Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 1636 - Chương 1636: Âm Thầm Liên Thủ

Chương 1636: Âm thầm liên thủ Chương 1636: Âm thầm liên thủChương 1636: Âm thầm liên thủ

Chương 1636: Âm thầm liên thủ

"Đây chính là một con Thất Tinh Phi Sắt đã gần đạt tới thập giai." Đồng tử Lục Tiểu Thiên co rụt lại. Chiến đấn với những con Thất Tinh Phi Sắt này tới hiện tại, hắn cũng coi như đã mò ra được một ít mánh khóe.

Những con Thất Tinh Phi Sắt này không giống như tu sĩ Nhân tộc, hay hoặc là yêu thú bình thường, có thực lực đẳng cấp sâm nghiêm, mà là tuần tự tiếp cận.

Có vài con có thực lực gần bằng tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nhưng vẫn còn chênh lệch một tia.

Mà chất lỏng màu đỏ lục từ bình đài trên đỉnh đầu rơi xuống vừa nấy, không ngờ ngay cả Thất Tinh Phi Sắt gần tiếp cận thập giai cũng không ngăn nổi, có thể thấy sự lợi hại của chất lỏng này.

Minh Huyết Động, quả nhiên danh bất hư truyền. Ngay cả đại tu sĩ, hay hoặc là đại yêu, dưới tình huống bản thân đang sử dụng Chân Huyễn Băng Đồng, cũng cực ít tồn tại có thể sánh ngang với bản thân, trừ khi đối phương cũng có thủ đoạn tương tự. Tuy nhiên, dù cho sử dụng Chân Huyễn Băng Đồng trong Minh Huyết Động này cũng bị áp chế cực lớn, không cách nào nhìn thấy rõ toàn bộ hoàn cảnh trong Minh Huyết Động.

Ánh mắt Lục Tiểu Thiên khẽ động, nhìn thấy Kim Giáp Thi Vương và năm tên thuộc hạ phía sau, thực lực quả nhiên không hề tâm thường. Vừa rồi bị bọn họ kéo dài ra một khoảng cách, hiện giờ không ngờ đã lần nữa kéo gân lại như ban đầu.

Tầm nhìn mở rộng, không gian có thể nhìn thấy tự nhiên cũng càng nhiêu hơn, đặc biệt là số lượng Thất Tinh Phi Sắt.

Từng nhóm lớn Thất Tinh Phi Sắt kết đội bay về phía này. Chỗ nào ít, chỗ nào nhiều, vừa nhìn liền có thể thấy rõ. Hai người lục nhãn lão quái và âm dương quái nhân không hổ là quen thuộc với cổ mộ này. Phương hướng bọn họ bỏ chạy chính là địa phương có số lương Thất Tinh Phi Sắt tương đối ít. Lục Tiểu Thiên dựa vào Chân Huyễn Băng Đồng, tâm nhìn tự nhiên có thể thấy tới địa phương mà tu sĩ Nguyên Anh kỳ bình thường khó thấy. Nhưng hai người lục nhãn lão quái và âm dương quái nhân lại chỉ dựa vào sự chuẩn bị của bản thân cùng với sự quen thuộc với Minh Huyết Động này mà đã không thua kém gì hắn.

Trải qua nhiều khó khăn trắc trở, giữa chừng cũng gặp phải mấy lần nguy cơ không nhỏ. Một nhóm bốn người tạm thời cũng coi như thoát khỏi sự truy sát của Kim Giáp Thi Vương và thuộc hạ, tạm thời dừng chân ở trên một bình đài tương đối bình phẳng, bề mặt có sinh trưởng một số rêu xanh, bên trong có mấy đầu Ngô Công màu bích lục hoặc đỏ tươi đang bò lườn. Tuy nhiên do đạo hạnh không đủ, sau khi mấy người Lục Tiểu Thiên hạ xuống bình đài này, đám yêu vật độc Ngô Công, độc trùng. . . đều lần lượt hoảng sợ bỏ chạy

"Cuối cùng cũng coi như thoát khỏi tên Kim Giáp Thi Vương đáng chết kia, tuy nhiên hiện tại cũng vẫn không an toàn. Khoan hãy bàn tới thủ đoạn phi thường của Kim Giáp Thi Vương, ngay cả sát cơ ẩn tàng bên trong Minh Huyết Động này cũng không he kém hơn Kim Giáp Thi Vương. Chúng ta ở nơi này cũng chưa hẳn an toàn, chỉ là vừa rồi bỏ chạy như vậy, chắc hẳn cũng đã tiêu hao không ít. Điều cần thiết trước mắt là phải tạm thời nghỉ ngơi và điêu tức một chút. Tuy nhiên, chúng ta không thể nào đều nghỉ ngơi. Vẫn phải phái ra hai người cảnh giới bốn phía để đề phòng nguy hiểm ập đến mà chúng ta cũng không biết." Âm dương quái nhân nói.

"Công pháp ta tu luyện bị áp chế cực lớn khi ở trong Minh Huyết Động này, tiêu hao cũng lớn hơn, nên ta sẽ không khách khí với hai vị nữa." Lục Tiểu Thiên trực tiếp nói. "Cũng được, sau một đường dài chạy đến đây, đạo hữu đã xuất lực khá nhiều, nên hãy nghỉ ngơi một chút. Còn vị đạo hữu mới tới đây, hiện tại cũng coi như đã gia nhập vào đội ngũ, cũng nên góp sức một chút đi." Ánh mắt âm dương quái nhân liếc nhìn Hạng Khuynh Thành nói.

"Trước khi gặp các ngươi, ta đã giao chiến ác liệt với Kim Giáp Thi Vương và mấy tên thuộc hạ, tiêu hao cũng không ít hơn các ngươi. Hiện tại hãy để ta nghỉ ngơi một lát, chốc nữa ta sẽ góp thêm nhiều sức lực là được." Hạng Khuynh Thành lạnh lùng nói.

"Không có quy củ thì chẳng thành đâu. Chuyện trước đây của ngươi liên quan gì đến chúng ta?" âm dương quái nhân cười lạnh nói.

"Thôi được rồi, vì vị đạo hữu này cũng hao tổn không ít, ta tạm thời sẽ gánh vác một phần. Tuy nhiên, lời khó nghe ta cũng phải nói trước. Chỉ có lần này thôi, sau này, nếu đạo hữu muốn lười biếng, không cần Kim Giáp Thi Vương đuổi tới, mạng của đạo hữu cũng khó mà giữ được." Lục nhãn lão quái nói với giọng âm trầm.

"Lục nhãn lão quái, ngươi không giống kẻ biết thương hoa tiếc ngọc a." Âm dương quái nhân liếc nhìn lục nhãn lão quái nói.

"Ngẫu nhiên động chút tâm tư, liên quan quái gì đến ngươi?" Lục nhãn lão quái nghe vậy liền bật cười ha hả đáp.

Trên người Hạng Khuynh Thành bỗng dâng lên sát khí, lục nhãn lão quái lập tức im bặt, rôi gượng cười nói: "Chuyện không nên trì hoãn, hai vị hãy mau chóng nghỉ ngơi, chúng ta sẽ đi tuần tra xung quanh trước."

Vừa dứt lời, lục nhãn lão quái và âm dương quái nhân, một trái một phải, lần lượt biến mất vào bóng tối xa xăm.

"Vừa rồi vì sao muốn ta lưu lại?" Hạng Khuynh Thành nghĩ tới bản thân vừa rồi bị hai tên lục nhãn lão quái toàn thân tràn đầy thi khí, cao không tới eo, cùng với tên âm dương quái nhân bán nam bán nữ kia trêu chọc, nhịn không được có chút buồn nôn. Đợi sau khi hai người đó rời đi, Hạng Khuynh Thành lần quay sang chất vấn Lục Tiểu Thiên.

"Trong lòng hai người này có quỷ, nhưng lại cẩn thận dị thường. Nếu như để họ biết chúng ta đã quen biết nhau từ trước, thì lại càng ẩn giấu sâu hơn, khó mà lộ ra được chân tướng. Ngược lại tạm thời tách ra như không quen biết, thì còn có cơ hội nhìn rõ chân diện mục hai của hai người này. Lục Tiểu Thiên bình thản cười nói.

"Hộ pháp giúp ta một chút, ta muốn xem xem, hai tên gia hỏa này rốt cuộc là muốn làm gì."
Bình Luận (0)
Comment