Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 1619 - Chương 1619: Trọc Âm Lân Hỏa

Chương 1619: Trọc Âm Lân Hỏa Chương 1619: Trọc Âm Lân HỏaChương 1619: Trọc Âm Lân Hỏa

Chương 1619: Trọc Âm Lân Hỏa

"Qua qua-- Sau vài canh giờ, một âm thanh khan khàn khó nghe vang lên.

"Cốt quạ xuất, mộ khẩu hiện." Sau khi dẫn Lục Tiểu Thiên di chuyển liên tục mấy canh giờ, cuối cùng lục nhãn lão giả và âm dương quái nhân cũng lộ ra vẻ vui mừng nói.

"Cach cạch."

Âm thanh khàn khàn của cốt nha vừa dứt, tiếng động cửa đá mở ra như tiếng kim loại va chạm vang vọng truyền vào trong tai mỗi người. Từ xa nhìn lại, trong màn hắc khí âm u, ẩn hiện một tòa mộ phần cô độc với quy mô lớn hơn những ngôi mộ khác rất nhiều. Bia làm bằng đá của mộ phần này cũng cao tới vài trượng. Âm thanh kẽo kẹt phát ra chính là do bia đá này di chuyển tạo thành. Sau khi mộ bia dời qua một bên, ầm ầm một tiếng, bên trong tuôn ra vô số Trọc Âm Lân Hỏa.

"Không ngờ lần này xuất hiện lại là Trọc Âm Lân Hỏa, xem ra hai người chúng ta thật sự không thể buông lỏng được rồi." Sắc mặt tên âm dương quái nhân trở nên ngưng trọng nói.

"Đây chính là cái gọi là lối vào cổ mộ ư?" Lục Tiểu Thiên đánh giá những Trọc Âm Lân Hỏa không ngừng tuôn ra từ bên trong hỏi.

"Đây là trận pháp chúng ta nhất định phải đi qua khi tiến vào cổ mộ. Mỗi lần tiến vào cổ mộ hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ có một chút trở ngại. Chỉ là lần này gặp phải thứ rắc rối hơn một chút. Nếu như đạo hữu cảm thấy khó khăn, chúng ta có thể tìm lối vào khác." Âm dương quái nhân nói.

"Chúng ta đã lượn lờ bên ngoài khu cổ mộ này đã không dưới mấy chục năm rồi. Nếu như còn tìm lối khác, chí ít cũng phải mấy tháng sau nữa. Nếu như vận khí không tốt, một hai năm nữa cũng không phải không có khả năng. Ngươi có cái tính nhẫn nại này, nhưng ta thì không." Lục nhãn lão giả lắc đầu nói.

"Nếu đã như vậy, thế thì tiến vào thôi. Nếu như đến lúc đó không chịu được, lại rút lui cũng không muộn." Nghe thấy lục nhãn lão giả nói vậy, lại nhìn sắc mặt của âm dương quái nhân, Lục Tiểu Thiên biết lời của lục nhãn lão giả e rằng không giả.

"Vị đạo hữu này cũng đã lên tiếng rồi. Âm Dương lão quái, ngươi cũng đừng có lề mà lề ma nữa” Lục nhãn lão giả thúc giục một tiếng, sau đó thân hình chuyển động, trong nháy mắt đã tới chỗ mộ bia.

"Lão hủ đi trước một bước."

"Đạo hữu hãy cẩn thận một chút. May mắn thực lực của đạo hữu vẫn không tổn hao gì. Nếu như tình huống không đúng, lục nhãn lão quái này rất thích biến người hoặc yêu vật thành hủ thi, sau đó từ từ hưởng dụng. Thi thân có thực lực càng mạnh, lão quái đó càng yêu thích." Âm dương quái nhân truyền âm nói với Lục Tiểu Thiên xong, cũng tiến vào trong Trọc Âm Lân Hỏa phía sau bia mộ.

"Đa tạ đạo hữu nhắc nhở." Lục Tiểu Thiên bất động thanh sắc, thâm nghĩ hai người này trông cũng không phải là một khối thiết bản liền mạch. Tư tâm của lục nhãn lão giả thì nặng, mà tên âm dương quái nhân kia rõ ràng xem trọng bảo vật bên trong cổ mộ hơn.

Lục Tiểu Thiên sải bước, cũng lao vào Trọc Âm Lân Hỏa nồng nặc ấy.

Một luồng khí tức cuồng bạo và âm lãnh giống như núi kêu biển gầm ập đến cùng lúc với Trọc Âm Lân Hỏa. Trong luồng lân hỏa màu lục u tối gần giống như quỷ hỏa này, cũng không biết ẩn chứa bao nhiêu oán linh, cô hồn dã quỷ.

Thần thức Lục Tiểu Thiên vừa động, Phạm La linh hỏa bên trong cơ hội cuộn trào, Trọc Âm Lân Hỏa tà dị này liền tự động bị bài xích ra khỏi cơ thể. Tuy nhiên sau khi tiến vào động khẩu phía sau mộ bia, phóng tâm mắt nhìn qua xung quanh, chỉ thấy bốn bề đều chìm trong Trọc Âm Lân Hỏa, căn bản không nhìn thấy điểm tận cùng. Trong lân hỏa này, vô số oán linh hình thành thần thức công kích cũng không thể xem thường. Lục nhãn lão giả và âm dương lão quái vốn là những người tu luyện đạo này, tựa hồ không hề quá bị ảnh hưởng bởi thần thức công kích do đám oán linh này gây nên.

Lục Tiểu Thiên cười lạnh một tiếng, còn thật sự tưởng rằng bản thân dễ bị bắt nạt ư? Khóe miệng Lục Tiểu Thiên khẽ mở, niệm ra một đạo phạm văn cổ xưa, hóa thành âm thanh tường hòa vang vọng xung quanh. Những oán linh và hồn quỷ tiếp xúc với âm ba này đều thét lên chói tai lùi lại. Chính là Phạm Âm Thanh Tâm Chú, một loại công pháp phụ trợ mà Lục Tiểu Thiên tu luyện. Dùng để loại phó với loại công kích âm tà không hề có thực thể này là thích hợp hơn cả.

Lục nhãn lão giả lén liếc nhìn Lục Tiểu Thiên, thâm nghĩ thủ đoạn của người này quả thật không ít.

"Ô" một luồng cương phong tanh hôi thổi vào trong Trọc Âm Lân Hỏa, Lục Tiểu Thiên đưa mắt nhìn ra xa, chỉ thấy một khô lâu thi điểu giương đôi cánh dài mấy chục trượng, rống lên chói tai lao đến. Mà ở trước mặt nó, là một lam y trung niên với sắc mặt có vẻ hơi hoảng hốt, không ngờ cũng là một vị tu sĩ Nhân tộc chính thống. Khí tức của lam y trung niên này không yếu, chỉ là dưới sự truy kích của khô lâu thi điểu, lại có chút không chống đỡ nổi.

Lục Tiểu Thiên nhìn thấy, ánh mắt không khỏi hơi híp lại. Quả đúng thật là oan gia ngõ hẹp, người này cũng chính là một trong những tu sĩ Nguyên Anh kỳ năm xưa lúc hắn bị Huyên Yểm quỷ vương truy sát, chạy tới dưới chân Vô Thương thành gặp phải. Năm xưa tu vi của hắn còn thấp, nhìn không ra cảnh giới của người này như thế nào. Hiện tại vừa liếc mắt đã nhận tu vi Nguyên Anh trung kỳ của đối phương. Thực lực không yếu, còn mạnh hơn Triệu Đức Tường và Mạnh Như Quân một bậc.

Trên đường trốn chạy của lam y trung niên này, phía sau vẫn còn một chiếc lục sắc trường phủ có linh lực bức người đang chiến đấu với đầu thi điểu kia. Tuy nhiên dưới cú vỗ cánh nhanh như chớp của thi điểu, mấy chục đạo thi vũ nhầy nhụa bắn ra như mũi tên, bắn lên trên lục sắc trường phủ vang lên âm thanh tư tư, không ngờ lại ăn mòn khiến linh quang trên lục sắc trường phủ rung chuyển dữ dội.

"Thi Độc Yêu Quán, còn có vị đạo hữu Nguyên Anh trung kỳ này."

Ánh mắt lục nhãn lão giả quét qua quét lại trên thân Thi Độc Yêu Quán và lam y trung niên. Tốc độ hơi chững lại, không tiến đến quá gân phía trước.
Bình Luận (0)
Comment