Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 164 - Chương 164: Phát Hiện

Chương 164: Phát hiện Chương 164: Phát hiện

"Cha!" Ngô Nghiên từ Phi Diên Chiến Thuyền bước xuống, cao hứng dùng sức phất tay một tu sĩ trung niên mặt lớn.

"Tốt, tốt, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi." Tu sĩ mặt lớn Ngô Văn Bân trong lòng vui vẻ liên tục gật đầu. So với những người khác cốt nhục phân ly, lúc này có thể nhìn thấy nữ nhi của mình bình yên vô sự đứng ở trước mặt, trong lòng tự nhiên là cao hứng. Càng huống chi nữ nhi còn có thu hoạch phong phú, tám khoả Trúc Cơ Đan. Dù cho lão là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, cả nghĩ cũng không dám nghĩ. Năm xưa lão sở dĩ có thể trúc cơ cũng là may mắn chiến thắng đạt được một khoả Trúc Cơ Đan trong cuộc so tài môn phái, sau đó lại may mắn trúc cơ thành công. Với tư chất của nữ nhi minh, có nhiều Trúc Cơ Đan như vậy, chuyện trúc cơ thành công đã nắm chắc chín phần mười, hơn nữa còn giúp gia tộc lớn mạnh thêm một bước không nhỏ.

Ngô Nghiên kề tai nói nhỏ với phụ thân vài câu. Ngô Văn Bân vẻ mặt động dung sau đó liên tục gật đầu. Rồi lại nhiệt tình đi về phía Lục Tiểu Thiên: "Lục Tiểu Thiên, ta là phụ thân của tiểu Nghiên, rất cảm tạ sự chiếu cố của ngươi trong Huyết Sắc Cấm Địa, nếu không nữ nhi bảo bối này của ta có mệnh hệ gì, ta thật không biết sẽ trở nên như thế nào."

"Ngô tiền bối khách khí rồi, vãn bối và Ngô sư muội là đồng môn, chiếu cố lẫn nhau trong Huyết Sắc Cấm Địa là chuyện nên làm." Lục Tiểu Thiên đáp lễ nói.

"Nghe tiểu Nghiên nói ngươi ở Thanh Liên Phong Vực tựa hồ có chút phiền phức, động phủ của ta ở trên một ngọn núi đơn độc, chỗ cũng lớn, rất là tĩnh lặng. Ngươi nếu như không chê, không ngại đi tới chỗ ta, đợi sau khi trúc cơ thành công, chắc hẳn cũng sẽ không còn vấn đề gì."

"Uy, Lục Tiểu Thiên!"

Lục Tiểu Thiên chính là đang suy nghĩ có nên đáp ứng hay không, Tô Thanh đã từ bên cạnh một lão giả mi từ mục thiện chạy đến. Lão giả đó đứng cùng một chỗ với Lôi Vạn Thiên và Hoắc Ngọc Minh, không cần phải nói, nhất định là gia gia Kim Đan lão tổ của nàng.

"Tô sư muội có chuyện gì?"

"Vừa rồi ta đã nói với gia gia ta, Tiền Đại Lễ không còn dám tìm ngươi gây phiền phức. Người ở Thanh Liên Phong Vực của ngươi quá nhiều rồi, chắc hẳn ngươi cũng không có chỗ ở tốt nào. Bên chỗ gia gia ta có thể phân cho ngươi một ngọn núi, ngươi có muốn đến hay không?" Trên mặt Tô Thanh thoáng có chút tự đắc nói, Linh Tiêu Cung chính là sân nhà của nàng, tựa hồ cũng đã có lại chút tự tin ở trước mặt Lục Tiểu Thiên.

"Nếu bên chỗ Tô sư bá đã có sắp xếp, vậy thì càng tốt hơn rồi." Ngô Văn bân vốn muốn lôi kéo Lục Tiểu Thiên, không nghĩ tới thiên chi kiều nữ như Tô Thanh cũng chạy tới. Xem ra Lục Tiểu Thiên ở cảnh giới Luyện Khí kỳ xác thực không tầm thường. Tiền Đại Lễ mặc dù không bị lão để vào trong mắt, bất quá lão cũng không muốn trêu chọc làm cho Tô gia không cao hứng, dù Tô Thanh hiện tại chỉ là một tu sĩ Luyện Khí kỳ, nhưng đối phương sớm muộn gì cũng sẽ trúc Cơ, vượt qua lão cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn, có một gia gia là Kim Đan lão tổ, thành tựu tương lai khẳng định là ở trên lão rồi.

"Đa tạ hảo ý của Tô sư muội, bất quá vừa rồi ta đã đáp ứng Ngô sư thúc." Lục Tiểu Thiên vội vàng cự tuyệt nói. Nói đùa sao, đi tới lãnh địa của một lão tổ Kim Đan kỳ, nhất cử nhất động của hắn đều khó tránh khỏi tai mắt của họ. Lại nói Tô Thanh ở Linh Tiêu Cung có lượng lớn người ngưỡng mộ, hắn cũng không muốn suốt ngày bị một đám ong bướm tới gây phiền phức a.

Không đi thì thôi vậy, Tô Thanh nhíu nhíu mày, sau đó nhoẻn miệng cười nói, "Vậy được rồi, hai ngày nữa ta lại đến thăm Ngô sư muội, và cả ngươi."

"Tùy thời hoan nghênh Tô sư tỷ đến, bất quá Tô sư tỷ cũng không nên quá nhanh trúc cơ a, nếu không khi gặp mặt lại phải gọi là Tô sư thúc rồi." Ngô Nghiên trêu ghẹo nói.

"Cũng phải, vậy ngươi cũng nhanh chóng trúc cơ đi." Tô Thanh nghe xong liền khoát tay cười nói, sau đó quay người rời đi.

"Lục Tiểu Thiên!" Tô Thanh vừa rời đi không lâu, sau lưng một âm thanh rất có sức hút vang lên.

"Vu chưởng phong!" Lục Tiểu Thiên quay đầu lại, người đến chính là Vu Thừa Tổ, hai người cũng chưa từng nói chuyện lần nào. Trong lòng hắn hiểu rõ, xem ra cũng là vì chuyện Trúc Cơ Đan.

"Không có việc gì, hôm nay đi động phủ của ta một chuyến. Ta hôm nay sẽ vẫn luôn ở đó." Vu Thừa Tổ đưa cho Lục Tiểu Thiên một cái ngọc bài, cùng cái lúc trước Tiền Đại Lễ đưa không sai biệt lắm.

Lục Tiểu Thiên gật đầu xác nhận, biểu thị đã rõ.

Sau đó, Lục Tiểu Thiên trước tiên cùng Ngô Văn bân đi một chuyến đến Linh Bích Phong Vực, chỗ động phủ của Ngô Văn bân. Dựa theo quy định trong Linh Tiêu Cung, phàm là tu sĩ Trúc Cơ kỳ không chịu được ước thúc ở chủ phong, không ở chỗ môn phái an bài mở động phủ, liền có thể lựa chọn một ngọn núi độc lập ở nơi khác, tự do tự tại.

"Nghiên Nhi, con có phải có chút ý tứ với tên tiểu tử Lục Tiểu Thiên này hay không?" Đợi sau khi Lục Tiểu Thiên rời khỏi, Ngô Văn bân hỏi Ngô Nghiên đang đứng bên cạnh vừa e thẹn vừa nhìn ra xa.

"Cha, cha nói cái gì đó." Trên mặt Ngô Nghiên hiện lên một tia đỏ ửng, không thuận theo nói.

"Cha là người từng trải, biết rõ chuyện gì đang xảy ra. Cha muốn nói tiểu tử Lục Tiểu Thiên này quả thật không tệ, kiên nghị trầm ổn. Con nếu là có thể đi lại với hắn, cũng coi như không tệ."

Ngô Văn bân cười ha ha. Lão thấy Lục Tiểu Thiên lần này có thể đổi được ba mươi mấy khỏa Trúc Cơ Đan, tài lực khổng lồ như thế thậm chí vượt qua cả gia tộc lão đang cực khổ kinh doanh. Càng làm cho lão hài lòng chính là bối cảnh của Lục Tiểu Thiên xuất thân là tán tu, một khi ở rể Ngô gia, bằng vào mấy chục khỏa Trúc Cơ Đan này, tương lai trong vòng mấy chục năm, đủ để cho Ngô gia sinh ra thêm mấy vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Coi như trong lúc nhất thời không có tu sĩ Kim Đan kỳ, cũng đủ để cho Ngô gia trở thành tu tiên gia tộc trung đẳng trong Linh Tiêu Cung. Chỉ là đáng tiếc lão lại không biết Trúc Cơ Đan trên người Lục Tiểu Thiên sớm đã bị Lôi Vạn Thiên và Hoắc Ngọc Minh hai tên Kim Đan lão tổ đổi lấy rồi.

"Con không thèm nghe cha nói nữa." Ngô Nghiên mặt đỏ bừng bừng, giống như làn khói nhanh chóng chạy đi.

"Đứa nhỏ này." Nhìn bóng lưng nữ nhi rời đi, Ngô Văn Bân lắc đầu cười. Nên tranh thủ thì phải tranh thủ, bất quá không quản kết quả ra sao, lần này Ngô Nghiên lại có thể mang về tám khoả Trúc Cơ Đan, lại cùng Tô Thanh, Lục Tiểu Thiên loại tu sĩ bậc này kết tình hữu nghị, đây chính là dấu hiệu phồn hưng của Ngô gia a.

Một canh giờ sau, Lục Tiểu Thiên từ Thanh Liên Phong Vực trở về, ven đường hắn còn đụng phải Tiền Đại Lễ. Nghĩ đến vẻ mặt âm trầm của Tiền Đại Lễ, nhưng lại không thể làm gì được hắn,trong lòng Lục Tiểu Thiên vô cùng khoái trá. Ác giả ác báo. Tiền Đại Lễ thi triển đủ mọi thủ đoạn, không chỉ không đạt được chỗ tốt nào, mà còn mất đi pháp khí Hắc Giao Tiễn và nhi tử của mình. Tiền Đại Lễ có ngăn hắn lại muốn hỏi mấy vấn đề, bất quá bị hắn trực tiếp dùng lý do Vu chưởng phong đang gọi hắn mà cự tuyệt. Bất quá đối với kẻ lòng dạ hẹp hòi này, thời gian tiến vào Trúc Cơ kỳ vẫn còn một khoảng, ngày sau hắn vẫn phải cẩn thận một chút mới được.

Về việc Vu Thừa Tổ gọi hắn, đúng là vì việc của Trúc Cơ Đan. Bất quá cũng bị hắn lấy lý do đang trao đổi với Lôi Vạn Thiên và Hoắc Ngọc Minh ra từ chối. Vu Thừa Tổ vốn cũng không ôm hy vọng quá lớn, dù sao Vu Thừa Tổ cũng biết việc Hoắc Ngọc Minh và Lôi Vạn Thiên triệu gặp Lục Tiểu Thiên. Vu Thừa Tổ vẻ mặt thất vọng chỉ nói vài câu bâng quơ, nào là muốn Lục Tiểu Thiên siêng năng tu luyện, sớm ngày trúc cơ này nọ, rồi bảo hắn hạ sơn. Đối với lệnh trục khách của Vu Thừa Tổ, Lục Tiểu Thiên tự nhiên là cầu còn không được.

Thạch Vân Phong của Ngô Văn Bân cao mấy ngàn mét, kỳ thật phụ cận mấy ngọn núi nhỏ cũng nằm trong phạm vi của Thạch Vân Phong. Lục Tiểu Thiên ở bên cạnh một khu rừng cây rậm rạp mở một cái động phủ đơn giản. Lúc trước hắn ở Thanh Liên Phong Vực kiến tạo một căn nhà tre, còn phải hao phí thời gian mấy ngày, chủ yếu là do tu vi quá thấp, lại không có khí cụ thích hợp. Lúc này tu vi đã mạnh hơn trước kia vô số lần, trên người lại có mấy kiện pháp khí. Linh thạch trong kết giới càng chất thành một ngọn núi nhỏ, hiệu suất tự nhiên sẽ nhanh hơn nhiều.

Đặc biệt là pháp khí và trung phẩm linh thạch, càng khác xa một trời một vực. Không tới hai canh giờ, liền mở ra một cái động phủ. Về phần thạch bích bên trong, hắn cũng không hề tu chỉnh cho tỉ mỉ, dù sao cũng chỉ ở một đoạn thời gian ngắn. Đợi sau khi lĩnh được Trúc Cơ Đan thành công trúc cơ, hắn đã có thể có một ngọn núi độc lập ở Thanh Liên Phong Vực rồi.

Hắn thả Hoa Báo ra để thủ hộ cửa động, mấy năm nay Hoa Báo đều sống trong túi linh thú, lúc này vô cùng cao hứng, điên cuồng chạy khắp khu núi rừng một hồi mới quay lại.

"Cứ thoải mái đi thôi, sau này không cần phải giống như trước nữa." Lục Tiểu Thiên vỗ vỗ đầu hoa Báo sau đó liền tiến vào động phủ.

Thời gian lĩnh Trúc Cơ Đan còn khoảng nửa tháng, tu vi Luyện Khí kỳ của hắn sớm đã viên mãn, sơ giai pháp thuật lúc này cũng không còn trợ giúp quá lớn.

"Vẫn là luyện đan thôi." Sau khi suy nghĩ, Lục Tiểu Thiên liền quyết định. Trước khi phục dụng Trúc Cơ Đan, hắn phải điều chỉnh lại tâm tính của mình. Dù sao ở trong Huyết Sắc Cấm Địa nửa năm, trải qua nhiều trận chém giết, trong tay cũng dính không ít huyết tinh, cần phải ổn định lại tâm thần, bảo trì một lòng bình tĩnh, xác suất trúc cơ thành công mới càng cao. Việc luyện đan vừa hay khiến tâm cảnh hắn bình hoà lại, hơn nữa hắn muốn tu vi ngày sau cũng không thua kém tu sĩ Trúc Cơ kỳ khác quá nhiều, có thể vì ngày sau Kết Đan mà đánh xuống căn cơ đầy đủ, thì luyện đan thuật nhất định phải đề thăng lên. Với nhu cầu về số lượng đan dược của hắn, riêng việc mua ở bên ngoài cũng đã khó. Một là vì đan dược tinh tiến tu vi không hề dễ dàng mua được, thượng phẩm đan dược giá cả càng cao đến doạ người, căn bản không thể nào mua nổi. Hắn cũng không có nhiều thời gian để lãng phí ở việc thu mua như vậy.

Từ Luyện Đan Sĩ tới Luyện Đan Sư là một bước ngoặc lớn, muốn bước vọt lên cấp bậc này, còn khó việc một tu sĩ Luyện Khí kỳ bước lên Trúc Cơ kỳ.

Lục Tiểu Thiên phỏng đoán bản thân đại khái cao hơn cao cấp Luyện Đan sĩ một chút, nhưng vẫn còn xa mới đạt tới sơ kỳ Luyện Đan sư. Muốn trở thành sơ kỳ Luyện Đan Sư, chỉ dựa vào việc luyện chế đan dược cho Luyện Khí kỳ là không thể. Nhất định phải thử luyện chế đan dược càng cao giai hơn, như vậy mới có thể đột phá. Chỉ là đan phương trong tay hắn ngoại trừ mấy loại đan dược dùng cho Luyện Khí kỳ, cũng chỉ có đan phương của Trúc Cơ Đan và Hồi Thiên Đan mà thôi.

Muốn luyện chế ra Trúc Cơ Đan và Hồi Thiên Đan, chí ít cần phải có thực lực của trung cấp Luyện Đan Sư. Luyện đan cũng giống như tu luyện, cố kỵ việc mơ mộng hão huyền. Hắn hiện tại ngay cả sơ cấp Luyện Đan Sư còn không phải, đã muốn luyện chế Trúc Cơ Đan thì xác suất thành công sẽ thấp tới đáng thương. Cho dù trong kết giới của hắn, linh thảo và linh thạch chất cao như núi, nhưng thời gian tu luyện sau này còn dài, hao phí như vậy thì thật là không đáng.

"Hay là lại đi Tàng Thư Điện một chuyến thôi." Rất nhanh, Lục Tiểu Thiên đã đưa ra quyết định, nhanh chóng phục chế một phần đan phương bên trong Tàng Thư Điện thôi.

Hiện tại hắn mới ra khỏi Huyết Sắc Cấm Địa, cho dù linh thạch trong tay có nhiều một chút, cũng sẽ không khiến người khác hoài nghi. Càng huống chi hắn có thể đổi được ba mươi mấy khoả Trúc Cơ Đan, sự việc áp chế cả đệ tử Thuần Dương Kiếm Thể Viên Hạo của Cổ Kiếm Tông sợ rằng cũng rất nhanh sẽ truyền ra. Lục Tiểu Thiên hiện tại quá nhiều vấn đề phải xử lý, ngay cả Tiền Đại Lễ có uy hiếp trong bóng tối đi chăng nữa, hắn cũng không quản nổi. Hiện tại hắn chỉ muốn nhanh chóng đề cao luyện đan thuật của bản thân, để sau khi trúc cơ thành công có thể luyện chế ra đan dược mà bản thân mình cần.

Có kinh nghiệm lần thứ nhất đi Tàng Thư Điện, lần thứ hai cũng coi như xe nhẹ đường quen. Hắn thuê một con Linh Cầm, chốc lát đã đi tới Tàng Thư Điện, dù sao từ Linh Bích Phong Vực tới Tàng Thư Điện còn gần hơn từ Thanh Liên Phong Vực.

Đại điện rộng lớn được kết nối bằng mấy con đường lót đá xanh, sâu thẳm và yên tĩnh. Ngẫu nhiên cũng có mấy vị tu sĩ ra vào mang đến mấy phần sinh khí cho nơi này. Lục Tiểu Thiên đi vào một con đường có viết hai chữ đan dược, sau khi đi vào hơn mười trượng. Trong một căn nhà trệt tháp bé, lão giả lưng gù vẫn còn ở đó, trong tay vẫn đang chơi đùa mấy khối hắc sắc lân phiến như trước.

"Kỳ quái, kỳ quái, ngâm nước, hoả thiêu, dùng kiếm bổ cũng không thể hao tốn nó chút nào. Lẽ nào thật sự chỉ là mấy khối lân phiến của yêu thú phòng ngự hơi mạnh mà thôi? Không phải chứ." Lão giả lưng gù vẫn còn đang lải nhải, nhìn cũng chưa từng nhìn Lục Tiểu Thiên một cái, người bên cạnh tựa hồ không ai có thể chuyển dời sự chú ý của lão ra khỏi mấy khối lân phiến đó.

Lão nhân chí ít cũng tốn hết gần một năm thời gian trên mấy khối lân phiến này, thật đúng là quá chấp nhất, hoặc là quá ngoan cố rồi. Cũng chỉ có tu sĩ Trúc Cơ kỳ mới có thể có vốn liếng lãng phí thời gian như vậy, có thọ nguyên dư dả để lãng phí. Lục Tiểu Thiên trực tiếp đi thẳng tới giá sách chứa các loại đan phương.

"Trúc kỳ sơ kỳ dùng Bồi Nguyên Đan, trung kỳ Hàn Phong Đan, hậu kỳ dùng Tử Dương Đan."

"Trợ giúp tu sĩ Trúc Cơ kỳ Kết Đan dùng Ngưng Kim Đan."

"Tu sĩ Kim Đan dùng Kết Anh Đan!"

Lục Tiểu Thiên như nhặt được chí bảo lựa chọn tất cả những đan phương này, ngoài ra còn có mấy chục loại đan dược dùng cho Kết Đan kỳ, Nguyên Anh kỳ.

Trừ cái đó ra, còn có một loại có thể gia tăng thần thức, trợ giúp cường đại thần thức "Thanh Thần Đan", Lục Tiểu Thiên nhìn thấy trong lòng càng thêm kinh hãi không thôi. Bình thường thần thức không có cách nào dựa vào đan dược bên ngoài để đề thăng, vốn hắn cũng cho rằng thần thức ở Luyện Khí kỳ không có trợ giúp gì. Bất quá chuyến đi trong Huyết Sắc Cấm Địa lần này, thần thức cường đại giúp hắn có thể khống chế nhiều pháp khí để tác chiến, chiến lực rõ ràng tăng vọt lên một đoạn. Tu vi càng cao, thần thức có khả năng phát huy ra tác dụng cũng càng lớn. Hắn đã cảm nhận được chỗ tốt của thần thức cường đại, vì vậy đối với công pháp, đan dược có thể trợ giúp tăng trưởng thần thức đều vô cùng lưu ý. Chỉ bất quá có chút đáng tiếc là,mặc dù có đan phương của Thanh Thần Đan, nhưng đan dược yêu cầu trên đó đã tuyệt tích mấy ngàn năm ở tu tiên giới rồi.

Lục Tiểu Thiên đứng giữa các giá sách lưu luyến không thôi, Tàng Thư Điện của Linh Tiêu Cung quả thật rất phong phú, lần nữa khiến hắn đại khai nhãn giới.

Vô số thứ tập trung lại một chỗ, hắn lựa chọn gần hơn một trăm loại đan phương để phòng khi cần, để sau này khỏi phải thường xuyên tốn thời gian đi tới nơi này.

"Ha ha. . . . ." Lúc Lục Tiểu Thiên mang theo hơn trăm cái ngọc giản đan phương các loại đi vào căn nhà trệt nhỏ đó, lão giả lưng gù bỗng nhiên phát ra một tràng tiếng cười điên cuồng, chấn động đến cả căn nhà đều run lên, khí thế khổng lồ càng trấn bay Lục Tiểu Thiên ra hơn mười trượng, ngọc giản trong tay giống như giấy vụn rơi lả tả xuống đất.

"Thật có lỗi, nhất thời cao hứng, không kịp dừng lại." Lão giả lưng gù chú ý tới Lục Tiểu Thiên ở phía sau nên vội vàng dừng lại, từ trong căn nhà nhỏ đi ra với vẻ mặt ôn hoà hiếm có nói với Lục Tiểu Thiên.

"Không sao ạ." Lục Tiểu Thiên chỉ có thể cười khổ nói, cho hắn thêm một lá gan thì hiện tại hắn cũng không dám có gì bất mãn với vị tiền bối Trúc Cơ kỳ này. Nhìn tình hình của lão giả lưng gù này, chỉ sợ đã tìm hiểu ra bí mật nào đó trên mấy khối hắc sắc lân phiến đó. Lục Tiểu Thiên chấn động trong lòng, trong tay hắn cũng có mấy khôi hắc sắc lân phiến như vậy, bên trong đến tột cùng đang ẩn giấu bí mật gì đây?
Bình Luận (0)
Comment