Chương 163: Trao đổi
Chương 163: Trao đổi
"Miễn lễ, ngươi rất không tệ, một người xuất thân tán tu, ngắn ngủi hơn bảy năm, không ngờ lại có thể làm tới bước này, so với những đệ tử mà môn phái dụng tâm dạy dỗ còn tốt hơn. Lần này chiến thắng cả Cổ Kiếm Tông và Thanh Đan Cung, làm cho chúng ta nở mặt nở mày." Lôi Vạn Thiên ôn hòa nói.
"Đa tạ Lôi lão tổ tán thưởng." Trong lòng Lục Tiểu Thiên khẽ nói. Hai vị lão tổ kêu hắn tới đây hẳn không phải chỉ để khen hắn vài câu, khẳng định sẽ còn nói tới chính sự khác. Về phần ban thưởng của môn phái, đã quyết định rồi cũng không cần thiết phải nói lại một phen nữa, hơn nữa cả hai người đồng thời đều ở đây. Trong lòng Lục Tiểu Thiên vừa động, chẳng lẽ là vì Trúc Cơ Đan của hắn? Đối phương trước đó còn chưa biết bối cảnh hắn ra sao, lúc này đã biết thời gian hắn nhập môn, xem ra đã tra rõ tư liệu về hắn rồi, chỉ là không biết đã thông qua thủ đoạn như thế nào.
"Lục Tiểu Thiên, lần này ngươi vì môn phái đã cống hiến không nhỏ, số lượng Trúc Cơ Đan có thể đổi được đều vượt qua dự đoán của tất cả mọi người. Trúc Cơ Đan trong tay ngươi giúp ngươi trúc cơ thành công xong vẫn sẽ còn dư một lượng lớn, không biết ngươi xử lý số Trúc Cơ Đan còn thừa đó như thế nào hay là có dự định gì không?" Hoắc Ngọc Minh nói thẳng vào chủ đề chính.
Quả nhiên là vậy, trong lòng Lục Tiểu Thiên đã hiểu, liền chắp tay nói: "Vãn bối tư chất thấp kém, lúc trúc cơ chỉ sợ sẽ dùng không ít Trúc Cơ Đan. Về phần sau khi trúc cơ xong, còn thừa lại bao nhiêu, tạm thời vãn bối còn chưa nghĩ tới phải xử lý ra sao."
Hoắc Ngọc Minh nói: "Ân, theo lý mà nói, những Trúc Cơ Đan này là ngươi dùng mạng đổi lấy, những người khác không có quyền can thiệp vào việc ngươi sử dụng ra sao. Bất quá cân nhắc tới việc Trúc Cơ Can lại có quan hệ tới hưng suy của một môn phái, tuyệt không để nó rơi vào tay những môn phái khác, cho dù có trao đổi linh vật khác, cũng chỉ có thể trao đổi ở bên trong Linh Tiêu Cung, điểm này ngươi phải hiểu rõ."
"Vâng, đa tạ nhắc nhở của tiền bối, vãn bối sẽ ghi nhớ trong lòng." Lục Tiểu Thiên gật đầu nói.
Lôi Vạn Thiên và Hoắc Ngọc Minh liếc mắt nhìn nhau một cái, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới tên tiểu gia hỏa Lục Tiểu Thiên này ở trước mặt hai người bọn họ còn có thể bảo trì bình thản như thế.
"Là như vậy, hai người lão phu cũng có không ít tử tôn cũng sắp tới tuổi trúc cơ. Trúc Cơ Đan trên người ngươi khẳng định sẽ còn dư không ít. Ngươi xem xem có thể nhường cho bọn ta một chút. Đương nhiên, bọn ta cũng tuyệt không để cho ngươi thua thiệt, có thể lấy ra đồ vật có giá trị tương đương để trao đổi, ngươi thấy thế nào?" Nếu Lục Tiểu Thiên đã bình thản như vậy, Lôi Vạn Thiên biết bọn họ không nói ra là không được, vì vậy trực tiếp nói rõ mục đích của cuộc gặp hôm nay.
"Vãn bối còn thiếu một số thủ đoạn dùng để tự vệ, phòng thủ, hoặc là đào tẩu, không biết trên tay lão tổ có loại bảo vật như vậy không?"
Sau khi hai người mở lời, trong lòng Lục Tiểu Thiên khẽ cười. Đồng dạng là giao dịch, nhưng để đối phương mở lời trước hắn mới có thể chiếm được thế chủ động. Hắn có thể đổi được nhiều Trúc Cơ Đan như vậy, sợ rằng rất nhanh sẽ gây ra một tràng oanh động trong Linh Tiêu Cung. Việc đó cũng dẫn đến rất nhiều kẻ có ý đồ xấu nhằm vào hắn, Trúc Cơ Đan là dị bảo trọng yếu như vậy, trong tay một tu sĩ bình thường như hắn, sao lại không làm cho người khác ham muốn chứ. Cho dù hắn đã trúc cơ thành công, cũng sẽ trở thành mục tiêu của người khác. Dù sao trong Linh Tiêu Cung có mấy trăm tu sĩ Trúc Cơ kỳ, cũng cần Trúc Cơ Đan cung cấp cho đệ tử hậu bối. Tu sĩ Trúc Cơ Kỳ trong cung ai ai cũng sẽ dòm ngó tới hắn, càng huống chi rời khỏi Linh Tiêu Cung còn có tu sĩ môn phái khác. Những ngươi này chưa chắc sẽ khách khí với hắn, cho nên có được một số thủ đoạn bảo mệnh, đối với hắn mà nói là chuyện quan trọng nhất.
"Trong tay lão phu có hai khỏa Lôi Châu, tương đương với một kích của tu sĩ Kim Đan sơ kỳ. Bất quá Lôi Châu này có được rất không dễ dàng, ngươi cảm thấy nó đáng giá mấy khỏa Trúc Cơ Đan?" Lôi Vạn Thiên tuy rằng muốn Trúc Cơ Đan, bất quá với lịch duyệt của lão thì sao lại không nhìn ra chút tâm tư nhỏ của Lục Tiểu Thiên, tự nhiên cũng sẽ không bị Lục Tiểu Thiên nắm mũi dẫn đi.
"Vãn bối kiến thức nông cạn, trước kia nằm mơ cũng không hề nghĩ tới có thể có được Trúc Cơ Đan, bảo vật tương đương với một kích uy lực của tu sĩ Kim Đan kỳ cũng chưa hề tiếp xúc qua, tự nhiên cũng vô pháp biết rõ giá trị. Lôi lão tổ lịch duyệt phong phú, kiến thức rộng rãi, không phải là một kẻ như vãn bối có thể đánh đồng, tin tưởng Lôi lão tổ cũng sẽ không để cho vãn bối quá thiệt thòi, tùy tiện cho một cái giá đại khái là được rồi." Lục Tiểu Thiên khiêm tốn nói.
Lôi Vạn Thiên vô cùng kinh ngạc, vốn lão muốn cho Lục Tiểu Thiên ra giá, không nghĩ tới tiểu tử này lại đá trái bóng trở lại. Nếu như để người khác biết được lão là một Kim Đan lão tổ lại ức hiếp một đệ tử Luyện Khí kỳ có cống hiến không nhỏ cho Linh Tiêu Cung như vậy, khó tránh khỏi quá khó nghe, chỉ là tiểu tử này xác thực quá trơn như mỡ vậy.
"Như vậy đi, Lôi Châu uy lực không nhỏ. Theo lý mà nói, giá trị còn cao hơn Trúc Cơ Đan một chút cũng là chuyện thường tình. Nhưng có được lại không dễ, coi như ngươi sau này trúc cơ thành công, Lôi Châu cũng là thủ đoạn bảo mệnh hiếm có. Cân nhắc từ phương diện này, Lôi Châu đúng là còn trân quý hơn. Ngoại trừ Lôi lão tổ ngươi là Lôi hệ tu sĩ ngẫu nhiên có thể có được ra, thì toàn bộ tu sĩ Kim Đan khác trong Linh Tiêu Cung, bao gồm cả ta trong đó, cũng không có bảo vật như thế. Hai viên Lôi Châu đổi lấy tám khỏa Trúc Cơ Đan của ngươi, ngươi cũng không có bị thiệt thòi." Hoắc Ngọc Minh cảm thấy trái bóng này cứ đá tới đá lui, rất là lãng phí thời gian, thế là trực tiếp mở miệng định giá.
"Không thiệt thòi, không thiệt thòi. Đa tạ lão tổ thành toàn." Lục Tiểu Thiên vội vàng bái tạ nói. Vốn hắn đã làm tốt chuẩn bị chịu thiệt một chút, hiện tại xem ra, hai vị Kim Đan lão tổ này cũng là người giảng đạo lý. Chính là như Hoắc Ngọc Minh nói, tính theo linh thạch mà nói, có lẽ hắn sẽ bị thiệt. Nhưng đối với hắn mà nói, hai viên Lôi Châu tương đương với thêm hai cơ hội bảo mệnh. Hoàn toàn không phải là việc tám khỏa Trúc Cơ Đan có thể sánh được. Trong kết giới của hắn còn có lượng lớn linh thảo, cho dù trên tay không có Trúc Cơ Đan, hắn cũng có thể tự mình luyện chế.
Lôi Vạn Thiên và Hoắc Ngọc Minh hai người cũng rất là công chính, Lục Tiểu Thiên cũng rất thức thời. Các giao dịch tiếp theo không cũng cần thăm dò mà thuận lợi hơn rất nhiều.
Sau gần nửa canh giớ, Lục Tiểu Thiên thỏa mãn rời khỏi tiểu lầu các trên Phi Diên chiến thuyền.
"Hai lão gia hỏa chúng ta, suýt tí nữa bị một tiểu gia hỏa Luyện Khí móc rỗng hết cả túi, nói ra còn sợ không ai tin." Sau khi Lục Tiểu Thiên rời khỏi, Lôi Vạn Thiên tính toán lại gia tài của mình bên trong không gian giới chỉ, không khỏi dở khóc dở cười nói.
"Vì đám tiểu bối trong nhà mỗi người, cũng không còn cácn nào khác. Bất quá vụ mua bán này cũng xem như có lời, cho dù không phải cho tử tôn trong nhà sử dụng, trực tiếp bán lại cũng vẫn có lời. Nhưng tên tiểu tử Lục Tiểu Thiên này, tuổi tác tuy nhỏ, nhưng tâm tính thật hiếm có, bình tĩnh không hoảng sợ, thấy hai người chúng ta còn có thể tiến thối tự nhiên. Nếu không phải tư chất quá kém, lão phu còn muốn thu hắn làm thân truyền đệ tử." Hoắc Ngọc Minh nghĩ tới biểu hiện vừa rồi của Lục Tiểu Thiên, vẻ mặt than thở đáng tiếc nói.
"Đúng a, tư chất lại kém như vậy, theo lý mà nói muốn tu luyện tới Luyện Khí đại viên mãn, ít nhất cũng bảy tám mươi tuổi. Thậm chí là cả một đời cũng chưa chắc đạt được. Bất quá hắn vẫn có thể trong thời gian hơn bảy năm, đạt được cảnh giới như vậy. Còn có thể áp chế Viên Hạo của Cổ Kiếm Tông, xem ra trên người tiểu gia hỏa này cũng có không ít bí mật a."
Lôi Vạn Thiên cũng có chút đáng tiếc, lão tuy rằng thu đồ đệ cũng không có yêu cầu đặc biệt nghiêm ngặt gì, nhưng tư chất cũng không thể quá kém. Hơn nữa lão là Lôi hệ tu sĩ, trong Linh Tiêu Cung đã có nhân tuyển đệ tử vừa ý rồi. Lục Tiểu Thiên không hề nằm trong danh sách của lão.
"Ai mà không có bí mật, đơn giản là đạt được di tích của tu sĩ nào đó, dùng lượng lớn linh thạch, đan dược cưỡng ép tăng lên tu vi, hoặc là có loại đan dược tinh tiến tu vi. Nhưng trong tu luyện, tối kỵ nhất là căn cơ bất ổn. Khi tới Trúc Cơ kỳ, đan dược có thể tăng tiến tu vi thì giống như là độc dược vậy, hơn nữa với tư chất của hắn, cả đời này có thể Trúc Cơ đã là may mắn lắm rồi. Lẽ nào còn có thể giống như Trúc Cơ Đan, coi Ngưng Kim Đan dùng để tiến lên Kim Đan kỳ là hạt đậu ven đường sao?" Hoắc Ngọc Minh lắc đầu nói.
"Cũng phải, tiểu tử này có thể đi tới hôm nay cũng đều là vào sinh ra tử, tuy rằng vốn liềng dày nặng, nhưng cũng do hắn dùng mạng đi đổi được." Lôi Vạn Thiên gật đầu.
Lục Tiểu Thiên ra khỏi lầu các liền thở phào nhẹ nhõm, bàn giao dịch với hai vị lão tổ thật không phải là chuyện đơn giản. Bất quá hắn cũng rất vừa ý với thu hoạch lần này, ngoại trừ lưu lại cho bản thân mười khỏa Trúc Cơ Đan, những cái khác toàn bộ đều đổi ra bảo vật bảo mệnh và linh thạch. Như là Lôi Châu dùng để bảo mệnh, Thần Hành phù dùng để bỏ chạy cả ngàn dặm, một bộ công pháp luyện thể thượng thừa, còn có không ít tài liệu luyện thể.
Theo lời Hoắc Ngọc Minh nói, vốn lão cũng không nỡ lấy ra những thứ này, chỉ là trong đám hậu nhân không hề có ai có thể thừa nhận nổi thống khổ khi luyện thể, lưu lại trên người cũng không có tác dụng gì, bao gồm cả không ít linh vật mà Hoắc Ngọc Minh sử dụng khi còn ở Trúc Cơ kỳ đều bán hết cho Lục Tiểu Thiên. Bên trong công pháp còn bao gồm không ít tâm đắc tu luyện của Hoắc Ngọc Minh, vô cùng trân quý. Lục Tiểu Thiên hiểu rõ tiềm lực bản thân. Một khi tiến vào Trúc Cơ kỳ, hắn rất nhanh sẽ trở thành một tu sĩ Trúc Cơ bình thường, mọi thứ đều bắt đầu lại từ con số không. Ngoại trừ như vậy, hắn còn trao đổi với Hoắc Ngọc Minh và Lôi Vạn Thiên lượng lớn linh thạch, trong đó thậm chí còn bao gồm mấy khối thượng phẩm linh thạch và lượng lớn trung phẩm linh thạch.
Có thể nói với linh vật mà hắn đang có lúc này, căn bản không phải là một tu sĩ Trúc Cơ bình thường có thể so sánh. Bất quá Lục Tiểu Thiên cũng biết rõ, với tư chất của hắn, muốn đề thăng tu vi, cần phải trả giá nổ lực nhiều hơn người khác rất nhiều, cần lượng lớn thượng đẳng đan dược đi tích lũy. Linh thạch trên người lúc này nhìn thì thấy rất nhiều, nhưng đợi sau khi trúc cơ, tu vi mỗi tăng lên một tầng thì linh vật mà hắn tiêu hao sẽ luôn hơn gấp mấy lần người khác, chưa chắc có thể chống đỡ tới khi hắn đạt được Trúc Cơ hậu kỳ.
Đương nhiên, Trúc Cơ Đan phải đợi tới khi trở về môn phái mới có thể phân phát, mà linh thạch và bảo vật hai vị Kim Đan lão tổ trao đổi đã sớm đưa cho hắn rồi. Tới lúc đó khi phân phát Trúc Cơ Đan thì sẽ trực tiếp khấu trừ đi. Đây cũng là do thực lực song phương quá mức chênh lệch, đối phương căn bản không hề lo lắng hắn sẽ bội tín.
Trải qua mấy lần sinh tử, đệ tử Luyện Khí kỳ trên chiến thuyền cảm khái thế sự vô thường, không ít người quen đã vẫn lạc bên trong Huyết Sắc Cấm Địa, cũng có không ít kẻ vẫn chuyện trò vui vẻ như không có gì xảy ra, trong đôi mắt của những kẻ này lại tràn đầy khát vọng đối với tương lai. Ngoại trừ một số tu sĩ cá biệt ra, những người khác trên cơ bản khi về Linh Tiêu Cung trao đổi được Trúc Cơ Đan, sẽ lập tức đi thử trúc cơ. Có lẽ do bọn bọ mới thoát ra khỏi hiểm địa, nên đám tiền bối Trúc Cơ cũng không hề ngăn cản cử động của bọn họ, hoặc là nghiêm cấm làm ồn, cho nên đệ tử Luyện Khí kỳ trên chiến thuyền cũng càng buông lỏng hơn.
"Lục sư huynh, huynh thật là lợi hại, ngày sau tiểu đệ trong Linh Tiêu Cung còn phải nhờ vào Lục sư huynh chăm sóc a." Bành Đại Dụng vẻ mặt sùng bài, ánh mắt nhìn Lục Tiểu Thiên giống như ngửa đầu nhìn Thái Sơn vậy, không hề che giấu chút nào ý nịnh bợ từ tận đáy lòng. Y biết Lục Tiểu Thiên lợi hại, nhưng tuyệt không nghĩ lại vượt xa tưởng tượng của mình. Hơn nữa trên người Lục Tiểu Thiên có nhiều Trúc Cơ Đan như vậy, việc trúc cơ là chuyện nắm chắc trong lòng bàn tay rồi.
"Đúng a, Lục sư huynh, nghe các nàng nói là bởi vì có Lục sư huynh dẫn đội, bọn họ mới có thể thu hoạch được nhiều linh vật như vậy. Đáng tiếc ta không có cái vận khí này, sớm đã thất lạc với Lục sư huynh rồi, nếu không cũng có thể đổi thêm mấy khoả Trúc Cơ Đan rồi."
Điền Tĩnh vẻ mặt đáng tiếc nói. Lúc trước đi cùng Lục Tiểu Thiên sớm nhất chính là nàng và một đám đệ tử Bạch Quan Kiệt. Lúc Lục Tiểu Thiên dẫn đội cũng mấy lần hoá nguy thành an, có không ít thu hoạch. Sau đó bởi vì vận khí không tốt rơi vào phục kích cả trước lẫn sau bị ép cho phải tách ra.
"So sánh với những đồng môn đã vẫn lạc, vận khí của chúng ta đã coi như không tồi rồi, có chuyện gì đợi sau khi trở về Linh Tiêu Cung hẳn nói. Nói không chừng, các ngươi còn trúc cơ trước ta nữa." Lục Tiểu Thiên nhún vai cười nói.
"Lục sư huynh vẫn luôn khiếm tốn như vậy, bất quá khiếm tốn quá mức lại trở thành kiêu ngạo nha." Ngô Nghiên mặt cười như hoa cất bước đi tới, bị nam tu sĩ khác vây quanh thật là khó chịu, chỉ có đi bên cạnh Lục Tiểu Thiên mới được an tĩnh một chút.
Vốn mấy tên nam tử có ý tứ với Ngô Nghiên nhìn thấy nàng đi tới bên cạnh Lục Tiểu Thiên, không khỏi có vài phần chần chừ, do dự rồi cũng không đi qua nữa. Trong lòng Lục Tiểu Thiên khẽ cười, quả thật là thực lực vi tôn. Nếu như đám người này không phải biết được hắn đã đánh bại Viên Hạo, lực áp đệ tử đỉnh tiêm của Cổ Kiếm Tông và Thanh Đan Cung, lập xuống đại công cho Linh Tiêu Cung, sợ rằng cũng chưa chắc khách khí với hắn như vậy.
Tốc độ của Phi Diên chiến thuyền so với lúc đi nhanh hơn mấy phần, có lẽ là đám đệ tử Luyện Khí kỳ nóng lòng muốn quay về. Khi nhìn thấy dãy núi quen thuộc trước mắt, mơ hồ có thể thấy được chủ điện của Linh Tiêu Cung, đệ tử trên chiến thuyền cũng nhịn không được mà reo hò ra tiếng.
Lúc này trên quảng trưởng của chủ điện Linh Tiêu Cung, không ít người đã đứng sẵn ở đây. Trên thực tế trước khi Phi Diên chiến thuyền quay về, Lôi Vạn Thiên và Hoắc Ngọc Minh đã thông qua truyền âm phù báo cáo tình huống đại khái về rồi. Gia tộc có đệ tử vẫn lạc không hề có người tới đây nghênh đón, để tránh dẫn đến bầu không khí bi thương. Người có thể tới quảng trường lúc này, đều là những người thân thuộc của đệ tử còn sống trên chiến thuyền.
"Cha!"
"Gia gia!"
Trên thuyền các đệ tử như Tô Thanh, La Tiềm, Hỗ Kiếm Minh đều hưng phấn chào hỏi thân nhân đứng phía dưới chiến thuyền.
Những người vô thân vô thích như Lục Tiểu Thiên, Bành Đại Dụng lúc này nhìn tràng diện đầy cảm xúc như vậy, trong lòng không khỏi có chút chua xót.
"Đã ra ngoài lâu như vậy rồi, cũng không biết khi nào có thời gian quay về nhà thăm cha mẹ và huynh muội nữa." Điền Tĩnh vành mắt đỏ hoe nói.
"Đúng a, trước đó không có cảm giác gì, hiện tại không ngờ lại rất nhớ người nhà của mình." Bành Đại Dụng cũng có chút thương cảm.
Tức cảnh sinh tình, suy nghĩ của Lục Tiểu Thiên cũng bay về phía Bắc Lương Quốc ở cách không biết bao nhiêu vạn dặm. Nhoáng cái đã mười mấy năm qua đi, cũng không biết người nhà mình có khoẻ mạnh hay không? Bất quá với tính tình kiên nghị của hắn, rất nhanh đã thu lại cảm xúc này vào trong và cười nói: "Đợi sau khi trúc cơ thành công, chúng ta cũng sẽ có một đoạn thời thoải mái khó có được, lúc đó lại trở về thăm nhà, an bài một chút là được."
"Đúng vậy, Lục sư huynh nói rất có lý. Bất quá còn phải đợi nửa tháng nữa mới phân phát Trúc Cơ Đan, thật đúng là khiến người ta khó chịu mà." Bành Đại Dụng xoa xoa hai tay, bộ dạng gấp gáp không chịu nổi.