Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 166 - Chương 166: Lĩnh Thưởng

Chương 166: Lĩnh thưởng Chương 166: Lĩnh thưởng

Đám tu sĩ Luyện Khí kỳ lĩnh được Trúc Cơ Đan đều vẻ mặt hớn hở, đặc biệt những tu sĩ xuất thân tán tu giống như Bành Đại Dụng, Điền Tĩnh, vẻ mặt càng khó che giấu vẻ vui mừung. Dù sao mục đích lớn nhất khi gia nhập môn phái cũng chính là vì trúc cơ. Chỉ có thọ nguyên dài hơn bọn họ mới có thể đi càng xa hơn trên đại đạo tu tiên.

"Cuối cùng, lại nhắc nhở các ngươi một câu. Sau khi có được Trúc Cơ Đan, không nên gấp gáp lập tức phục dụng, tâm tính không đủ bình tĩnh, quá mức gấp gáp nóng vội cũng sẽ ảnh hưởng tới tỉ lệ thành công trúc cơ."

Sau khi phát xong Trúc Cơ Đan, Hoắc Ngọc Minh lại bổ sung một câu.

"Đa tạ lão tổ nhắc nhở." Đám đệ tử Luyện Khí kỳ khom người cảm tạ. Một số tu sĩ vẻ mặt vốn gấp gáp như là Bành Đại Dụng, lập tức như bị giột một gáo nước lạnh, vẻ nóng nảy liền biến mất.

"Số lượng Trúc Cơ Đan phát ra lần này không ít, tâm tính đám đệ tử này cũng không tồi, đều là những người còn sống ra khỏi Huyết Sắc Cấm Địa, tính tình trầm ổn có lẽ không có vấn đề gì lớn. Xem ra Linh Tiêu Cung chúng ta trong mấy năm tới, lại có thêm một đám đệ tử Trúc Cơ kỳ rồi." Nhìn bóng lưng các đệ tử rời đi, Lôi Vạn Thiên cười hớn hở nói.

"Lời nói tuy là vậy, bất quá có hy vọng bước vào Kim Đan kỳ sợ rằng không quá ba đến năm người. Có mấy tên tư chất thượng thừa, tâm tính cũng không tồi lại vẫn lạc ở bên trong cấm địa, thật là đáng tiếc."

Hoắc Ngọc Minh lắc lắc đầu, lão tự nhiên biết Lôi Vạn Thiên vì sao lại vui như thế, không chỉ đã thu La Tiềm làm đệ tử, càng không tồi chính là La Tiềm vốn tính tình cuồng vọng vô cùng, sau chuyến đi Huyết Sắc Cấm Địa vừa rồi, lại không còn như trước mà kết bè kết đảng, tựa hồ đã bị đả kích gì đó, sau khi trở về Linh Tiêu Cung chỉ lo tiềm tu. Không tới nửa tháng thời gian, cảm ngộ Lôi hệ chiến kỹ lại càng tinh tiến không ít. Tuy rằng Lôi Vạn Thiên yêu cầu tư chất đệ tử không cao bằng những Kim Đan lão tổ khác, nhưng cũng sẽ không phản đối việc thu một đồ đệ có tư chất cao. Với tư chất của La Tiềm khẳng định sẽ trúc cơ thành công. Tu sĩ Lôi hệ vốn đã ít, lúc sinh thời mà còn có thể thu được một đệ tử như vậy cũng xác thực là chuyện đáng mừng. Chỉ là bọn họ lại không biết rằng, La Tiềm sở dĩ siêng năng khiêm tốn như hiện tại, ngoại trừ những lần vào sinh ra tử bên trong cấm địa ra, quá nửa còn lại chính là bị Lục Tiểu Thiên kích thích.

"Trong đám đệ tử của Cổ Kiếm Tông và Thanh Đan Cung, ta đã xem qua đích thực cũng có mấy tên không tồi. Tuy rằng lần so bì linh vật này Linh Tiêu Cung chúng ta đã thắng. Nhưng tên đệ tử Thuần Dương Kiếm Thể và Nguyệt Linh Kiếm Thể của Cổ Kiếm Tông, chỉ cần không xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà vẫn lạc, tám chín phần mười sẽ bước vào Kim Đan kỳ. Thanh Đan Cung thì hơi kém một chút, bất quá lại có số lượng Ngưng Kim Đan nhiều hơn, cũng không cần phải quá lo lắng. Xem ra, chênh lệch của chúng ta với hai phái này sẽ càng ngày càng lớn rồi.

"Việc này cũng không có cách nào, đi một bước tính một bước thôi, cũng may chúng ta lần này đạt được nhiều Trúc Cơ Đan, chọn tên khá nhất trong đám tệ nhất, thế nào cũng có mấy tên có thể Kết Đan, truyền thừa y bát của Linh Tiêu Cung." Tô Hồng Đào lắc đầu nói, đệ tử lần này của Cổ Kiếm Tông rất là cường thế, xác thực khiến cho người khác có chút lo lắng nhất định.

Bất quá việc Kim Đan lão tổ lo lắng, rõ ràng không phải là việc mà các đệ tử Luyện Khí kỳ lúc này có thể quan tâm.

"Lục sư huynh, sau khi chúng ta trúc cơ thành công rồi sẽ gặp lại." Bành Đại Dụng vẫy vẫy tay với Lục Tiểu Thiên. Nhìn thấy La Tiềm đang từ phía sau đi đến, liền nháy mắt với Lục Tiểu Thiên, sau đó cưỡi Linh Cầm phá không rời đi.

"Cái tên láu cá." Lục Tiểu Thiên cười mắng một tiếng. Tuy rằng vào thời điểm mấu chốt, tên đồng môn có khí tức quê mùa nồng đậm như Bành Đại Dụng không phải là loại đâm sau lưng kẻ khác. Bất quá trước đó đối phương vẫn nhắc nhở hắn về việc của Tiền Tự. Về vấn đề đối lập với La Tiềm, Bành Đại Dụng cũng ngầm nhắc nhở hắn một hai lần. So với những kẻ trợ trụ vị ngược, gia hoả sống hai mặt càng tốt hơn nhiều.

"Lục Tiểu Thiên, sau khi trúc cơ, ta sẽ cùng ngươi quang minh chính đại đánh một trận." La Tiềm đi tới bên cạnh Lục Tiểu Thiên lạnh lùng nói. Đối với việc bại bởi Lục Tiểu Thiên, hơn nữa trong Huyết Sắc Cấm Địa một mực bị đối phương áp chế, La Tiềm một mực canh cánh trong lòng. Chỉ là y cũng biết ở Luyện Khí kỳ, bất kể ra sao cũng không phải là đối thủ của Lục Tiểu Thiên. Chỉ có sau khi trúc cơ, mới có hy vọng lần nữa phân ra cao thấp.

"Sau khi trúc cơ rồi hẳng nói đi." Lục Tiểu Thiên không hề để ý đối phương, chào hỏi Ngô Nghiên một cái, cũng trực tiếp cưỡi Linh Cầm rời đi.

Hắn và Ngô Nghiên sau khi bay về tới không trung Thạch Vân Phong, liền mỗi người một ngả. Linh Cầm vừa hạ xuống, Hoa Báo đã từ trong rừng vui mừng hớn hở chạy tới.

Trở về động phủ, Lục Tiểu Thiên dọn dẹp đống hỗn độn do đan lô nổ tung gây ra trước đó.

"Đây chính là Trúc Cơ Đan sao." Lục Tiểu Thiên đổ viên Trúc Cơ Đan từ trong bình đan dược ra, ngửi thấy mùi thơm thấm đẫm ruột gan của nó. Trong lòng Lục Tiểu Thiên không khỏi có chút cảm khái, không biết có bao nhiêu người vì một khoả đan dược như vậy mà chém giết tới máu chảy đầu rơi, chém giết giữa các tán tu trong Vọng Nguyệt Sơn Mạch, để sau khi gia nhập vào các môn phái có thêm một chút hy vọng trúc cơ. Nhưng chỉ có sau khi trải qua mới biết được, dù là trong môn phái, trình độ chiến đấu kịch liệt tựa hồ không kém hơn ở Vọng Nguyệt thành.

Cộng thêm một khoả đạt được trong tay Ông Chi Hàn, lúc này trên người đã có mười một khoả Trúc Cơ Đan. Cho dù tư chất của hắn có tệ hơn nữa, xác suất thành công chưa tới một thành đi chăng, cũng không chênh lệch bao nhiêu nữa. Trước đó khi luyện đan, tâm cảnh của hắn đã điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất rồi, Lục Tiểu Thiên không tiếp tục lãng phí thời gian nữa, trực tiếp nuốt Trúc Cơ Đan vào.

Sau khi Trúc Cơ Đan vào miệng, trực tiếp lọt vào trong bụng, còn chưa kịp đợi Lục Tiểu Thiên phản ứng lại, một cỗ linh lực khổng lồ trước này chưa từng có tan ra bên trong cơ thể. Giống như một con ruồi mất đầu xông loạn trong bên, kinh mạch trong cơ thể thời khắc này không ngừng bị mở rộng, một số kinh mạch nhỏ bé bên trong cơ thể vốn chưa bị đả thông. Lúc này cũng bị linh khí xông loạn mà mạnh mẽ thông suốt, bắt đầu từ từ mở rộng. Những tạp chấp tích tụ trong cơ thể và kinh mạch cũng bị linh lực như sóng biển gầm thét không ngừng xung kích, bắt đầu bài xuất ra ngoài cơ thể.

Lục Tiểu Thiên cũng không biết đã kiên trì dưới loại xung kích như vậy được bao lâu, hắn đã không còn tinh lực để chú ý tới thời gian trôi qua, chỉ có thể khổ sở chống đỡ linh lực khổng lồ đang xung kích trong cơ thể.

Xem ra tư chất này thật đúng là quá tệ, Lục Tiểu Thiên cười khổ một trận. Theo ghi chép của những tu sĩ Trúc Cơ khỳ trong Tàng Thư Điện, sau khi phục dụng Trúc Cơ Đan, thể tích trong đan điền sẽ bành trướng ra, nguyên khí trong đan điền sẽ dần dần hoá thành sương mù, sau đó tụ lại thành linh dịch, bất kể là lượng hay là chất, đối với Trúc Cơ kỳ đều sẽ đạt tới biến hoá mang tính nhảy vọt. Chỉ là hắn không nghĩ tới trong đan điền của mình thậm chí không hề xuất hiện tình huống nguyên khí hoá thành linh dịch thì dược lực của khoả Trúc Cơ Đan đầu tiên đã hết rồi.

Có phải do tu sĩ linh căn càng kém thì tạp chất trong cơ thể càng nhiều? Trong lòng Lục Tiểu Thiên nổi lên một suy nghĩ như vậy, sau đó điều chỉnh lại nguyên khí ba động trong cơ thể, Lục Tiểu Thiên mới bắt đầu phục dụng khoả Trúc Cơ Đan thứ hai.

Quá trình cũng giống như khoả thứ nhất, bất quá khoả đầu tiên đã đả thông không ít kinh mạch trong cơ thể, đan điền cũng bị mở rộng không ít. Lục Tiểu Thiên chịu đựng dược lực khổng lồ xông loạn trong cơ thể. Khi thể nội không thể chịu nổi dược lực khổng lồ như vậy thì lại có một số kinh mạch bị đả thông, nguyên khí trong đan điền cũng trở nên tinh thuần rất nhiều, nhưng vẫn không hề xuất hiện tình huống kết thành sương mù và hoá thành linh dịch.

Lục Tiểu Thiên khổ sở chịu đựng cổ dược lực khổng lồ đó, tới khi không chịu nổi nữa, cảm giác cơ thể lúc nào cũng có thể nổ tung. Trong cơ thể tựa hồ có một cái lỗ lớn mở ra, dược lửa khổng lồ đang xông loạn trong đó tựa hồ tìm được nơi phát tiết, xông thẳng vào kết giới.

Khi lượng lớn linh lực này xông vào, trong kết giới nơi nơi đều là thanh mang lượn lờ. Những cây Trú Nhan Quả, Hàn Thiết Mộc này nọ hơn mười loại linh vật sinh trưởng cao lớn hơn một chút càng dễ dàng hấp thu được linh khí. Với tốc độ mắt thường có thể thấy được đang phát triển mạnh mẽ. Dưới mặt đất cả một mảng linh thảo không ngừng nở hoa, kết trái, rơi xuống hạt giống rồi lại lần nữa sinh trưởng, cứ thế lặp đi lặp lại.

Trong Hoả Nguyên động phủ của Tô Hồng Đào, một cỗ linh khí khổng lồ xông thẳng lên trời, một thiếu nữ thân thể yêu kiều hét lớn. từ trong động phủ lao ra, chân đạp linh kiếm, ngự không phi hành, đầu đầy tóc mai theo gió tung bay, trông vô cùng xinh đẹp.

"Thanh nhi cuối cùng cũng trúc cơ thành công rồi." Tô Hồng Đào vẻ mặt vui mừng. Còn có một đôi phu phụ trung niên ở phụ cận động phủ, khi nhìn thấy Tô Thanh ngự kiếm phi hành, trên mặt không giấu được vẻ kích động. Nữ nhi của bọn họ, còn trúc cơ sớm hơn bọn họ, càng đáng mừng hơn chính là Trúc Cơ Đan trong tay nữ nhi, đều do nàng tự mình nổ lực trong Huyết Sắc Cấm Địa để đổi lấy. Hơn nữa vẫn còn thừa một lượng lớn, so với bọn họ phải nhờ vào phụ thân Tô Hồng Đào mới có thể trúc cơ thì càng mạnh hơn nhiều.

"Gia gia, cha, mẹ!" Tô Thanh sảng khoái ngự kiếm phi hành trong không trung một hồi mới quay vòng lại, vẻ mặt vô cùng mừng rỡ và kiêu ngạo.

"Ha ha, tốt, không hổ là tôn nữ của Tô Hồng Đào ta, Thanh nhi con hiện tại còn chưa tới mười bảy tuổi đã trúc cơ thành công rồi, căn cơ cũng rất vững chắc. Xem ra vị tu sĩ Kim Đan kỳ thứ hai của Tô gia ta hy vọng ở trên người con rồi." Tô Hồng Đào cười lớn nói.

Trên mặt phu phụ trung niên hiện lên vẻ bối rối, nhưng dù thế nào đi nữa, cũng không thể ghen tỵ với nữ nhi của mình được. Lại nói tiềm lực mà Tô Thanh biểu hiện ra xác thực đã vượt qua phu phụ hai người rồi.

"Gia gia, Trú Nhan Đan của con khi nào người mới luyện chế cho con?" Sau khi nghe Tô Hồng Đào tán dương xong, vẻ mặt Tô Thanh có chút đắc ý. Bất quá sau khi trúc cơ, việc nàng quan tâm nhất tự nhiên là Trú Nhan Đan có thể mãi mãi giữ lại thanh xuân cho nàng rồi.

"Ách, hiện tại vẫn còn rất sớm, đám Luyện Đan Sư trong cung chúng ta dạo này đều bận luyện chế Trúc Cơ Đan, tạm thời vẫn còn chưa rãnh. Đợi bọn họ nghỉ ngơi một đoạn thời gian rồi nói nhé, tới lúc đó xác suất thành đan cũng cao một chút." Tô Hồng Đào nói.

"Vậy à, được rồi, thế con ra ngoài thư giãn một chút." Tâm tư Tô Thanh rất nhanh lại chuyển dời đến việc ngự không phi hành. Lời vừa nói xong, thân ảnh đã ở không trung hoá thành một đạo lưu quang, chớp mắt đã ở ngoài xa mấy chục gần trăm trượng rồi.

"Hài tử này." Tô Hồng Đào lắc đầu cười. Tô Thanh vừa trúc cơ thành công, hoàn thành một bước nhảy vọt từ tu sĩ Luyện Khí kỳ trở thành tu sĩ Trúc Cơ kỳ, tự nhiên sẽ rất hứng thú với việc ngự kiếm phi hành. Nghĩ lại lúc xưa khi lão vừa trúc cơ thành công, cũng có hứng thú như vậy. Đợi mấy ngày sau, khi cảm giác mới mẻ qua đi sẽ không còn chút hứng thú nào nữa. Lại nói ngự kiếm phi hành cũng là một kiểu củng cố tu vi cho tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, vì vậy lão cũng không hề can thiệp vào.

Sau khi Tô Thanh trúc cơ thành công được mấy ngày, trên một ngọn núi ở Linh Thiên Phong Vực, lôi quang lượn lờ. Một thiếu niên vận dụng Lôi hệ chiến kỹ tới cực chí. Tóc tai cũng biến thành màu tím, hai mắt sắc bén nhìn ra ngoài, tựa hồ có một cổ khí tức lôi điện theo ánh mắt này bắn ra ngoài. Trong tay thiếu niên cầm lôi thương, bước đi trong không trung. Một cây lôi thương vung lên vô cùng uy mãnh, một kích đánh xuống, núi vỡ đất sụp, khí thế kinh người.

"Không tệ, ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi, trong đám đệ tử Trúc Cơ ở Linh Tiêu Cung này, tốc độ nhanh hơn ngươi cũng không có mấy người." Lôi Vạn Thiên trong không trung bước tới, vừa vuốt râu vừa cười nói.

"Đều nhờ sư phụ dạy bảo!" La Tiềm nhìn thấy Lôi Vạn Thiên cũng ở phụ cận, trong lòng hơi giật mình đồng thời cũng vội vàng hành đại lễ với Lôi Vạn Thiên. Bất quá lại bị Lôi Vạn Thiên vẫy tay đỡ dậy, cả người y liền cảm thấy có một cỗ lực đạo to lớn không thể kháng cự đẩy bản thân bay ngược về.

"Miễn đi, ta có việc phải ra ngoài một chuyến, đây là một chút tâm đắc tu luyện của ta ở Trúc Cơ kỳ, bên trong còn kèm theo hai thiên công pháp, ngươi có thể lựa chọn một loại trong đó để nghiên cứu và luyện tập." Lôi Vạn Thiên vung tay ném qua hai cái ngọc giãn.

La Tiềm trân trọng thu lại ngọc giãn. Khi y nhìn lại bóng dáng của Lôi Vạn Thiên đã biến thành một chấm đen nhỏ ở xa tít chân trời. La Tiềm lần nữa cúi đầu hành lễ với Lôi Vạn Thiên đang ở xa kia.

"Con à, có thể được Lôi sư thúc coi trọng như vậy, xem ra La gia chúng ta sau này có hy vọng phục hưng rồi."

La Thông nhìn vẻ anh tuấn oai hùng, khí thế trầm ổn của La Tiềm mà lòng ôm hy vọng lớn. La gia trước đó ở Linh Tiêu Cung chỉ là một gia tộc Trúc Cơ bình thường. Hiện tại không chỉ trong gia tộc có thêm một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, hơn nữa còn được lão tổ Kim Đan kỳ Lôi Vạn Thiên phá lệ thu làm đồ đệ. Với tình huống trước mắt, La Tiềm thành công trúc cơ, trở thành thân truyền đệ tử của Lôi Vạn Thiên chỉ là chuyện trong nháy mắt mà thôi.

La Tiềm gật gật đầu, thu lại vẻ hứng phấn của mình. Ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía phương hướng Linh Bích Phong Vực. Hiện tại trúc cơ đã thành, đợi sau khi y củng cố lại tu vi, liền có thể đòi lại tất cả sỉ nhục từ người kia. Y cần không phải chỉ là một chiến thắng, mà còn phải tìm lại tự tôn trước mặt Tô Thanh.

Một tháng sau, Linh Bích Phong Vực, Ngô Nghiên ngự kiếm bay mấy vòng quanh động phủ của Lục Tiểu Thiên. Vẻ mặt nàng có chút do dự, nàng trúc cơ thành công đã hơn nửa tháng nay rồi. Đám đệ tử Luyện Khí kỳ còn sống rời khỏi Huyết Sắc Cấm Địa trước đó, phần lớn đều đã trúc cơ thành công, cũng có một số người bất đắc dĩ bị thất bại. Bất quá loại tình huống của Lục Tiểu Thiên nàng lại không biết như thế nào, tuy rằng nàng cũng nghe qua một số tin tức liên quan đến hắn, ví như tư chất không tốt này nọ. Nhưng từ tận đáy lòng, Ngô Nghiên vẫn không hề tin hắn sẽ thất bại, cho dù tư chất kém thì đã sao, với số lượng Trúc Cơ Đan của Lục Tiểu Thiên, cũng khẳng định sẽ trúc cơ thành công.

Nhưng thời gian trôi qua lâu như vậy, động phủ của Lục Tiểu Thiên một mực không có chút động tĩnh. Nàng muốn vào thăm hắn, nhưng lại lo lắng Lục Tiểu Thiên đang đột phá lại bị nàng quấy nhiễu, sẽ khiến hắn thất bại trong gang tấc. Cho nên nàng vẫn luôn chờ đợi, bất kể như thế nào, tóm lại không thể để cho người khác quấy rầy Lục Tiểu Thiên mới phải. Tuy rằng ngay cửa động phủ Lục Tiểu Thiên có một con linh thú tam giai đỉnh phong, bất quá cũng chỉ để nhìn mà thôi.

"Hay đi tới chỗ Tô sư tỷ ngồi một lát." Ngô Nghiên nghĩ tới nơi này là địa bàn của phụ thân nàng. Người khác cũng sẽ không đến quấy rầy. Mấy ngày nay Tô Thanh cũng đã tới mấy lần, hỏi nàng một chút tình huống liên quan đến Lục Tiểu Thiên. Bất quá Lục Tiểu Thiên một mực bế quan không ra, Tô Thanh cũng chỉ có thể ôm vẻ mặt thất vọng quay về.
Bình Luận (0)
Comment