Chương 167: Trúc Cơ kỳ
Chương 167: Trúc Cơ kỳ
Nửa năm sau, tu sĩ trước đó cùng nhau ra khỏi Huyết Sắc Cấm Địa hoặc đã trúc cơ thành công, hoặc là đã thất bại. Trải qua thời gian nửa năm, tràng phong ba trúc cơ liên tiếp này cũng bắt đầu nhạt dần trong mắt mọi người. Duy nhất còn khiến mọi người nghi hoặc chính là Lục Tiểu Thiên ở Linh Bích Phong Vực. Một người trong mắt ngoại nhân có mấy chục khoả Trúc Cơ Đan, nhưng tên gia hoả này từ lúc bế quan hơn một năm trước tới giờ vẫn chưa hề ra khỏi động phủ.
Đối với nghị luận ở ngoại giới, Lục Tiểu Thiên tự nhiên là không hề hay biết. Hắn cũng không có thời gian nghĩ tới, một khoả lại một khoả Trúc Cơ Đan, tiêu hoá hết đám dược lực này hoàn toàn chỉ là rèn luyện cho thân thể, bài xuất lượng lớn tạp chất ra ngoài. Kỳ kinh bát mạch trong cơ thể hắn cũng lần lượt bị đả thông. Tuy rằng càng về sau, dược lực hấp thu càng ít, nếu cơ thể không thể hấp tu thì sẽ giống như nước lũ tiến vào trong kết giới, khiến linh vật trong kết giới sinh trưởng vô cùng rậm rạp.
Bởi vì lực chú ý của Lục Tiểu Thiên đều đặt ở việc trúc cơ, dĩ nhiên không hề chú ý tới mặt đất bên trong kết giới nở đầy linh vật đang bắt đầu xuất hiện từng vết nứt.
Hắn cũng không hề chần chừ quá nhiều, mười một khoả Trúc Cơ Đan đã phục dụng sáu khoả, nhưng vẫn chưa thành công. Vậy thì cứ tiếp tục phục dụng, sẽ có lúc thành công thôi. Cho dù tư chất của hắn có tệ hơn đi nữa, nhưng quyết tâm của hắn lại không hề thua bất kỳ một ai.
Cứ lặp lại như vậy, chính vào lúc phục dụng khoả thứ tám, linh lực của Trúc Cơ Đan tan ra tuy rằng vẫn xông loạn trong cơ thể, nhưng lần này lại không cuồng bạo như trước. Mà không ngừng tụ tập bên trong đan điền, hình thành một đoàn sương mù màu trắng, khi bạch vụ càng ngày càng nhiều, thể tích của đan điền cũng đồng thời mở rộng. Bản thân đoàn sương mù màu trắng cũng bị đè ép, thời gian lâu dần, trong sương mù màu trắng chảy xuống một giọt chất lỏng nguyên khí hay còn gọi là nguyên dịch. Đó cũng chính là nguồn gốc pháp lực của tu sĩ Trúc Cơ kỳ, sau khi có được giọt đầu tiên, càng nhiều nguyên dịch hơn nữa liên tục xuất hiện bên trong đan điền. Nguyên dịch hình thành một đoàn dịch thể linh hoạt đa dạng tán phát ra linh khí khổng lồ.
Khoả pháp châu vẫn một mực lơ lửng bên trong đan điền, lúc này cũng quay vòng vòng, bắt đầu hấp thu những giọt nguyên dịch đó. Mắt thấy nguyên dịch trong đan điền sắp bị hút sạch. Cảnh giới không ngờ lại có chút không ổn định, Lục Tiểu Thiên thất kinh, còn chưa ngừng lại ở Trúc Cơ kỳ bao lâu, mắt thấy sắp rơi trở xuống Luyện Khí kỳ. Điều này hắn sao có thể chấp nhận nên liền vội vàng phục dụng thêm một khoả Trúc Cơ Đan nữa.
Nguyên dịch trong đan điền lần nữa được bổ sung, tình huống trong cơ thể tạm thời ổn định. Hắn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhỏm. Nhưng còn chưa kịp vui mừng, bên trong thức hải của hắn, lại đột nhiên có tiếng nổ lớn, tựa hồ có thứ gì đó nổ tung. Thần thức của Lục Tiểu thiên mất đi khống chế với đan điền, không tự chủ được, tiến vào trong kết giới. Khi vừa tiến vào, hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm kết giới trước kia nhưng bây giờ đã bị tàn phá. Trước đây bất kể hắn dùng pháp thuật thậm chí là dùng pháp khí công kích thế nào cũng đều không chút sứt mẻ, nhưng lúc này mặt đất kết giới đã chằng chịt vết nứt như muốn vỡ ra, đang không ngừng rung lắc.
Ầm ầm
Cùng với một tiếng nổ lớn là lúc kết giới bị vỡ thành năm khối nhỏ, như những hòn đảo bay lơ lửng phân biệt trấn giữ ở năm hướng khác nhau. Rìa năm hòn đảo nhỏ lại xuất hiện một vòng kết giới lớn bao bọc lại xung quanh. Năm hòn đảo này phân biệt là Kim, Lục, Lam, Xích, Hoàng năm màu, chẳng khác nào đại biểu cho ngũ hành Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả, Thổ sao?
Khi hắn định phân bổ lại đám linh thảo này, kết quả bởi vì khi kết giới bị nứt vỡ, linh thảo các loại nằm lẫn lộn trên những hòn đảo khác thuộc tính. Linh thảo Thổ và Mộc thuộc tính xuất hiện trên hòn đảo của Kim và Hoả thuộc tính, với tốc độ mắt thường có thể thấy được đang nhanh chóng khô héo, sau đó chuyển hoá lại thành linh khí.
Lục Tiểu Thiên trong lòng nhảy dựng, vội vàng di dời các loại cây và linh thảo trọng yếu như Trú Nhan Quả tới những hòn đảo có thuộc tính tương ứng. Ngoại trừ mấy cây đã bị hái lên, đa phần những linh thảo khác đều bị chuyển hoá thành linh khí lượn lờ qua lại trên không trung rồi. Cũng may là lúc trước đó, hắn đã chuẩn bị không ít phần linh thảo dùng luyện chế Trúc Cơ Đan và Hồi Thiên Đan bỏ vào trong ngọc hạp để sang một bên. Nếu không đám linh thảo này mà chuyển hoá thành linh khí, thì hắn lại có thể đi đâu tìm lại cho đủ hạt giống? Cho dù là tìm đủ, sợ rằng cũng phải tốn lượng lớn thời gian và tinh lực để bồi dưỡng, hiển nhiên là lợi bất cập hại. Cũng may trên mấy hòn đảo này vẫn còn bảo lưu lại một số linh thảo có thuộc tính tương ứng, Lục Tiểu Thiên gãi gãi đầu, cũng không biết loại biến hoá này là tốt hay không tốt.
Xử lý xong việc phân phối linh thảo, Lục Tiểu Thiên mới phát hiện trên mỗi hòn đảo đều có thêm một tấm bia thuỷ tinh có màu sắc tương ứng với thuộc tính của nó. Mà ở giữa năm hòn đảo cũng xuất hiện một tấm bia thuỷ tinh không màu cao hơn ba thước.
"Đó lại là thứ gì?" Trong lòng Lục Tiểu Thiên buồn bực không thôi. Kết giới quen thuộc trước đó lại biến hoá lớn như vậy. Chủ phó nguyên thần của hắn bay qua bay lại trên năm hòn đảo. Ngoại trừ chia thành năm khối, cũng không phát hiện có chỗ nào không ổn. Chỉ bất quá khi chủ nguyên thần của hắn đang đánh giá tấm bia ở giữa thì nó lại đột nhiên sáng lên. Tâm tính trẻ con của hắn trỗi dậy, bèn điều khiến phó nguyên thần tiến nhập vào tấm bia thủy tinh trên hòn đảo thổ. Trong chốc lát, hắn cảm thấy bản thân và hòn đảo thổ có thêm một loại liên hệ không thể nói rõ.
Thật là một nơi quái dị, Lục Tiểu thiên sau khi lang thang một hồi cũng không phát hiện ra có gì không ổn, đành phải tạm thời từ bỏ, vì vậy ý thức của hắn lần nữa kiểm soát lại thân thể.
"Đúng rồi, Pháp Châu." Lục Tiểu Thiên lại đột nhiên nhớ tới trước đó khi phục dụng Trúc Cơ Đan, pháp châu trong đan điền đã xảy ra dị biến. Lúc này lập tức đưa thần thức vào trong pháp châu, mới phát hiện ngăn thứ hai trong đó bị pháp lực lấp đầy.
"Hàn Hoang Ấn!" Mấy chữ cổ xưa trong đó khiến hắn cảm nhận được một cỗ đại khí lạnh giá bàng bạc. Ngăn thứ nhất trong Pháp Châu chính là Băng Phách Huyền Âm dùng để quần công. Còn ngăn thứ hai thì vừa khéo lại ngược lại, chỉ thích hợp để đơn đả độc đấu. Lục Tiểu Thiên có một loại cảm giác, khi hắn nhìn thấy mấy chữ Hàn Hoang Ấn cũng là lúc hắn đã hiểu được nó. Đương nhiên, hắn biết cái này là do sau khi luyện hóa Pháp Châu, nó và hắn đã cùng một thể, không cần hắn phải đi lĩnh ngộ, càng có thể tiện tay là nắm được.
Sau khi khôi phục khống chế thân thể, cảm giác pháp lực sung mãn trong cơ thể khiến tâm tình Lục Tiểu Thiên vô cùng thoải mái. Bước vào tu tiên đại đạo cố gắng gần mười năm, lúc này cuối cùng cũng thu được hồi báo to lớn.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ tẩy đi những tạp chất bài xuất bên ngoài cơ thể, Lục Tiểu Thiên liền đi tới chỗ ở của cha con Ngô Nghiên, chuẩn bị tạm thời cáo biệt cha con họ. Hắn hiện tại đã là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, có tư cách có một ngọn núi độc lập, không cần phải ở lại Thạch Vân Phong nữa. Bất quá không ngờ Ngô Nghiên và phụ thân của nàng đều không ở đó, đành phải tạm thời quay về vậy.
"Đứng lại, ngươi... " đệ tử Luyện Khí kỳ đại viên mãn phụ trách thủ vệ Thanh Liên Phong trầm giọng ngăn cản trước mặt Lục Tiểu Thiên. Bất quá khi cảm nhận được khí tức vô cùng cường đại từ trên người Lục Tiểu Thiên tán phát ra, lập tức biến sắc, vội vàng cúi đầu nói: "Sư, sư thúc!"
"Ân... " Lục tiểu Thiên phất phất tay, ra hiệu đối phương không cần đa lễ. Lục Tiểu Thiên bước đi dọc theo cổ đạo uốn lượn xanh thẳm, lần nữa xuất hiện dưới chân núi Thanh Liên Phong Vực. Nhìn ngọn núi nguy nga trước mắt, Lục Tiểu Thiên lần đầu tiên cảm giác được ngọn núi có linh khí bức người này không còn cao cao tại thượng, có lẽ do thực lực đã thay đổi nên tâm cảnh cũng phát sinh biến hóa rồi.
Cánh cửa bố trí ở chủ phong Thanh Liên Phong Vực chỉ là để ngăn chặn đệ tử Luyện Khí kỳ, đối với tu sĩ Trúc Cơ kỳ lại không hề có chút tác dụng.
"Là ngươi!" Tiền Đại Lễ từ trong động phủ đi ra, vừa hay gặp phải Lục Tiểu Thiên ở cách xa mấy trượng đang từ từ đi tới, hai mắt nhất thời muốn phun lửa.
"Tiền sư huynh, đã lâu không gặp." Lục Tiểu Thiên khẽ mỉm cười, đối với ánh mắt giận dữ của Tiền Đại Lễ coi như không thấy. Như những gì Ông Chi Hàn nói, tư chất của Tiền Đại Lễ rất bình thường, xem ra xác thực đúng là như vậy. Từ lúc mới nhìn thấy lão ở Vọng Nguyệt thành, tuy rằng với thực lực của hắn lúc đó, không thể nhìn rõ nông sâu của Tiền Đại Lễ. Bất quá tới hiện tại đã qua hơn tám năm rồi, Tiền Đại Lễ vẫn ở tầng thấp nhất của chủ phong Thanh Liên Phong, tu vi cũng chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ. Theo lời của Ông Chi Hàn, Tiền Đại Lễ tiến vào Trúc Cơ kỳ đã mấy chục năm. Tên gia hỏa Ông Chi Hàn mặc dù rắp tâm hại người, bất quá một số việc liên quan đến Tiền Đại Lễ thì cũng không hề giả.
Trúc Cơ kỳ không có phứt tạp như Luyện Khí kỳ, chỉ chia làm ba giai đoạn, sơ kỳ, trung kỳ và hậu kỳ. Sơ kỳ là Trúc Cơ tầng một tới tầng ba, từ tầng bốn tới tầng sáu là trung kỳ, bảy tám chín là hậu kỳ, sau đó là đại viên mãn. Lúc này tu vi của Tiền Đại Lễ tuy rằng cao hơn hắn một chút. Nhưng cùng là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, đối phương đã áp chế không được hắn nữa, hơn nữa khi ra khỏi Linh Tiêu Cung, bản thân cũng chưa hẳn đã sợ lão già này.
Chỉ là hắn hữu lễ nên mới chào hỏi Tiền Đại Lễ một tiếng, sau đó trực tiếp đi lên núi. Vẻ mặt Tiền Đại Lễ âm trầm bất định, thù oán của hai người đã kết xuống nhiều năm, căn bản không thể nào dễ dàng hòa hoãn được. Chỉ bất quá khiến lão ngàn vạn lần nghĩ không ra chính là Lục Tiểu Thiên cũng có thể trúc cơ thành công. Tuy rằng tư chất của Lục Tiểu Thiên kém, nhưng chỉ là trong mắt người khác mà thôi. Tiền Đại Lễ cũng biết tư chất bản thân không hơn bao nhiêu. Hơn nữa Lục Tiểu Thiên tiến vào Trúc Cơ kỳ khi niên kỷ còn trẻ như vậy, tiềm lực sau này thế nào cũng cao hơn lão. Nếu như đợi Lục Tiểu Thiên trưởng thành tới vượt qua lão, sợ rằng sẽ là một chuyện cực kỳ bất lợi.
Khi Tiền Đại Lễ đang âm thầm tính toán. Lục Tiểu Thiên đã lần nữa đi tới động phủ của Vu Thừa Tổ. Thân ở nơi linh khí nồng đậm nhất ở Thanh Liên Phong Vực, Lục Tiểu Thiên không khỏi cảm thấy sảng khoái. Lúc này hắn vừa mới trúc cơ, nếu ở nơi linh khí nồng đậm như vậy tu luyện có lợi cho việc ổn định lại căn cơ của bản thân rất nhiều.
"Lục sư đệ, sao lại đến muộn như vậy, ta đã đợi ngươi mấy tháng nay rồi." Vu Thừa Tổ vẻ mặt vui vẻ đón tiếp Lục Tiểu Thiên vào động phủ.
"Để Vu chưởng phong đợi lâu rồi, quá trình trúc cơ xuất hiện một chút ngoài ý muốn, bất quá cũng may mấy ngày gần đây mới miễn cưỡng thành công, cuối cùng cũng không có lãng phí những Trúc Cơ Đan kia."
Lục Tiểu Thiên cười khổ nói, ở trước mặt Vu Thừa Tổ, hắn rõ ràng không thể thoải mái như khi đi ngang qua cạnh Tiền Đại Lễ. Mỗi giờ mỗi khắc đều có một loại cảm giác bị áp chế rất lớn. Có thể trở thành chưởng phong một vực, đứng trong hàng ngũ mười mấy vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ mạnh nhất Thanh Liên Phong Vực, xem ra xác thực không phải là người dễ đụng vào.
"Ngươi hiện tại cũng đã trúc cơ, sau này gọi ta là Vu sư huynh là được rồi." So với lúc còn ở Luyện Khí kỳ, Vu Thừa Tổ rõ ràng nhiệt tình với Lục Tiểu Thiên hơn.
"Sau khi tiến vào Trúc Cơ kỳ, nơi ngươi ở trước đó rõ ràng là không còn thích hợp. Ngươi xem có cần lựa chọn một nơi động phủ ở chủ phong này, hoặc là lựa chọn một ngọn núi độc lập, lợi hại trong đó tin tưởng ngươi cũng đã rõ."
"Đương nhiên, ngươi cũng không cần phải gấp gáp lựa chọn. Ngoài ra sau khi trúc cơ xong, ngươi cần phải hoàn thành nhiệm vụ lịch luyện trong môn phái, xuất môn lịch luyện ba năm."
"Nhiệm vụ lịch luyện?" Vẻ mặt Lục Tiểu Thiên có chút kinh ngạc. Trước đó hắn cũng chưa từng nghe nói qua. Bất quá điều này cũng bình thường. Trước đó hắn cũng vì việc trúc cơ mà dốc toàn lực chuẩn bị, đối với việc sau khi trúc cơ xong lại hiểu biết rất ít, trách không được sau khi trúc cơ xong lại không hề gặp được Ngô Nghiên, có lẽ đã ra khỏi Linh Tiêu Cung lịch luyện rồi.
"Đúng vậy, mỗi môn phái đều có nhiệm vụ tương tự. Thời gian cũng trong khoảng ba năm. Mỗi một tu tiên môn phái đều có phạm vi thế lực cố định ở trong quốc gia phàm tục. Một là vì tất cả tu sĩ Luyện Khí kỳ, không hẳn đều là tán tu xuất thân, có một số xuất sinh và trưởng thành trong môn phái, chưa từng trải nghiệm qua nỗi khó khăn khổ cực của phàm nhân thế tục. Cho nên phải đi nhiều hơn, nhìn nhiều hơn, đối với việc rèn luyện tâm cảnh cũng có chỗ tốt. Còn những tu sĩ xuất thân tán tu, một đường giãy giụa tiến lên, không dễ dàng gì mới trúc cơ thành công, cần phải tiêu trừ một số sát phạt chi khí trên thân. Hai là giúp môn phái tuần tra xem trong phạm vi thế lực của mình, nhìn xem có yêu vật dị tộc nào đang tác oai tác quái, đồng thời còn tìm xem có mỏ linh thạch nào ẩn tàng dưới lòng đất hay không. Một khi phát hiện gặp phải tình huống bản thân không thể xử lý, lập tức dùng Thiên Lý Truyền Âm Phù thông tri về môn phái, tới lúc đó môn phái sẽ phái người đi tăng viện."
"Quốc gia thế tục cũng là phạm vi thế lực của các đại tu tiên môn phái?" Lục Tiểu Thiên không hiểu, trong nhận thức của hắn. Quốc gia thế tục không chỉ linh khí mỏng manh, hơn nữa linh vật cũng không nhiều. Đương nhiên những nơi khác nhau thì mật độ linh vật cũng không giống nhau. Nhưng so với Vọng Nguyệt Sơn Mạch, hay khu vực phụ cận nơi tọa lạc của các đại môn phái thì khác xa một trời một vực. Cho dù là một số gia tộc tu tiên hơi lớn chút, đa phần cũng xây dựng căn cơ ở nơi linh khí nồng đậm. Về phần tiểu gia tộc lưu lạc trong quốc gia thế tục, đa phần cũng là đang nổ lực vì tiền đồ của các tử đệ trong gia tộc, hy vọng một ngày có thể tiến vào các đại môn phái.
Việc phân chia phạm vi thế lực ở quốc gia thế tục của các môn phái, hắn còn mới lần đầu nghe nói tới.
"Tự nhiên là có rồi, một số yêu vật không dám đụng vào đám môn phái tu tiên của chúng ta, luôn luôn sẽ lựa chọn động thủ với một số phàm nhân bình thường. Hơn nữa có không ít công pháp yêu tà phải dùng người thường làm vật dẫn, đệ tử Luyện Khí kỳ bình thường đối phó với loại yêu vật này vô cùng bất lợi, cho nên mỗi môn phái đều phái ra đệ tử mới trúc cơ đi tuần tra khu vực của mình. Ngoài ra ở một số tiểu gia tộc tu tiên ở quốc gia thế tục cũng đang đảm nhận việc trợ giúp những đệ tử xuất sắc trong môn phái thực thi nhiệm vụ. Nếu như không có đám phàm nhân này, đám môn phái chúng ta chẳng phải trở thành người không gốc rễ sao?" Vu Thừa Tổ cười giải thích.
"Thì ra là vậy." Lục Tiểu Thiên gật đầu, ngẫm lại quả thật đúng là như thế. Tuy rằng số lượng đệ tử ở các môn phái không hề ít, và tu sĩ có linh căn xuất thân từ phàm nhân lại càng hiếm có hơn. Bất quá số lượng phàm nhân lại vô cùng khổng lồ, nên xác suất xuất hiện người có linh căn, trên thực tế cũng tương đối khả quan.
"Vì tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn, mỗi một tiểu đội môn phái phái ra cũng đều có năm đệ tử mới trúc cơ thành công. Bất quá thời gian Lục sư đệ trúc cơ có chút muộn, đám đệ tử Luyện Khí kỳ đồng lứa đa số đã rời khỏi môn phái đi thực hiện nhiệm vụ rồi. Hiện tại cộng thêm đệ cũng mới chỉ có ba người, đợi sau khi nhân số đủ rồi, ta sẽ thông tri cho đệ sau."
"Đa tạ Vu sư huynh nhắc nhở, thế ta liền cáo từ." Lục Tiểu Thiên biết là lúc bản thân nên cáo lui. Hơn nữa hắn cũng có một số việc phải xử lý. Dựa theo chỉ dẫn của Vu Thừa Tổ, hắn lựa chọn một ngọn núi độc lập, độ nồng đậm của linh khí chỉ ở bậc trung, vị trí có chút vắng vẻ. Trên thực tế số lượng tu sĩ Trúc Cơ kỳ ở Thanh Liên Phong Vực cũng tương đối nhiều, cho nên vị trí tốt đẹp cũng không còn lại bao nhiêu. Bất quá nơi này lại rất yên tĩnh, nên cũng rất hợp ý hắn.