Chương 1618: Liên minh mong manh
Chương 1618: Liên minh mong manhChương 1618: Liên minh mong manh
Chương 1618: Liên minh mong manh
"Dĩ nhiên vẫn còn những tu sĩ Nhân tộc khác, nhưng về phần lối vào thì không đơn giản như biểu hiện bên ngoài. Nó phụ thuộc vào cả thiên thời địa lợi. Cái lối vào mà ta nhìn thấy, trên thực tế chỉ là một trận pháp giống như mê cung được ngụy trang. Cho dù hiện tại tiến vào, chẳng mấy chốc sẽ lạc lối ở bên trong và bị đẩy ra ngoài một cách khó hiểu." Lục nhãn lão giả híp mắt cười nói.
"Đạo hữu hãy đi theo chúng tôi." Lục nhãn lão giả chỉ cao tới eo Lục Tiểu Thiên, khoác hắc bào, động tác cực kì nhanh nhẹn, hóa thành một luồng thi khí màu xám nhạt bay về phía xa. Tên âm dương quái nhân thì bám sát theo sau, kéo theo hàng chục đạo tàn ảnh phía sau, cũng không hề kém hơn lục nhãn lão giả bao nhiêu.
Bước chân Lục Tiểu Thiên khẽ động, không nhanh không chậm theo phía sau lục nhãn lão giả và âm dương quái nhân. Đi qua khu rừng rậm rạp, cao ngút trời này, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy đủ loại yêu thú tà dị hoặc là thi quỷ chỉ vật.
Chẳng bao lâu sau, họ đã đến trước cửa một sơn động. Bên trong động có hắc khí lượn lờ, âm phong thổi từng đợt, mang tới một cơn rét lạnh thấu xương. Ngay cả Lục Tiểu Thiên cũng không khỏi cảm thấy từng đợt hàn ý. Hơi lạnh này không chỉ đơn thuần là rét lạnh bình thường, mà còn mang theo từng đợt âm tà chi khí, tựa hồ như không ngừng len lỏi vào tận xương tủy.
Ngay cả tu sĩ Nguyên Anh kỳ tiến vào trong cổ mộ này sợ rằng cũng khó kiên trì được lâu.
Thân hình lục nhãn lão giả và tên âm dương quái nhân nhoáng lên rồi tiến vào trong sơn động. Lục Tiểu Thiên hơi chân chừ một chút, roi cũng đi theo vào.
Hai người lục nhãn lão giả và âm dương quái nhân đưa mắt nhìn nhau, nhìn thấy trên mặt Lục Tiểu Thiên không hề có thần sắc miễn cưỡng, liền trực tiếp đi theo vào, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc.
Trong cổ mộ này có một luồng âm tà chỉ khí, hai người bọn họ rất rõ ràng sự áp chế của nó đối với tu sĩ Nhân tộc. Phàm là tu sĩ Nhân tộc tiến vào nơi này đều phải mang theo bảo vật hộ thân chí dương chí cương, mới có thể di chuyển tự do bên trong cổ mộ này. Thế nhưng, tên tu sĩ trước mặt thân phận không rõ này lại không hề có chút dấu hiệu sử dụng bất kì bảo vật nào.
"Tên tu sĩ Nhân tộc này thật là quá tà môn, rõ ràng còn chưa phải là đại tu sĩ, không ngờ lại có thể dễ dàng chặn đứng sự liên thủ của hai người chúng ta. Hơn nữa khi tiến vào ngoại vi cổ mộ này, cũng không hề có dấu hiệu vận dụng thông linh pháp khí. Hu Thi lão quái, lão có nhìn ra được mánh khóe của tên gia hỏa này không?" Âm dương quái nhân âm thầm truyền âm nói với lục nhãn lão giả.
"Ta cũng nhìn không ra được. Hắn có thể chặn đứng công kích liên thủ của hai người chúng ta, ngoại trừ tự thân pháp lực thật sự vô cùng tinh thuần ra, cũng có liên hệ cực lớn đến việc thông linh pháp khí của hắn có tác dụng khắc chế cực mạnh với hai người chúng ta. Đặc biệt là ngân quang do mấy chục mảnh ngân diệp kia phát ra, có khả năng phục ma trấn quỷ. Tuy nhiên, theo ta quan sát, uy lực của bộ thông linh pháp khí đó tựa hồ có chút gì đó cố lộng huyền hư, hẳn là vẫn chưa hoàn toàn luyện chế thành.
Lục nhãn lão giả lạnh lùng nói: "Nếu thật sự đánh tiếp, hai người chúng ta chịu trả giá một chút, cũng chưa hẳn không thể hạ gục được hắn."
"Thôi bỏ đi, công pháp của người này có tác dụng khắc chế chúng ta cực mạnh, miễn cưỡng hạ gục người này chỉ sợ lợi bất cập hại. Hơn nữa, so với bảo vật trong cổ mộ này, chúng ta vẫn nên biết cái nào nên bỏ, cái gì nên làm. Hắn chỉ tìm Phật hệ bảo vật, dù sao cũng không có xung đột lợi ích quá lớn với chúng ta." Âm dương quái nhân nói.
"Thôi được rồi, coi biểu hiện sau đó của hắn như thế nào. Nếu như hắn không thể chịu đựng được tà khí trong cổ mộ này, lão phu cũng chỉ có thể biến hắn thành một cỗ hủ thi rồi chậm rãi hấp thu mỹ vị thi khí đó." Lục nhãn lão giả cười khặc khặc quái dị.
"Ba người chúng ta liên thủ, tuy không dám nói là hoành hành vô kị trong cổ mộ này, nhưng chí ít cũng có nhiều thứ không cần phải sợ nữa. Hy vọng lấy được mấy kiện bảo vật cũng lớn hơn." Âm dương quái nhân cười lạnh nói.
"Lục nhãn lão quái ngươi nếu chỉ muốn ôm lấy đống hủ thi sống qua ngày, ta cũng không thể phụng bồi nữa. Đương nhiên, sau khi có được bảo vật, nếu như ngươi có thể chế ngự được hắn ta, ta cũng sẽ không làm hỏng chuyện tốt của ngươi, thế nào?”
"Cũng được, cứ theo lời ngươi nói." Trong lòng lục nhãn lão giả chột dạ. Thâm nghĩ tên âm dương quái nhân này và y cũng không hề cùng chung chí hướng, vào thời khắc mấu chốt vẫn nên dựa vào bản thân.
Trong lúc hai người lục nhãn lão giả và âm dương quái nhân âm thầm trao đổi, cả ba người họ đã lần lượt bước vào trong thạch động.
Bên trong thạch động có những tảng đá lởm chởm, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những ngôi mộ hoang vắng mọc đầy Hắc Tuân Thảo, Minh Độc Hoa và các loại yêu thảo khác chen chúc nhau trong hắc vụ âm trầm. Hầu hết những ngôi mộ này đều có một lổ thủng hoặc lớn hoặc nhỏ. Bên trong đen kịt như mực, như thể những thứ được chôn cất bên trong mộ đã phá mộ lao ra, khiến cho hoàn cảnh xung quanh càng thêm mấy phần đáng sợ.
Đương nhiên, những thứ này đối với tu sĩ Nguyên Anh kỳ mà nói, ảnh hưởng cũng không lớn. Đã tu luyện tới cảnh giới Nguyên Anh kỳ, họ nào phải loại người dễ dàng bị ngoại vật ảnh hưởng tới tâm trí, chỉ cảm thấy không khí có chút áp bách mà thôi.
Những ngôi mộ ngổn ngang, có cái được dựng một tấm bia bằng đá xanh, vết chữ bên trên sớm đã phai mờ theo thời gian. Có cái có yêu xà toàn thân đen kịt quấn quanh, lại hoặc có cái có những độc giác yêu nha nhẹ nhàng ẩn hiện trong bụi cỏ.
Ba người họ đi vòng quanh khu vực này, Lục Tiểu Thiên có tính nhẫn nại rất tốt, cũng không đi hỏi đối phương về chuyện gì đang xảy ra, mà cẩn thận ghi nhớ lại con đường đã đi qua, cho dù có chỗ sai sót, nhưng hắn có Truy Linh Khuyển trong tay, cũng không cần lo lắng sẽ bị lạc đường.