Chương 1659: Tướng đấu
Chương 1659: Tướng đấuChương 1659: Tướng đấu
Chương 1659: Tướng đấu
"Rút lui!" Lục Tiểu Thiên khẽ quát với Hạng Khuynh Thành, vung tay thu lại, kiếm quang thu liễm, tám thanh phi kiếm lần lượt được thu vào người.
Hạng Khuynh Thành hiểu ý, hai người cùng lúc lùi về phía sau. Trong lúc linh quang chớp động, nơi họ đứng chỉ còn lưu lại từng đạo tàn ảnh. Lục Tiểu Thiên và Hạng Khuynh Thành, một trước một sau, trực tiếp lao thẳng vào bầy Phong Tuyết Ma Viên vốn đang né tránh trước đó.
"Gào rú!" Một bộ phận Phong Tuyết Ma Viên lần nữa đập mạnh vào bộ ngực rắn chắc, ma khí trên người bốc lên cuồn cuộn, từng con phun ra một luồng ma khí đen xám bay về phía trước, kết thành một tấm lưới khổng lồ bao trùm Lục Tiểu Thiên và Hạng Khuynh Thành.
Âm dương quái nhân thấy Hạng Khuynh Thành và Lục Tiểu Thiên trực tiếp lui lại, trên mặt lập tức khóc không ra nước mắt. Quá nửa thực lực của y đều nằm trên mấy con ma đầu mà bản thân luyện chế nhiêu năm. Nếu như chúng bị mất đi, việc thực lực đại tổn là điều khó tránh khỏi. Chỉ là hai người Hạng Khuynh Thành và Lục Tiểu Thiên đã lần lượt lui lại, chỉ còn lại một mình y, tuyệt đối không thể nào là đối thủ của Cự Ma Viên đang được Ma Viên pháp tướng gia trì.
"Nếu không muốn đánh mất ma đầu mà ngươi đã luyện chế, hãy cản trở con Cự Ma Viên này, ta tự có biện pháp phá vỡ thế trận." Khi âm dương quái nhân đang trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan, lại một lần nữa nhận được truyên âm của Lục Tiểu Thiên.
Tên tu sĩ tóc bạc này chẳng phải hạng tốt lành gì, hễ gặp khó khăn là đẩy bản thân ra chịu trận. Nếu bản thân có thể tự mình gánh vác thì cũng chẳng sao. Vấn đề là con Cự Ma Viên này vốn đã lợi hại vô cùng, nay lại dung hợp với Ma Viên pháp tướng, thực lực càng tăng lên thêm một bậc. Vài tên ma đầu mà y tế ra ra giờ cũng bị Hắc Quỳ Lôi Hỏa của đối phương băng phong, chịu đựng sự tra tấn bởi Ma Quỳ lôi điện tà dị. Bản thân âm dương quái nhân y vốn đã bị thương nặng chưa lành, giờ đây tên gia hỏa này còn khu sử y, xem ra chẳng hề có ý định coi bản thân như ngoại nhân. Âm dương quái nhân thầm hừ lạnh một tiếng, sắc mặt có chút khó coi, nhưng sau một hồi cân nhắc, y vẫn quyết định làm theo lời Lục Tiểu Thiên.
Âm dương quái nhân cắn chặt răng, giơ tay vung mạnh, ống tay áo phồng lên, từ bên trong bay ra hai cái răng nanh dài chừng một thước, màu xanh biếc.
Hai chiếc răng nanh sắc nhọn vừa ló ra đã dấy lên một mùi tanh tưởi. Gió thổi từ trên băng nguyên quét qua đàn Phong Tuyết Ma Viên ở xa, khiến vài con Phong Tuyết Ma Viên có thực lực yếu hơn, ở gần hơn rung lắc dữ dội. Lớp lông trắng muốt trên cơ thể chúng bỗng chốc xuất hiện những mảng bầm tím. Phốc thông, phốc thông! Chúng trực tiếp ngã gục xuống trên tâng băng giá cứng rắn lạnh lẽo.
"Có vẻ như ngươi không lo lắng gì cho âm dương quái nhân này nhỉ" Hạng Khuynh Thành thầm thì truyền âm cho Lục Tiểu Thiên.
Am dương quái nhân không còn lựa chọn nào khác. Nếu trong tay ta chỉ có Song Sinh Hoàn Dương Thảo, chỉ cần có cơ hội, y sẽ phản bội ta như đã phản bội U Nguyệt Ma Tí. Tuy nhiên, thứ y muốn từ ta là Song Sinh Đan, nên y sẽ không dễ dàng phản bội. Dù phải trả ra đại giới lớn hơn một chút, y cũng chỉ còn cách nuốt cục tức này vào trong." Lục Tiểu Thiên nói đầy tự tin.
ebookshop.vn
Song Sinh Hoàn Dương Thảo đã đưa cho tên âm dương quái nhân này rồi. Nếu không phải vì muốn kiếm được Song Sinh Đan từ bản thân, y đã có vô số cơ hội để lặng lẽ rút lui rồi. Việc y vẫn dan đường cho Lục Tiểu Thiên và Hạng Khuynh Thành, dù thương thế chưa lành hẳn, ý đồ của y hiển nhiên là quá rõ ràng.
"Song Sinh Đan?" Trên mặt Hạng Khuynh Thành hiện lên mấy phần dị sắc, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Lục Tiểu Thiên liếc nhìn hai chiếc răng nanh to lớn khác thường kia. Thứ kịch độc như vậy, quả không phải phàm vật. Nếu không vắt kiệt nó, thì không biết tên âm dương quái nhân này còn bao nhiêu thủ đoạn nữa.
Tuy nhiên, thi thể của vài con Phong Tuyết Ma Viên trúng độc gần đây đã chứng minh suy đoán trước đó của hắn là đúng. Khóe miệng Lục Tiểu Thiên cong lên khi nhìn tấm lưới khổng lồ được ngưng kết từ ma khí do những con Phong Tuyết Ma Viên này phun ra trước mặt.
Lục Tiểu Thiên không chút do dự ném ra mấy viên Lôi Nguyên Bạo Châu. Trong nháy mắt, vài đạo lôi trụ khổng lồ dâng lên trong ma võng, lôi điện du tẩu biến phương viên mấy trăm trượng thành một mảnh lôi vực. Lôi võng lập tức bị xé ra mấy lỗ thủng to lớn. Hai người Hạng Khuynh Thành và Lục Tiểu Thiên lần lượt bay xuyên qua lỗ hổng đó.
Vừa lao ra khỏi ma võng, Lục Tiểu Thiên và Hạng Khuynh Thành lập tức lao vào trong bây Phong Tuyết Ma Viên. Kiếm quang lóe lên, không ngừng có tiếng kêu thảm thiết của Phong Tuyết Ma Viên vang lên. Có mấy con tiếp cận thập giai, thậm chí có một con thập nhất giai sơ kì nhìn thấy hai người tùy ý tàn sát đồng tộc của mình, lập tức rống lớn một tiếng, vây công về phía hai người Lục Tiểu Thiên và Hạng Khuynh Thành. Tuy nhiên, chỉ với vỏn vẹn bốn con thập giai, một con thập nhất giai sơ kỳ Phong Tuyết Ma Viên, làm sao có thể làm gì được hai người Lục Tiểu Thiên.
Hạng Khuynh Thành khẽ quát một tiếng: "Minh quang chỉ tâm, phổ diệu đại địa!"
Theo tiếng quát khẽ của Hạng Khuynh Thành vang lên. Kiếm trac óng ánh khẽ ngân vang, một dòng kiếm hà cuồng nộ bay ra. Một đoàn ánh sáng chói lọi khiến người ta không thể nhìn thẳng bao trùm phương viên mấy trăm trượng, bảo trùm cả Lục Tiểu Thiên và mấy con Phong Tuyết Ma Viên thập giai trở lên.
Dù với nhãn lực của Lục Tiểu Thiên, cũng chỉ có thể nhìn thấy một màu trắng xóa xung quanh, hoàn toàn không thể nhìn thấy được gì, càng đừng nói đến việc tìm kiếm đối thủ.
Không ngờ Hạng Khuynh Thành lại vận dụng một chiêu này. Lúc trước khi ở trong hắc ngục, khi Lục Tiểu Thiên và Hạng Khuynh Thành giao thủ, nàng đã sử dụng một chiêu này, nhất thời Lục Tiểu Thiên cũng không có biện pháp nào tốt để phá giải.