục lại chỉ sợ ít nhất cũng cần mấy chục năm, có chút tổn thất cũng là điều khó tránh khỏi, cũng may vẫn còn một số đi ra được. Ta đón đám đệ tử này đi qua Phi Thiên chiến thuyền của Cổ Kiếm Tông, ván cược với Bích Tu lão nhi dù sao cũng phải thực hiện."
Hoắc Ngọc Minh cũng thở dài, mắt thấy Bích Nguyệt Thạch mà lão không dễ dàng gì có được sắp không còn nữa, đám đệ tử Linh Tiêu Cung càng tổn thất thảm trọng, cho dù lão là tu sĩ Kim Đan kỳ, tâm tình cũng vô cùng khó chịu khó kiềm chế.
"Ta đi chung với ngươi."
Hai người Lôi Vạn Thiên và Hoắc Ngọc Minh đồng thời bay lên.
"Bái kiến Hoắc sư tổ, Lôi sư tổ!" Lục Tiểu Thiên đứng trong đám tu sĩ Linh Tiêu Cung, nhìn thấy hai vị lão tổ đi tới cũng đồng dạng hành lễ.
"Hoắc gia gia, Lôi gia gia." Tô Thanh nhảy cẩng lên chào hỏi hai người.
"Hảo, hảo, thì ra là nha đầu của Tô gia, cũng may ngươi bình an vô sự, nếu không khi trở về còn không biết giao phó với gia gia ngươi như thế nào."
Lôi Vạn Thiên sau khi nhìn thấy Tô Thanh liền thở phào nhẹ nhõm, rất ít tu sĩ Kim Đan kỳ sẽ lựa chọn tử tôn dòng chính tiến vào Huyết Sắc Cấm Địa. Dù sao đám Kim Đan lão quái bọn họ cũng có biện pháp lấy được Trúc Cơ Đan. Trúc Cơ Đan Linh Tiêu Cung phát xuống, trước hết cũng phải do Kim Đan lão tổ quyết định phân xuống bao nhiêu, một số trong đó cũng sẽ bị giữ lại. Dù sao bọn họ mới chính là trụ cột trong môn phái, đây cũng coi như là một trong các phúc lợi của tu sĩ Kim Đan kỳ. Đương nhiên, số lượng cũng sẽ không quá nhiều, bất quá để cho tôn nữa mà mình yêu thương nhất trúc cơ thì cũng đủ rồi.
"Vốn cũng gặp phải mấy lần nguy hiểm, bất quá hoàn toàn nhờ vào sự giúp đỡ của sư huynh đệ đồng môn, cuối cùng mới hoá nguy thành an." Tô Thanh cười ngọt ngào nói.
Lục Tiểu Thiên nhún nhún vai, e là chỉ có trước mặt những lão quái vật này, những tiền bối này, Tô Thanh mới có vẻ xinh xắn đáng yêu như vậy, đối với tu sĩ Luyện Khí bình thường thì lại không được như vậy.
"Hảo, hảo, đồng môn với nhau tự nhiên là phải hỗ trợ lẫn nhau." Lôi Vạn Thiên liên tục gật đầu.
"Được rồi, trước đó ta và Bích Tu lão tổ của Cổ Kiếm Tông đánh cược, các ngươi trươc tiên theo ta đi Phi Thiên chiến thuyền của Cổ Kiếm Tông một chuyến." Hoắc Ngọc Minh vung tay ra, một mảnh sương trắng nâng tất cả đệ tử Linh Tiêu Cung lên, đi về phía chiến thuyền lớn nhất trong đội ngũ.
"Thừa Tổ, ngươi đi cùng chúng ta một phen, chốc nữa phụ trách ghi chép thu hoạch của đệ tử bên trong Huyết Sắc Cấm Địa." Lôi Vạn Thiên lệnh cho Vu Thừa Tổ mà lão rất xem trọng này.
"Vâng, Lôi sư thúc." Vu Thừa Tổ gật đầu nói.
Trong lòng Lục Tiểu Thiên chấn động, cho dù là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, cũng nhất định phải tế ra pháp khí và phóng lớn nó, mới có thể đưa tu sĩ khác ngự không phi hành theo. Một tu sĩ Trúc Cơ kỳ có thể mang theo hơn mười tên đệ tử Luyện Khí kỳ đã là không tệ, không nghĩ tới Hoắc Ngọc Minh chỉ vung tay lên một chút, liền trực tiếp đưa hơn chín mươi tên đệ tử Luyện Khí kỳ như bọn họ bay theo. Không cần bất cứ pháp khí nào, chỉ dựa vào pháp lực đã có thể làm được tới trình độ như vậy. Có lẽ từ tu sĩ Trúc Cơ kỳ trở thành tu sĩ Kim Đan, so với Luyện Khí kỳ nhảy lên Trúc Cơ kỳ sẽ càng thêm gian nan.
"Đuọc rồi, đừng mắng chửi nữa, không sợ làm trò cười cho đám tiểu bối sao. Nhanh tay một chút, bảo đám đệ tử giao linh vật ra, lão phu thắng xong ván cược này liền trở về tông môn. Ở lại cái chỗ này thật sự là xúi quẩy." Bích Tu lão quái lúc này khí sắc rất không tốt, nhưng vẫn bảo Kim Đan tu sĩ của Thanh Đan Cung ngưng mắng chửi lại.
"Làm sao vậy, khí sắc Bích Tu lão quái sao kém vậy?" Khi Hoắc Ngọc Minh dẫn theo chúng đệ tử Luyện Khí kỳ bước lên chiến thuyền của Cổ Kiếm Tông, nhìn thấy nét mặt Bích Tu lão quái tối sầm, hoàn toàn không có vui mừng khi thắng cược. Hoắc Ngọc Minh tự nhiên có mấy phần kỳ quái, theo lý mà nói đệ tử Cổ Kiếm Tông tuy rằng tổn thất cũng không nhỏ, bất quá trên tổng thể vẫn tốt hơn Linh Tiêu Cung một chút, lại nói không chỉ mình Cổ Kiếm Tông mới bị tổn thất lớn.
"Ngoại tôn nữa Bích Tu lão quái mới thu nhận đã chết trong cấm địa, không thể đi ra." Hắc Thiết Hồ lão quái truyền âm nói với Hắc Ngọc Minh.
"Thì ra là vậy." Hoắc Ngọc Minh gật gật đầu, tuy rằng đều là Kim Đan lão tổ, bất quá có người có nhiều hậu đại, có người lại có ít hơn. Theo lý mà nói Trúc Cơ Đan trên tay bọn họ giúp cho mấy đứa hậu đại Trúc Cơ cũng không phải là vấn đề. Bất quá có lão tổ lại có nhiều hậu đại, bản thân mỗi lần bế quan đều là mấy năm thậm chí là hơn mười năm, không thể nào chiếu cố chu toàn được, có số hậu đại của Kim Đan lão tổ tiến vào trong Huyết Sắc Cấm Địa cũng không phải là chuyện kỳ quái.
"Được rồi, cũng không nên lãng phí thời gian nữa, đệ tử Luyện Khí kỳ của ba phái chúng ta hãy đưa linh vật ra." Đệ tử Linh Tiêu Cung tử thương nhiều như vậy, Hoắc Ngọc Minh cũng không có tâm trạng để nói cười, trực tiếp vào vấn đề chính.
Phi Thiên chiến thuyền của Cổ Kiếm Tông xác thực đủ lớn, lại cộng thêm sau khi tiến vào Huyết Sắc Cấm Địa, đệ tử tử thương thảm trọng, tu sĩ ba phái phân biệt chia ra ba chỗ vẫn cảm thấy vô cùng rộng rãi.
Đệ tử Luyện Khí kỳ đứng trước nhất đã bắt đầu lấy linh vật bên trong túi trữ vật ra.
"Thanh U Liên bảy trăm năm!"
"Tử Huyền Thiết ngàn năm!"
"Dạ Thần Mộc ba trăm năm!"
Trên chiến thuyền, tràn ngập lượng lớn linh khí ba động hỗn tạp, cho dù là để bên trong ngọc hạp, cũng không thể hoàn toàn ngăn cách linh lực tinh khiết tiết ra.
Từng loại linh vật được lấy từ trong túi trữ vật ra, vốn bởi vì đệ tử trong môn tổn thất thảm trọng, Hoắc Ngọc Minh, Lôi Vạn Thiên, Kim Đan lão tổ họ Hồ của Thanh Đan Cung vẻ mặt lúc này cũng chuyển biến tốt hơn. Linh vật không ít cũng vô cùng hữu đụng đối với những Kim Đan lão tổ bọn họ. Cho dù là bọn họ, cũng phải hao phí lượng lớn tinh lực để đi bốn phía thu thập mới có thể tới tay. Xem ra Huyết Sắc Cấm Địa này bị phong cấm mấy ngàn năm, bên trong xác thực có không ít bảo vật. Nếu như vậy xem ra, đệ tử Luyện Khí tuy rằng chết nhiều hơn một chút, nhưng cũng là đáng giá. Ngay cả Bích Tu lão tổ vốn mặt mày tức giận lúc này cũng bắt đầu xuất hiện nét cười.
Vu Thừa Tổ, còn có một tu sĩ Trúc Cơ kỳ của Thanh Đan Cung và Cổ Kiếm Tông, phụ trách ghi chép linh vật đệ tử Luyện Khí kỳ cống hiến ra. Sau đó lại phát cho đệ tử Luyện Khí kỳ một cái ngọc bài màu trắng. Những linh vật lấy ra này trên cơ bản đều phải giao nộp lên, bất quá vì để kích lệ đệ tử trong môn thu hoạch được nhiều linh vật. Linh Tiêu Cung quy định đệ tử từ trong cấm địa đi ra, linh vật đạt được có thể đổi được ba đến năm khoả Trúc Cơ Đan ra, còn có thể lựa chọn một hai thứ trong đống linh vật mình giao lên, coi như là ban thưởng thêm. Cổ Kiếm Tông và Thanh Đan Cung cũng có cách làm tương tự.
Lục Tiểu Thiên sau khi quét mắt qua đống linh vật đó, hứng thú liền không lớn. Hắn đứng phía sau đám người đánh giá Phi Thiên chiến thuyền của Cổ Kiếm Tông, còn có đệ tử khác của Thanh Đan Cung và Cổ Kiếm Tông. Có thể đi ra từ trong cấm đị, đa phần đều không phải là người bình thường. Cổ Kiếm Tông và Thanh Đan Cung là hai phái lớn nhất trong Vọng Nguyệt Tu Tiên Giới, đệ tử xuất sắc nhất chắc hẳn đều không phải là nhân vật đơn giản.
Ồ! Khi Lục Tiểu Thiên nhìn qua một lượt đệ tử Thanh Đan Cung rồi qua phía Cổ Kiếm Tông thì chợt thấy một thiếu nữ váy lam như chúng tinh phủng nguyệt. Trên mặt che một lớp lụa mỏng, trên cái trán bóng loáng có một ấn ký nguyệt nha màu đỏ. Dù là cách lớp lụa mỏng, chỉ nhìn thấy một đôi mắt xinh đẹp cũng có thể khiến người ta cảm thấy đây là một nữ tử vô cùng động lòng người. Chỉ là trên người thiếu nữ váy lam ẩn ẩn có một cổ khí chất sâu thẳm rất đặc biệt. Nam đệ tử khác của Cổ Kiếm Tông tựa hồ rất muốn tiếp cận, nhưng lại giống như lo lắng khiến cho thiếu nữ này không cao hứng nên đều đứng cách xa vài thước, ngược lại càng khiến thiếu nữ váy lam này như hạc giữa bầy gà. Đây nhất định là thiếu nữ sở hữu Nguyệt Linh thể của Cổ Kiếm Tông rồi, chỉ riêng khí thế, cũng xác thực khiến người ta cảm thấy kinh hãi, không hề thua kém Viên Hạo.
"Không tệ, ngươi là khuê nữ của Văn Bân sao, không ngờ có thể có thu hoạch như vậy, xác thực không tồi. Sau khi trúc cơ nhớ tới tìm lão phu, lão phu có một môn công pháp rất là thích hợp với ngươi."
Hoắc Ngọc Minh vốn sắc mặt âm trầm, người bên Cổ Kiếm Tông càng nhiều, linh thảo thu hoạch đươc rõ ràng cách xa Linh Tiêu Cung. Đột nhiên nhìn thấy Ngô Nghiên lấy ra linh vật đủ đến đổi tám khoả Trúc Cơ Đan, nhất thời có thể so được với mấy chục tên đệ tử của Cổ Kiếm Tông. Hoắc Ngọc Minh không khỏi mừng lớn, trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười, đắc ý liếc nhìn Bích Tu lão quái. Cho dù ngươi thắng thì đã sao, chỉ riêng một nữ đệ tử của Linh Tiêu Cung ta đã xuất sắc như thế, vượt qua vô số đệ tử của môn phái các ngươi.
Hơn nữa càng tốt hơn chính là bên trong đống linh vật Ngô Nghiên thu thập được có không ít Tử La Tham, là linh vật có thể trực tiếp luyện chế Trúc Cơ Đan. Hoắc Ngọc Minh xem ra, Ngô Nghiên chỉ là hậu đại của một tu sĩ Trúc Cơ bình thường, có thể làm được tới bước này, thực sự là hiếm có. Đa phần mọi người chỉ có thể đổi được một hai khoả Trúc Cơ Đan, người đổi được ba tới bốn cực ít, ngay cả Thanh Đan Cung cũng chỉ có một đệ tử có thể đổi được bảy khoả mà thôi.
"Đa tạ Hoắc lão tổ." Ngô Nghiên sau khi nghe xong nhất thời vui mừng, ngay cả phụ thân nàng muốn gặp Hoắc Ngọc Minh cũng không dễ dàng. Hiện tai Hoắc Ngọc Minh không ngờ muốn truyền cho nàng công pháp. Nếu như nàng biểu hiện tốt một chút, cho dù không thể trở thành thân truyền đệ tử của Hoắc Ngọc Minh, thì nhất định cũng là ký danh đệ tử. Sau khi lĩnh ngọc bài từ tay Vu Thừa Tổ, theo ban thưởng của Linh Tiêu Cung, Ngô Nghiên lấy lại hai trái Trú Nhan Quả, rồi vui sướng lui lại.
"Đắc ý cái gì, đệ tử tốt nhất của Cổ Kiếm Tông ta vẫn còn chưa đưa ra đâu." Bích Tu lão tổ hừ một tiếng, ánh mắt quét về phía hai người thiếu nữ váy lam và Viên Hạo.
Thiếu nữ váy lam thấy Viên hạo không nhúc nhích liền cất bước lên trước.
"Hai cây Hắc Viêm Lan một ngàn năm!"
"Hồ Tâm Quả tám trăm năm!"
"Có thể đổi được mười ba khoả Trúc Cơ Đan!"
"Mới có tám khoả đã đắc ý rồi." Bích Tu lão quái không nóng không lạnh trả lại Hoắc Ngọc Minh một câu.
Hoắc Ngọc Minh hừ một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.
Tô Thanh vẻ mặt buồn bực tiến lên, nàng đại khái tính toán một chút, có thể đổi được mười một khỏa Trúc Cơ Đan, vốn cho là có thể gây ra chút tiếng vang, không nghĩ tới lại thua trong tay nữ đệ tử này của Cổ Kiếm Tông.
"Mười một khỏa! Nha đầu Tô gia, thật là khiến người ta thay đổi cách nhìn a!" Lôi Vạn Thiên nhìn thấy Tô Thanh sau khi lấy ra linh vật, cũng không nhịn được lấy làm kinh hãi. Vốn theo dự tính của lão, Tô Thanh được cưng chiều từ nhỏ có thể bình an ra khỏi Huyết Sắc Cấm Địa, đồng thời có một chút thu hoạch, đã xem như không tồi rồi. Không nghĩ tới lại có thu hoạch kinh người như vậy, thật sự là ra ngoài ý muốn.